36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 191: Dậy đi, dẫn em đi gặp chị em!



Lăng Tử Yên thật sự mệt muốn chết, cô ngủ say chẳng biết gì hết, ngủ đến khi Kỳ Minh Viễn họp xong cô mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy khóe môi Kỳ Minh Viễn mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.

“Tối nay không được đụng vào em!” Lăng Tử Yên mệt mỏi giơ tay véo lên cánh tay anh một cái, vẻ mặt đầy oán trách: “Anh nghe chưa?”

“Được, tối nay để bảo bối của anh nghỉ ngơi, hửm!” Kỳ Minh Viễn hết sức thích thú nhìn vẻ mặt oán trách của cô, nở nụ cười bế cô xuống giường: “Đứng lên đi! Ăn tối xong, anh dẫn em đi gặp một người.”

“Gặp ai?” Lăng Tử Yên lười biếng dựa vào trong lòng anh, không muốn động đậy.

“Ái Vi, cũng chính là Vivi, chị của em!” Kỳ Minh Viễn trả lời, không hề có ý che giấu điều đó.

Lăng Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, người vốn dĩ còn đang uể oải, lúc này lập tức trở nên tỉnh táo.

“Anh biết? Em…Em…” Lăng Tử Yên nhìn Kỳ Minh Viễn với nét mặt áy náy, nhưng trước giờ cô vẫn luôn thành thật, vì thế cô bèn nói sự thật với Kỳ Minh Viễn: “Em ngại giới thiệu cho hai người quen nhau, em cảm thấy hai người..”

“Không sao, em không giới thiệu cho chúng tôi biết nhau nhất định là có lý do của em, nhưng Tử Yên à, chúng ta đều có chung mục đích chính là hy vọng cô ấy được sống tốt. Vì thế, tối nay chúng ta cùng đi gặp cô ấy, được không em? Anh cũng cần em khuyên cô ấy.”

Kỳ Minh Viễn biết nếu Lăng Tử Yên đi khuyên Vivi nhất định cô ấy sẽ đồng ý.

“Được.” Lăng Tử Yên gật đầu, bất kể Kỳ Minh Viễn muốn cô khuyên Vivi cái gì. Cô biết rằng Kỳ Minh Viễn cũng có mục đích giống cô và hy vọng Vivi được tốt.

“Dậy đi, có muốn đi tắm không, trên người em toàn là mùi mồ hôi.” Kỳ

Minh Viễn ôm cô hỏi.

“Anh chê em hả?”Lăng Tử Yên nhíu mày hỏi vặn lại, vẻ mặt tràn ngập uy hiếp!

“Không chê, thơm lắm, anh ngửi thấy là chảy nước miếng rồi, muốn ăn thịt em!” Kỳ Minh Viễn vùi đầu vào cổ cô và nói ra suy nghĩ thật của mình!

“Không đứng đắn gì cả! Anh không sợ cơ thể mình kiệt sức hả?” Lăng Tử Yên đẩy anh ra, xuống giường đi vào nhà tắm!

“Anh ăn chay nhiều năm như vậy, đạn dược dồi dào lắm. Nếu muốn vắt kiệt sức của anh, bảo bối em phải chờ thêm một trăm năm nữa!” Kỳ Minh Viễn cười, lúc cô đứng lên anh vỗ vào mông nhỏ của cô một cái, cưng chiều nhìn cô gái nhỏ bước vào phòng tắm. Sau khi cô đóng cửa lại, anh mới đứng dậy thay một bộ ga chăn mới để tối cô ngủ ngon hơn.

Lăng Tử Yên ngâm mình thoải mái trong bồn tắm một lát, lúc này mới bước ra cùng Kỳ Minh Viễn xuống lầu ăn tối. Ăn tối xong, hai người chào tạm biệt Dương Thư Huệ, sau đó lái xe ra ngoài đi thẳng tới khách sạn An Bình.

“Minh Viễn à, em muốn hỏi anh một câu!” Khi sắp đến khách sạn An Bình, cuối cùng Lăng Tử Yên cũng mở miệng hỏi.

Cô muốn biết lúc trước Kỳ Minh Viễn và Vivi đã quen biết nhau như thế nào. Sau khi quen biết thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

“Ừm, em hỏi đi!” Kỳ Minh Viễn trả lời, có lẽ trong lòng đã đoán được cô sẽ hỏi gì, anh sẽ trả lời có chọn lọc.

“Trước đây, anh quen chị em sao?” Cô hỏi: “Ngày đó ở trên tầng cao nhất của An Bình, em nghe anh nói khởi động lại kế hoạch tìm chị gái, lúc trước anh từng tìm chị ấy?”

Rốt cuộc cô vẫn bắt đầu nghi ngờ.

Trong lòng Kỳ Minh Viễn có chút lo lắng nhưng anh không thể hiện ra trên mặt, sau khi cô hỏi xong, anh trả lời ngay lập tức: “Hồi trước em nằm mơ thấy ác mộng, em nói mình mơ thấy một người rất giống em, mà mẹ em năm đó đã mang thai sinh đôi, vì vậy anh đoán em có một người chị hoặc một người em. Cho nên, anh đã đi tìm ông Lăng để xác thực, đáp án nhận được là em có một người chị.

