36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 193: Tử Yên thật sự có chị sinh đôi? (1)



“Hoan nghênh cô Vivi!” Nhóm cấp cao vô cùng cung kính với vị chị vợ này của Boss, cô ấy có được vẻ ngoài giống bà chủ, chắc hẳn khi cô ấy ở đây thì cũng có thể tạo ra hiệu quả giống bà chủ nhỉ, dù sao cũng là cùng một khuôn mặt giống nhau như đúc. Đối với một khuôn mặt như vậy thì chắc chắn Boss cũng không nổi nóng được!

Nhưng hiệu suất làm việc của Vivi không cao, không biết có phải do nguyên nhân lâu rồi chưa ra ngoài làm việc không mà tốc độ xem văn kiện của cô ta rất chậm, không hiểu được rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Cũng may Lạc Thanh Nhã nể mặt Kỳ Minh Viễn nên rất có kiên nhẫn với cô ta, đổi lại là người khác thì nhất định sẽ sụp đổ mất!

“Tử Yên, chị cảm thấy chị rất ngu ngốc!” Giữa trưa, khi mà mọi người đang tụ tập ăn cơm thì Vivi ngồi ở cạnh Lăng Tử Yên, lắc lắc đầu, biểu cảm hết sức chán nản!

“Không phải, có lẽ là do lâu rồi chưa làm việc, từ từ rồi quen là được!” Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy cũng đi tới, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Vivi cổ vũ cô ta.

“Đúng vậy, đừng nên gấp gáp, thật ra em cũng không hiểu văn kiện báo cáo của bọn họ, cảm giác như là đang xem loại văn chương khó hiểu!” Lăng Tử Yên ở cạnh cũng an ủi Vivi.

Kỳ Minh Viễn cầm cơm trưa của hai người họ đến đây, nghe được đối thoại của hai chị em thì trong lòng có phần tự trách. Nếu không phải do anh thì Vivi cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ, đầu óc nhất định sẽ dễ dùng hơn Lạc Thanh Nhã, sao có thể sẽ không hiểu được nội dung báo cáo chứ?

Việc duy nhất có thể làm đó là cần cù bù thông minh!

Vivi cũng không làm ra vẻ, mọi người đều an ủi nên rất nhanh cô ta đã lấy lại được tự tin, sau khi kết thúc bữa trưa thì lại tiếp tục bắt đầu làm việc.

Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, Lạc Thanh Nhã nói với Vivi: “Lúc trưa tôi có nghe nói đêm nay cô muốn đến nhà Tử Yên ăn cơm?”

“Ừm, đúng vậy. Tối hôm qua em ấy nói bà nội đang ở nhà em ấy, muốn tôi đi gặp bà nội!” Vivi kiểm tra lại tài liệu cầm trong tay lần nữa rồi mới đưa cho Lạc Thanh Nhã, đồng thời cũng trả lời.

“Hôm nay Kỳ Minh Viễn lái xe thể thao, cô ngồi xe tôi đi, nhất định anh ấy cũng sẽ sắp xếp như vậy!” Lạc Thanh Nhã đề nghị.

“Được, cảm ơn cô Nhã.” Vivi đã sớm chú ý tới Kỳ Minh Viễn thay xe thành chiếc xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi là ghế lái và phó lái. Có Lăng Tử Yên ở đây thì tất nhiên sẽ không có vị trí của cô ta.

“Khách sáo gì chứ!” Lạc Thanh Nhã chớp chớp mắt với cô ta rồi hai người đều cười!

Rất nhanh đã tới thời gian tan tầm, vì để cho Vivi được tự nhiên nên Kỳ Minh Viễn còn mời cả Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy cùng đến nhà ăn cơm chiều, một đoàn người lái xe về Hương Lan Uyển!

Hàn Thiệu Huy có xe của mình, bởi vậy Vivi ngồi ở ghế phó lái của Lạc Thanh Nhã. Lạc Thanh Nhã vừa lái xe, vừa nhìn chăm chú về phía trước lại nói với Vivi: “Hiện tại cô đã từng bước tiếp cận được mục đích!”

“Đó là đương nhiên, tôi là ai chứ? Đã phải trả giá nhiều thế mà, dù sao cũng phải từng bước từng đạt được mong muốn, không thì những việc tôi đã làm từ trước đó đều là vô ích hết à?” Vào trong xe của Lạc Thanh Nhã, cuối cùng thì Vivi cũng dỡ ngụy trang xuống.

“Có thể làm việc trong công ty của anh ta còn chưa đủ, anh ta chỉ biết sắp xếp cô cạnh tôi, nếu cô có thể làm chức của Thư ký Chương thì mới có thể thân mật và gần anh ta hơn!” Lạc Thanh Nhã cảm thấy Vivi có thể đi vào quốc tế Hải An còn chưa đủ, cô ta phải nghĩ cách thay tổng Thư ký Chương này đi mới được!

“Cô cho rằng tôi có thể trở thành một nhân viên trong công ty của anh ấy là một việc đơn giản như vậy sao?” Vivi nhìn đuôi xe Shelby của Kỳ Minh Viễn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười biểu lộ ra vẻ cô ta chưa thỏa mãn: “Tôi muốn đến nhà anh ấy ở, tối muốn lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh anh ấy để nhắc nhở anh ấy rằng tôi mới là người phụ nữ anh ấy yêu nhất...”

“Phụt...” Vivi nói vậy khiến Lạc Thanh Nhã cười ra tiếng, tiếng cười có cả sự khinh thường.

“Sao? Cô không tin? Chẳng lẽ mục đích cô tìm tôi về không phải vì thế? Bây giờ tôi mới biết được trong lòng anh ấy vẫn luôn có tôi...”

