36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 186: DNA của bọn họ giống nhau y hệt



Sáng sớm hôm sau, sau khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên ăn bữa sáng xong cả hai cùng nhau lái xe ra khỏi nhà nhưng lại không đi con đường đến cao ốc quốc tế Hải An. Lăng Tử Yên thấy vậy nghi hoặc hỏi anh: “Hôm nay anh không đến công ty à?”

“Giờ đi một chuyến đến bệnh viện trước đã.” Kỳ Minh Viễn quay đầu sang giải thích với cô. Vẻ mặt anh cũng không có gì khác thường ngược lại khiến cho Lăng Tử Yên bắt đầu lo lắng.

“Có phải dạ dày của anh không thoải mái không?” Lăng Tử Yên lo lắng nhất là dạ dày của anh.

“Ừ, có một chút thôi.” Vì không muốn cô nghi ngờ, anh đơn giản thừa nhận mình đi bệnh viện vì bị đau dạ dày. Nhưng anh lại sợ cô lo lắng cho nên an ủi cô: “Không sao đâu, đến đó bác sĩ kê đơn thuốc về uống là ổn rồi, không có gì đáng ngại cả đâu. Gần đây anh vẫn luôn ăn cơm đúng giờ, cũng không phải rất đau.”

Khuôn mặt Lăng Tử Yên tràn đầy vẻ đau lòng, vô cùng nghiêm túc nói: “Về sau em phải giám sát anh ăn uống cẩn thận mới được.”

Khóe miệng Kỳ Minh Viễn hơi nhếch lên, cô quan tâm đến anh khiến anh rất vui vẻ.

Rất nhanh, Kỳ Minh Viễn đã lái xe tới bệnh viện Hoàn Mỹ. Anh tìm một bác sĩ đáng tin, tranh thủ lúc đi làm kiểm tra, đưa hai túi có mẫu tóc của Lăng Tử Yên và Vivi cho người đó để làm xét nghiệm DNA.

“Không cần lấy thuốc à?” Lúc ra khỏi bệnh viện, Lăng Tử Yên nghi hoặc hỏi Kỳ Minh Viễn.

“Không cần. Bác sĩ nói chỉ cần ăn uống đúng giờ, nếu như đau quá thì có thể uống thuốc lúc trước đã lấy.” Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, tùy ý bịa ra một lý do.

“Được rồi.” Lăng Tử Yên rất dễ dàng tin lời anh nói. Hai người cùng nhau rời đi, lái xe đến quốc tế Hải An.

Về kết quả xét nghiệm DNA, thường thường phải sau một tuần mới có thể cho ra kết quả. Với tình huống đặc thù cũng phải cần bốn mươi tám giờ đồng hồ. Nhưng bệnh viện Hoàn Mỹ có bộ phận xét nghiệm chuyên môn, hơn nữa đây còn là yêu cầu của Kỳ Minh Viễn, bộ phận xét chuyên môn cũng không dám chậm trễ. Tối hôm đó Kỳ Minh Viễn về đến nhà đã nhà nhận được kết quả xét nghiệm.

“Cậu ba, hai mẫu mà cậu đưa đến xét nghiệm, nếu không phải là của cùng một người thì bọn họ chính là anh em hoặc chị em sinh đôi cùng trứng.” Chủ nhiệm bộ phận xét nghiệm ở đầu điện thoại bên kia đưa ra kết quả như vậy cho Kỳ Minh Viễn khiến anh vừa bực tức vừa hài lòng, lại có chút không biết nên trả lời như thế nào.

“Ông xác định sao?” Kỳ Minh Viễn cau mày hỏi.

“Tôi khẳng định!” Chủ nhiệm trả lời vô cùng chắc chắn.

“Được rồi, cảm ơn ông. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, không được để bất kì kẻ nào nhắc đến.” Kỳ Minh Viễn ở bên này dặn dò cẩn thận.

“Vâng!” Chủ nhiệm đáp ứng, đợi đến khi Kỳ Minh Viễn cúp điện thoại, ông ta mới để điện thoại xuống.