Đó là lý do anh muốn giúp em tìm cô ấy. Tuy nhiên anh lại lo lắng, sau khi tìm được cô ấy sẽ mang đến nhiều phiền phức cho nhà họ Lăng, vì thế mới hủy kế hoạch tìm kiếm. Giờ tìm kiếm cô ấy vì em muốn biết cô ấy sống như thế nào!”

“Lúc trước anh không quen chị ấy sao?” Lăng Tử Yên chỉ muốn biết điều này!

“Trước đây, anh chưa từng gặp cô ấy!” Kỳ Minh Viễn trả lời, mặc dù là nói dối nhưng người đàn ông này đã sớm rèn luyện được bản lĩnh không thể hiện cảm xúc trên mặt nên Lăng Tử Yên hoàn toàn không biết anh đang nói dối!

“Vậy là tốt rồi!” Lăng Tử Yên nở nụ cười, xác nhận từ miệng anh rằng anh và Vivi chưa từng quen biết nhau, cô rất vui vẻ, nỗi lo lắng suốt mấy ngày nay cũng dần được nguôi ngoai.

“Em đó, chỉ thích nghĩ ngợi lung tung!” Kỳ Minh Viễn một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại duỗi ra xoa đầu cô.

Lăng Tử Yên ngượng ngùng cười với anh, cô thành thật giải thích: “Bởi vì ngày đó khi anh bật dậy khỏi cơn ác mộng, em nói em không phải Phương Ái Vi, em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, trông có vẻ rất thất vọng nên em hơi buồn!”

“Cô gái ngốc, anh cưới em vì em là chính em. Em đừng suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa, sau này không được phép nghĩ lung tung, biết không?” Trong lòng Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau lòng, người phụ nữ này quá thành thật, thành thật đến nỗi khiến người khác xót xa!

“Hihi!” Cô cười hihi, nụ cười vừa dễ thương vừa đơn thuần!

Trong lòng Kỳ Minh Viễn tự trách mình, anh tự nói với mình nhất định sẽ che chở cho cô thật tốt!

Hai người nhanh chóng đến khách sạn An Bình, trước khi vào thang máy, Lăng Tử Yên hỏi: “Là anh để chị em ở đây hả? Ở phòng nào?”

Nơi này là khách sạn của nhà anh, sắp xếp Vivi ở đây chắc chắn không có vấn đề!

“Tầng cao nhất!” Kỳ Minh Viễn trả lời.

Nếu Lăng Tử Yên nhớ không nhầm tầng cao nhất là chỗ ở riêng tư của anh, anh lại để cho chị gái cô ở, trong lòng Lăng Tử Yên thấy vui vẻ. Anh đối xử với cô, chị cô và bạn bè của cô rất tốt. Ví dụ như Ngải Tịnh Kỳ, ví dụ như Vivi, vì có quan hệ với cô nên có thể đến ở chỗ dành riêng cho anh!

“Chị ơi!” Hai người lên tầng cao nhất, sau đó Kỳ Minh Viễn mở cửa bằng vân tay. Lăng Tử Yên nóng lòng bước vào nhưng không thấy Vivi trong phòng khách, Lăng Tử Yên nhìn xung quanh mới thấy Vivi đang đứng trên bãi cỏ ở bên ngoài, trên người chị ấy đang mặc chiếc váy mà cô đã từng mặc!

Chiếc váy này hẳn là được lấy trong phòng thay đồ!

Trong lòng Lăng Tử Yên không cảm thấy kì quái, đó chỉ là một chiếc váy mà thôi, chị gái cô đương nhiên có thể mặc!

Tuy nhiên, Kỳ Minh Viễn không nghĩ như vậy, anh không muốn người khác lấy đồ mà anh chuẩn bị cho Tử Yên, cho dù người đó là Ái Vi, anh cũng không muốn!

Không biết từ lúc nào, Tử Yên ở trong lòng anh, đã trở thành đối tượng anh muốn che chở thật tốt. Anh không muốn người khác đụng vào đồ của cô!

“Chị ơi!” Lăng Tử Yên không suy nghĩ nhiều như Kỳ Minh Viễn, cô đẩy cửa kiếng ra, bước lên bãi cỏ và nhìn về phía bóng lưng của Vivi gọi chị.

Cô vừa dứt lời, chợt nghe Vivi nói:

“Tôi biết nên làm thế nào. Hôm nay cô bị cái gì kích thích vậy? Chuyện này không thể vội vàng được, cô biết không…”

Nghe thấy giọng nói của Lăng Tử Yên, Vivi dường như bị hỏng sợ. Cô ta không vui quay đầu lại, nhưng khi trông thấy Lăng Tử Yên, cô ta thu hồi nét không vui trên mặt cười với Lăng Tử Yên: “Sao em lại tới đây?”

Trong lòng cô ta oán thầm, sao con bé chết tiệt này đột nhiên tới đây, tóm lại con bé có nghe được cuộc điện thoại của mình không và đã nghe được bao nhiêu?