36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 185: Tôi phải xác định em có phải là Ái Vi thật hay không (2)



Trên tầng cao nhất của cao ốc quốc tế Hải An, trời bên ngoài đã tối, xung quanh yên tĩnh không tiếng động. Lăng Tử Yên cảm thấy hơi sợ hãi, cũng chẳng có tâm trí nào viết tiếp truyện ngắn thiếu nhi nữa, cô bèn ôm laptop ngồi trên sofa xem phim hài một mình, hi vọng tình tiết của phim hài có thể phần nào làm giảm đi nỗi sợ hãi của cô.

Lúc Kỳ Minh Viễn trở lại công ty đã là hơn tám giờ tối. Gần đây người ở lại công ty tăng ca không nhiều, cả tòa nhà đều rất yên ắng, ngay cả dì dọn dẹp vệ sinh cũng đã tan làm, mỗi tầng chỉ có một bảo vệ đi kiểm tra.

Kỳ Minh Viễn đi ra khỏi thang máy. Khung cảnh như vậy không hiểu sao lại khiến anh hơi lo lắng không biết cô gái nhỏ có sợ hay không?

Nghĩ đến việc cô có thể sẽ sợ hãi, bước chân của Kỳ Minh Viễn cũng nhanh hơn, rảo bước đến trước văn phòng của mình, anh đẩy cửa vào, trong phòng không có ai. Kỳ Minh Viễn lại đi đến phòng nhỏ bên cạnh cửa, xoay nắm đấm cửa nhưng không mở được.

Rõ ràng là có người khóa cửa bên trong.

Kỳ Minh Viễn gõ cửa gọi: "Tử Yên, là anh đây."

Lăng Tử Yên ngồi trong phòng nghe được thanh âm của Kỳ Minh Viễn, vội vàng bỏ laptop sang một bên, xỏ dép lê chạy ào ra mở cửa.

"Kỳ Minh Viễn!" Cửa phòng nhanh chóng mở ra, nhìn thấy người đàn ông mà mình nghĩ tới cả buổi chiều, Lăng Tử Yên không chút nghĩ ngợi liền nhào vào lòng anh. Đôi tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng cường tráng của anh, giọng nói như mang theo nỗi tủi thân: "Hu hu, em ở một mình trong một tòa nhà lớn như vậy, em rất nhớ anh."

Hôm nay Hứa Minh Ưu phải cùng Hàn Thiệu Huy đi họp vì thế Hàn Thiệu Huy từ sớm đã bị kéo đi. Hơn nữa đây là địa bàn của Kỳ Minh Viễn, mấy người Hàn Thiệu Huy đều cảm thấy rất yên tâm, vì vậy cũng không quan tâm đến cô lắm, để cô ở đây một mình chờ Kỳ Minh Viễn. Sắc trời bên ngoài càng tối, cô càng cảm thấy nhớ Kỳ Minh Viễn.

Khi màn đêm buông xuống sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt nhớ nhung người trong lòng.

"Cô bé ngốc này!" Kỳ Minh Viễn thấy cô không chịu buông mình ra như vậy, trong lòng anh rất vui vẻ đồng thời cũng thấy tự trách. Chuyện anh có thể làm chỉ là ôm chặt cô vào lòng, ôm thật chặt.

"Làm sao bây giờ?" Lăng Tử Yên bị anh ôm chặt như vậy, nghe tiếng trái đập mạnh mẽ, con tim của cô mới dần dần bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Em phát hiện em càng ngày càng không thể rời xa anh rồi."

"Anh cũng không thể rời xa em." Kỳ Minh Viễn cúi đầu nói với cô bằng chính nụ hôn của mình để cô biết anh nhớ cô nhiều đến nhường nào.

Lăng Tử Yên kiễng chân hôn đáp trả anh, há miệng nghênh đón anh xâm nhập vào, vô cùng có kinh nghiệm. Anh vừa mới tiến vào, cô đã quấn lấy anh trêu chọc anh.

Sự chủ động của cô khiến Kỳ Minh Viễn vui vẻ không thôi, bàn tay to lớn cũng không tự chủ khẽ vuốt ve lưng của cô, lòng bàn tay như dán sát vuốt phẳng quần áo của cô.

"Ọc ọc..." Đột nhiên tiếng bụng đói réo lên, Lăng Tử Yên chắc chắn không phải bụng mình kêu, cô kinh ngạc nhìn anh với vẻ mặt giống như tìm được một lục địa mới.

"Anh đói bụng à?" Trên mặt Lăng Tử Yên dần dần hiện ra vẻ mặt đau lòng: "Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ, nhất định anh đã chẳng ăn gì cả."

"Em có cái gì kiểu như lương khô thì cho anh ăn tạm lót dạ đi." Kỳ Minh Viễn cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái. Nếu bệnh đau dạ dày tái phát, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ lo lắng cho anh.

"Còn có hai miếng bánh kem trái cây thôi." Lăng Tử Yên lấy hộp bánh ra: "Miếng này có vẻ mềm hơn, anh ăn tạm trước đi."

"Được." Kỳ Minh Viễn gật đầu há miệng ăn miếng bánh cô đút cho anh.

Thấy anh ăn rất ngon miệng, Lăng Tử Yên không khỏi nuốt nước miếng. Mặc dù cô không cảm thấy đói, nhưng nhìn bộ dáng anh ăn rất vui vẻ như thể chiếc bánh rất ngon, Lăng Tử Yên nhịn không được nuốt nước bọt!