Kỳ Minh Viễn đặt điện thoại sang một bên, nhìn về phía phòng bếp. Lăng Tử Yên đang ngồi trong đó gọt hoa quả. Anh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy đi vào phòng bếp, đến ngồi bên cạnh cô: “Tử Yên, anh có chút chuyện phải ra ngoài một lát. Em ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung nhé, có được không?”

“Là chuyện rất quan trọng sao?” Lăng Tử Yên có chút thất vọng. Anh đã nói sẽ đợi để chơi tennis với cô!

“Ừ, rất quan trọng, bằng không anh cũng sẽ không bỏ lại bà xã thân yêu nhất định phải đi ra ngoài đâu!” Kỳ Minh Viễn thấy cô thất vọng, trong lòng cảm thấy không nỡ, giang tay ôm cô vào lòng: “Anh xử lý xong xuôi sẽ về với em ngay.”

“Vâng.” Lăng Tử Yên gật đầu: “Em ở nhà cùng bà nội, đợi anh trở về.”

“Nếu hơn mười rưỡi mà anh chưa về thì em cứ tắm rửa rồi ngủ trước đi nhé, đêm nay anh nhất định sẽ về.” Kỳ Minh Viễn cúi đầu hôn lên môi cô, dặn dò cẩn thận.

“Vâng, em biết rồi, anh xong việc sẽ về với em. Nhưng trên đường không được đi nhanh đâu nhé, an toàn là số một, em muốn anh bình an về nhà.” Lăng Tử Yên cũng dặn dò anh.

“Anh biết mà.” Lúc này Kỳ Minh Viễn mới buông cô ra, ra khỏi phòng bếp, cầm lấy chìa khóa ở sảnh, lái xe rời khỏi Hương Lan Uyển.

“Buổi tối hôm nay Vivi có trực ban không?” Trong lúc đợi đèn đỏ, Kỳ Minh Viễn gọi điện hỏi khách sạn An Bình trước.

“Hôm nay Vivi không có đi làm, chúng tôi đã quyết định không sử dụng cô ấy.” Quản lý khách sạn trả lời, trong lòng không hề ngạc nhiên khi cậu ba biết chuyện bọn họ mời Vivi đến.

Dù sao vẻ ngoài của Vivi cũng quá là giống mợ ba của bọn họ.

Nhưng sau khi Vivi qua vòng phỏng vấn lại không đi làm, điều này khiến cho quản lý khách sạn rất không vui.

“Ừ.” Kỳ Minh Viễn nghe thấy Vivi không đi đến khách sạn An Bình, bèn trực tiếp cúp điện thoại, lái xe đến tiểu khu hoa cảnh.

Mà lần này, bảo vệ đã nhớ rõ cản Kỳ Minh Viễn lại, anh chỉ đành để lại chứng minh thư và phương thức liên lạc mới có thể được thả cho đi vào, lên lầu tìm Vivi.

Nhưng Vivi cũng không mở cửa cho anh. Kỳ Minh Viễn lo lắng Vivi không có trong nhà, đành đi xuống lầu hỏi bảo vệ: “Vivi tòa xx phòng xx hôm nay không về nhà sao?”

“Ồ, anh nói cô gái có tên nước ngoài đó à, cô ấy hôm nay không ra ngoài, vẫn ở trong nhà đó.” Bảo vệ không hiểu sao lại cảm thấy rất kính trọng Kỳ Minh Viễn, vấn đề mà anh hỏi, bảo vệ đều trả lời rất cung kính.

“Nhưng trong nhà cô ấy không có ai, mong anh có thể tìm người mở cửa được không? Tôi là bạn của cô ấy, lúc trước cô ấy đã từng tự sát, mà hôm nay cô ấy cũng không đi làm, tôi có hơi không yên tâm.”

“Được. Tôi qua đó ngay đây.” Bảo vệ nghe Kỳ Minh Viễn nói Vivi đã từng tự sát, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng. Dù sao đây cũng là tiểu khu thuộc quyền quản lý của mình, nếu như thật sự xảy ra chuyện, anh ta cũng khó mà ăn nói. Vội vàng liên hệ với thợ khóa mà mình quen thuộc, bản thân cùng với Kỳ Minh Viễn đi lên lầu.