“Thôi đi.” Trong lòng Lạc Thanh Nhã rất không vui: “Đừng quên bây giờ anh ta đã có Lăng Tử Yên, cô thì tính là gì? Nhập vai diễn sâu quá cũng không tốt với cô!”

Người phụ nữ này đúng là mơ mộng hão huyền, cô ta cho rằng mình là ai chứ?

"Hừ!" Vivi không hề nói nhiều, cũng khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chiếc xe của Kỳ Minh Viễn lái ở đằng trước, trong lòng cũng có tính toán của mình!!

Lạc Thanh Nhã nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Vivi, vốn cho rằng cô ta là người dễ khống chế nhưng lại phát hiện, cô ta cũng cũng không dễ khống chế.

Quả nhiên lúc trước có giữ lại một tay là quyết sách chính xác.

Rất nhanh đã đến Hương Lan Uyển, Lạc Thanh Nhã dừng xe trước cửa nhà Kỳ Minh Viễn rồi nói với Vivi: "Em gái cô đang chờ cô đấy, mau đi đi!"

"Cảm ơn." Vivi ấn chốt mở dây an toàn rồi kéo ra, đẩy cửa xe đi xuống. Giây phút đi ra, trên mặt lập tức thay bằng dáng vẻ tươi cười dịu dàng thoả đáng, phất tay với Lăng Tử Yên đang đứng chờ ở cửa: "Tử Yên!"

"Chị!" Lăng Tử Yên đi tới, dắt tay Vivi kéo đến phòng nghỉ, vừa đi vừa nói chuyện của Dương Thư Huệ: "Lúc em vừa mới đến nhà bố, bố và bà nội đối với em rất tốt, nhưng mà Vệ Tư Dung, vợ của bố lại không vui vẻ, em cảm nhận được nên sau khi đỗ đại học đã lập tức dọn đến trường học ở.

Nhưng có một lần nghỉ về nhà mới biết được bà nội bị té ngã. Nhiều năm như vậy, bọn em đều cho rằng như vậy, mãi đến lần trước, lúc bố muốn giải trừ quan hệ bố con với em, em đòi chăm sóc cho bà. Lúc đó mới biết được năm ấy bà không bị té ngã mà là bị Vệ Tư Dung bỏ thuốc, trở nên ngốc ngốc, không nhớ rõ gì cả, bà ta còn cho người châm cứu cho bà nội khiến hai chân bà không thể đi lại..."

"Sao bà ta lại có thể làm như vậy?" Nghe đến đó Vivi rất giật mình, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không phải là vẻ khi biết chuyện đáng sợ của Vệ Tư Dung làm ra mà lại khiến Lăng Tử Yên cảm thấy, biểu cảm trên mặt Vivi là kiểu cô ta không tin Vệ Tư Dung sẽ làm ra chuyện như vậy!

"Sau khi bà nội ở cùng em thì dần dần không còn ngốc nghếch nữa, em dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra mới biết được sự thật, cho nên bây giờ em không muốn nhẫn nhịn đưa bà về nhà họ Lăng!"

"Tử Yên, may mà có em." Vivi đổi thành vẻ vui mừng, đi vào cửa nhà với Lăng Tử Yên, liếc mắt một cái lập tức thấy ngay Dương Thư Huệ đang chống gậy ba chân tập đi lại, Dương Thư Huệ có thể đi đường đã mang đến cho cô ta kích thích rất lớn: "Bà nội, bà thật sự có thể đi lại ư?"

"Tử Yên..." Dương Thư Huệ nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu nhìn ra cửa trước. Khi nhìn thấy hai Lăng Tử Yên thì trên mặt đầy sự nghi ngờ: "Đây là có chuyện gì? Sao lại có hai Tử Yên!"

"Bà nội, đây là chị mà." Lăng Tử Yên nắm tay Vivi đi đến: "Chị sinh đôi của con, có phải bọn con lớn lên rất giống đúng không?"

"Chị sinh đôi?" Nghi ngờ trên mặt Dương Thư Huệ càng nhiều thêm vài phần, nghiêm túc nhìn về phía Lăng Tử Yên: "Con có chị sinh đôi?"

"Có mà, có lẽ là bố chưa nói với bà chăng!" Lăng Tử Yên nghĩ đến thân phận con gái riêng của mình, đúng là có thể giải thích được chuyện Dương Thư Huệ không biết mình có một người chị.

Dù sao cũng là con gái riêng, chắc là Lăng Sở Tiêu không dám nói cho Dương Thư Huệ.

"Bố của con nói cho con? Nó nói con có chị sinh đôi?" Dương Thư Huệ thu lại nghi ngờ trên mặt, quan sát kỹ Vivi rồi hỏi Lăng Tử Yên: "Con hỏi nó?"

"Con không hỏi, là Kỳ Minh Viễn hỏi, anh ấy nói chính miệng bố thừa nhận, nói con còn có chị sinh đôi, dáng vẻ của bọn con giống nhau như đúc!" Lăng Tử Yên giải thích, rồi sau đó nhìn thấy Kỳ Minh Viễn vào cửa thì lập tức vẫy tay với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, đúng không, bố đã nói với anh!"

Dương Thư Huệ vừa nghe thấy thế thì lập tức chống gậy đi đến chỗ Kỳ Minh Viễn: "Bố vợ con nói với con là Tử Yên còn có chị?"

Kỳ Minh Viễn sửng sốt, sao anh thấy biểu cảm trên mặt Dương Thư Huệ như đang nói cho anh, Lăng Sở Tiêu nói dối anh?