Kỳ Minh Viễn nở nụ cười, kéo cô gái nhỏ lại gần, cúi đầu trực tiếp đút miếng anh đào trong miệng của mình vào miệng của cô.

"Anh..." Lăng Tử Yên ngậm miếng anh đào trong miệng, nháy mắt đỏ bừng mặt. Nhưng miếng anh đào lại vô cùng tươi mát, tiệm bánh ngọt này đều dùng hoa quả tươi đúng mùa để làm bánh kem, vì vậy miếng anh đào trong bánh kem ăn rất ngon. Lúc Lăng Tử Yên được anh đút cho ăn, cô không nhịn được cắn một miếng, mùi thơm ngát ngọt ngào của anh đào lập tức tràn đầy khoang miệng.

"Ăn ngon không?" Kỳ Minh Viễn hỏi cô, trong mắt anh tràn ngập sự yêu chiều.

"Rất ngon." Cô trả lời theo bản năng. Sau khi trả lời xong, cô nuốt miếng anh đào xuống, vẫn hơi thèm mà liếm môi.

“Vậy thì để anh cũng nếm thử!” Kỳ Minh Viễn nói xong, không cần biết cô sẽ phản ứng như thế nào, anh đã đỡ gáy cô hôn lên đôi môi cô còn vương vấn mùi thơm, lại có chút ngọt ngào của anh đào, giống như thưởng thức một mỹ vị hảo hạng. Kỳ Minh Viễn hôn cô nhẹ nhàng, cạy răng cô mở ra xông vào cướp đoạt chút hương thơm còn sót lại trong miệng cô!

Lăng Tử Yên biết rõ, một khi anh bắt đầu sẽ rất khó dứt ra được.

Nhưng cô thực sự say đắm, cũng vòng tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại, cùng anh chơi trò đuổi bắt, vô cùng vui vẻ.

"Ha ha ha..." Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng bị anh chọc cười, lúc ấy hai người mới buông nhau ra. Kỳ Minh Viễn lại ôm chặt cô trong ngực: "Tử Yên, anh yêu em, anh thật sự rất yêu anh, không hề muốn rời xa em một chút nào!"

"Sẽ không đâu. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau." Lăng Tử Yên cũng siết chặt vòng tay ôm eo anh, tai cô áp vào ngực anh nghe nhịp trái tim đập, trả lời câu hỏi của anh.

"Đi thôi, đi ăn tối, anh đói lắm rồi." Kỳ Minh Viễn buông cô ra, ngắt nhẹ chóp mũi cô.

"Được ạ." Lăng Tử Yên rất phối hợp, giơ tay xoa mũi của mình, nắm lấy tay anh cùng anh ra ngoài.

Thời gian cũng không còn sớm, hai người chọn một nhà hàng gần đó, ăn xong bữa tối mới trở về nhà.

Khi về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm, Bởi vì hiện tại đang nghỉ hè, quy định lúc trước Lăng Tử Yên đưa ra đều đã vô dụng.

Sau khi trở về phòng, Kỳ Minh Viễn đã dỗ dành cô gái nhỏ đi tắm cùng mình. Hai người đùa giỡn trong bồn tắm một lúc lâu, đến khi cô mệt đến nỗi không muốn cử động, Kỳ Minh Viễn mới thả cô ra, giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Lúc này mới đi tìm máy sấy tóc, để cô nằm bên giường, sấy khô tóc cho cô.

Đến khi tóc được sấy khô thì cô gái nhỏ cũng đã chìm vào giấc ngủ say.

Kỳ Minh Viễn đặt máy sấy tóc sang một bên, bế cô gái nhỏ ra ngồi trên ghế, đắp chăn bông mỏng cho cô. Lúc này anh mới đi đến nơi cô vừa đang nằm, trên ga trải giường và trên tấm thảm đã dính vài sợi tóc của cô. Anh chọn một vài sợi tóc, gói chúng trong một túi kín, tìm nhãn và dán nó lên, viết từ "Yên". Sau đó lấy sợi tóc bọc trong khăn giấy từ chiếc áo khoác anh đang mặc hôm nay, cũng đặt nó trong một túi kín khác, nhãn cũng được dán ghi chữ "V" trên đó.

Sau khi làm xong mọi việc, Kỳ Minh Viễn cất hai cái túi đã niêm phong vào ví, quay lại giường nằm xuống, ôm lấy cô vợ nhỏ ngây thơ đã ngủ say trong tay mình, trong lòng giọng điệu của anh có mang một chút tự trách: "Tử Yên, em đừng để ý đến những chuyện này. Anh cần phải biết cô ấy có phải là chị gái ruột của em hay không. Anh phải chắc chắn xem cô ấy là thật hay giả!"

Hiện tại kỹ thuật chỉnh hình vô cùng phát triển, Kỳ Minh Viễn không thể không nghi ngờ.

Mà căn cứ chính xác hiệu quả nhất đó là kiểm tra DNA.

Nếu Lăng Sở Tiêu đã thừa nhận Lăng Tử Yên có một người chị sinh đôi mà Lăng Tử Yên cũng không phải Ái Vi của anh. Như vậy chỉ có một khả năng xảy ra đó là ai có DNA giống với Lăng Tử Yên thì người đó chính là Ái Vi.

Nếu DNA của Vivi và Lăng Tử Yên không giống nhau, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.