Thợ khóa đã mở được khóa nhưng bên trong lại cài chốt an toàn, Kỳ Minh Viễn trong lòng nóng như lửa đốt, trực tiếp giơ chân đạp đổ cánh cửa không quá cao cấp này.

Vốn dĩ cửa không quá tốt, mà khí lực của anh cũng khỏe hơn người bình thường, cửa bị đạp như vậy rất nhanh đã bị phá. Kỳ Minh Viễn đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Lúc này Kỳ Minh Viễn mới nhìn thấy Vivi đang nằm trên mặt đất, xung quanh toàn vỏ rượu trắng, nào là Nhị Oa Đầu, Lão Bạch Can… toàn là những loại rượu mạnh nhưng chỉ còn vỏ ngoài, rõ ràng đều đã bị uống sạch.

“Ái Vi!” Kỳ Minh Viễn lo lắng bước qua, đỡ Vivi đang nằm dưới sàn dậy, lại không cẩn thận đã đánh thức cô ta.

Nhìn thấy cô ta mở mắt, Kỳ Minh Viễn biết cô ta không sao, trái tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống.

“Anh là ai?” Vivi mở to đôi mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đang ôm mình, trong đầu cô ta là một mảnh hỗn độn. Vào lúc này, người mà cô ta hi vọng xuất hiện bây giờ chính là người đã bầu bạn với cô bao nhiêu năm nay Âu Tấn Tài. Cô ta nhào vào ngực anh, ôm chặt eo anh khóc thành tiếng: “Tấn Tài, cuối cùng anh cũng đến rồi… Hu hu hu, em nhớ anh lắm, em thật sự rất nhớ anh…”

“Cô ấy không sao rồi, nhưng uống chút rượu xong, trong phòng lại quá nóng, tôi đưa cô ấy đi trước!” Kỳ Minh Viễn bế Vivi lên, mới phát hiện trong phòng rất nóng. Đừng nói đến điều hòa ngay cả cái quạt điện, còn không có. Anh không thể tưởng tượng được cả đêm qua và ngày hôm nay nắng nóng như vậy, sao cô ấy có thể chịu đựng được, không bị cảm nhiệt quả thật là một kỳ tích!

“Anh là bạn của cô ấy vậy anh đưa cô ấy đi trước đi.” Bảo vệ có chút ngượng ngùng nói, sau đó nói với thợ khóa một câu, cũng tựa như giải thích cho Kỳ Minh Viễn: “Mấy ngày nắng nóng này, cô gái này cũng không biết tự chăm sóc mình gì cả. Cho dù có ngại lắp điều hòa tốn thời gian thì cũng nên mua lấy cái quạt điện mà dùng chứ, có đúng không, ha ha..”

Kỳ Minh Viễn cũng không phản ứng lại với anh ta, bế Vivi ra ngoài, anh nghĩ cô ta rất để ý đến những đồ vật trong phòng, bèn nói với bảo vệ đứng ở cửa: “Khóa cửa kỹ vào. Anh trông coi cho cẩn thận, nếu trong phòng thiếu thứ gì tôi nhất định sẽ tìm anh.”

“Vâng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi cẩn thận đồ đạc của cô bạn này của anh.” Bảo vệ bày ra vẻ mặt nịnh nọt, đến khi Kỳ Minh Viễn bế Vivi vào thang máy vẫn nghe thấy tiếng của anh ta: “Cô gái này sống ở chỗ chúng ta không lâu. Tôi nhìn thấy xe của anh chàng đẹp trai này, tra thử trên mạng, giá thấp nhất cũng phải khoảng hơn một trăm năm mươi tỷ đó…”

Kỳ Minh Viễn cũng không để ý lời anh ta nói, ôm Vivi ra khỏi khu dân cư rồi lên xe của mình, trực tiếp lái xe đến khách sạn An Bình, dẫn Vivi lên tầng thượng.