36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 190: Xin chào bà chủ!



“Xin chào bà chủ!” Trên màn hình máy tính, những người trong từng ô cửa sổ rối rít dùng khẩu âm đậm chất trung chào cô bằng tiếng trung trôi chảy!

“Xin chào mọi người!” Lăng Tử Yên ngại ngùng chào nhân viên của Kỳ Minh Viễn.

“Bà chủ đẹp quá, Boss thật có mắt nhìn, quá hạnh phúc rồi!” Trên màn hình, một người Ý to con nhất khen Kỳ Minh Viễn bằng giọng hâm mộ, rồi anh ta nói với Lăng Tử Yên: “Bà chủ à, cô đẹp quá, tôi chân thành chúc cô sống thật hạnh phúc, mỗi ngày đều vui.”

Khi nói những lời này, người đàn ông Ý kia dùng tiếng mẹ đẻ trong sáng, dễ nghe của mình khen nhưng Lăng Tử Yên vẫn hiểu, theo bản năng, cô đáp: “Cảm ơn anh! Rất cảm ơn lời chúc phúc của anh.”

“Hửm? Anh không biết cô giáo Yên của chúng ta lại biết tiếng Ý đấy? Thời còn học đại học, em có học tiếng này sao?” Kỳ Minh Viễn kéo cô ngồi lên đùi mình hoàn toàn chẳng quay camera sang chỗ khác. Dù đang ở họp, anh chỉ xem như đang ở nhà của mình!

“Hả? Đúng rồi!” Lúc này, Lăng Tử Yên mới nhớ khi nãy cô vừa nói một câu tiếng Ý hơn nữa rất lưu loát như tiếng mẹ đẻ: “Sao lại thế này? Trước đây em chưa từng học mà.”

“Nếu nói như vậy, cô giáo Yên của chúng ta có thiên phú về mặt ngôn ngữ nhỉ?” Trong giọng nói của Kỳ Minh Viễn có một loại cảm giác tự hào.

“Có thể liên quan đến phần kí ức đã mất khi xảy ra tai nạn!” Lăng Tử Yên chỉ có thể giải thích như vậy bởi cô cảm thấy mình không tài giỏi đến thế!

Làm sao có thiên phú đến vậy, biết nói một thứ ngôn ngữ chưa từng học, chuyện này không thể xảy ra!

Lăng Tử Yên chỉ biết đặt nguyên nhân là do trí nhớ của cô thôi.

“Bà chủ nói tiếng giỏi thế!” Vị người Ý cấp cao kia khen ngợi, sau đó uống một ngụm cà phê, thoạt nhìn không giống đang mở hội nghị cấp cao mà giống như đang nói chuyện phiếm.

“Tìm anh làm gì?” Kỳ Minh Viễn mỉm cười nhìn màn hình, anh lại quay đầu hỏi cô vợ nhỏ của mình.

“Ồ!” Lăng Tử Yên nhìn đồng hồ của Kỳ Minh Viễn và nhắc anh: “Đã đến giờ cơm trưa!”

Kỳ Minh Viễn phối hợp nhìn đồng hồ, đúng là đã điểm mười hai giờ, anh bèn nói: “Mọi người cũng hiểu rằng chỉ khi người đàn ông biết nghe lời vợ mới có thể hoàn thành tốt công việc. Nếu vợ tôi lên tiếng vậy thì chính xác đã đến giờ cơm trưa, tan họp thôi, buổi chiều chúng ta họp tiếp.”

“Hẹn gặp lại ông chủ, hẹn gặp lại bà chủ!” Trên màn hình, những vị cấp cao có nam lẫn nữ liên tục tạm biệt Kỳ Minh Viễn, đồng thời còn không quên tạm biệt Lăng Tử Yên.

“Hẹn gặp lại!” Lăng Tử Yên khách sáo gật đầu chào bọn họ, một tay Kỳ Minh Viễn ôm chiếc eo nhỏ nhắn của cô, một tay điều khiển con chuột rời khỏi hệ thống cuộc họp. Anh cũng chẳng chú ý tới có một ô cửa sổ, kể từ khi Lăng Tử Yên xuất hiện, sắc mặt người kia đen lại.

Người đó không ai khác chính là Lome!

Sau khi Kỳ Minh Viễn tắt hệ thống họp, trong văn phòng ở quốc tế Hải An, Lome không thể kiềm nén cơn giận, tay nắm chặt con chuột mạnh đến nỗi suýt nữa bóp nát nó.

Lăng Tử Yên có thể xuất hiện ở một hội nghị cấp cao nghiêm túc như vậy ư, tuyệt đối không thể, cô cho rằng mình đang chơi nhà chòi sao?

Cô dễ dàng xuất hiện ở một hội nghị công ty cấp cao liên quốc gia quốc tế Hải An thế ư?

Nôn nóng muốn công bố thân phận của mình sao?

Hừ, đồ khoe khoang!

Còn Kỳ Minh Viễn nữa, tại sao lại thỏa mãn tâm nguyện của cô ta chứ, không những giới thiệu với những vị cấp cao mà còn nói một câu tiếng Ý.

Người đứng bên cạnh anh phải là cô ta mới đúng, người được anh giới thiệu là người phụ trách liên quốc gia quốc tế Hải An phải là cô ta chứ!

Lăng Tử Yên là thứ gì? Chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, ngoài việc dạy học thì cô có thể làm gì? Phân tích thị trường sao? Biết lập kế hoạch chiến lược rồi phân tích số liệu để thiết kế dự án và áp dụng, kiểm tra các chi tiết đó sao?

Cô có tư cách gì mà chiếm lấy vị trí vốn thuộc về cô ta, dám đứng bên cạnh Kỳ Minh Viễn chứ?

Trong mắt Lome đầy sự đố kị, nghiễm nhiên đã quên mất vốn dĩ Lăng Tử Yên chỉ đứng ở cửa ra vào không có ý muốn xuất hiện trong phạm vi camera.

Chỉ vì sự ghen ghét mà cô ta có suy nghĩ như vậy!

Nhưng chẳng ai biết rõ suy nghĩ trong đầu cô ta ngoại trừ bản thân chính mình. Đặc biệt là Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên, hai người bọn họ đang vui vẻ ăn cơm trưa trong Hương Lan Uyển.

Lăng Tử Yên ngủ một buổi sáng nên cũng hạ sốt, cả người rất tỉnh táo, cô chẳng muốn đi ngủ nhưng nghĩ đến Kỳ Minh Viễn còn phải họp vào buổi chiều nên cũng lên giường ngủ chung với anh.

Nhưng ngủ trưa cũng không yên với người đàn ông này, sau khi xác định cô đã khỏi bệnh, ngay từ đầu đã nói chỉ ôm cô, thế mà bàn tay hư hỏng của anh chẳng mấy chốc mò vào trong áo ngủ của Lăng Tử Yên…

“Đừng quậy mà, buổi chiều anh còn làm việc, mau ngủ đi!” Lăng Tử Yên nắm cái tay hư của anh, quay người lại nhắc nhở anh.

“Đàn ông đàn ang rất khỏe mạnh cần gì ngủ trưa!” Kỳ Minh Viễn cười xấu xa, rụt tay ra rồi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nói: “Tử Yên à, tối hôm qua anh vẫn chưa “yêu” em nên “người anh em” của anh đang rất nhớ em đây.”

“Đồ đáng ghét, sao anh lại như vậy, ngày nào cũng…” Lăng Tử Yên không dám nói thẳng lời tiếp theo, từ khi kết hôn đến bây giờ, trừ đến tháng hay bị bệnh thì gần như mỗi khi trời tối, anh đều làm, anh vẫn ổn chứ? Cơ thể có làm bằng sắt cũng chẳng chịu nổi!

“Mỗi ngày anh đều muốn “yêu” em, nếu không hay em “yêu” anh đi?” Kỳ Minh Viễn dịu giọng dỗ dành, trưa hôm nay, anh phải “ăn sạch” cô!

“Anh đừng quậy!” Lăng Tử Yên không muốn ban ngày ban mặt mà làm!

Mặc dù hai người đã kết hôn được hai tháng, tuy có làm vào buổi sáng nhưng buổi trưa chưa từng!

Cô không muốn ảnh hưởng cuộc họp buổi chiều đâu!

“Không sao cả, nào, chẳng phải em muốn khỏe hơn à? Ngoan nào, sau khi “yêu” em thì chắc chắn anh khỏe đến nỗi không cần ngủ trưa luôn!”

Kỳ Minh Viễn không cho phép cô vợ nhỏ của mình từ chối, ngoài việc phóng túng từ sáng đến chiều thì bọn họ vẫn chưa thử làm buổi trưa. Hôm nay khó lắm mới có cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Kỳ Minh Viễn cúi đầu ngậm chặt môi cô!

Cơ thể cao lớn nặng nề đè lên người Lăng Tử Yên, anh cũng biết cách làm sao để khiến cô đầu hàng nhanh nhất, vốn dĩ cô gái nhỏ còn từ chối anh sẽ chẳng mấy chốc mà khóc lóc cầu xin anh “yêu” cô thôi.

1 giờ 50 phút, người đàn ông nào đó sảng khoái đi tắm sau một “trận chiến”, anh đi vào phòng thay đồ lịch sự rồi trở về phòng ngủ liền trông thấy cô gái nhỏ của mình đang mệt gần chết, anh đau lòng hôn lên môi cô: “Anh xin lỗi đã khiến em mệt thế, mau ngủ đi!”