36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 194: Tử Yên thật sự có chị sinh đôi? (2)



“Đúng là ông ấy có nói qua!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, trong lòng lại bị biểu hiện của Dương Thư Huệ làm cho hết sức nghi ngờ.

Theo lý thì tuổi này của Dương Thư Huệ, thích nhất là ở cạnh các cháu, bà thích Lăng Tử Yên nên chứng tỏ bà cũng không để ý đến thân phận con riêng của Lăng Tử Yên.

Nếu thêm một Vivi lớn lên giống Lăng Tử Yên làm bạn với bà, có lẽ bà phải vui vẻ mới đúng chứ!

Nhưng nhìn qua thì thấy hình như bà cũng không vui vẻ gì!

Hơn nữa vẫn là thái độ đầy sự nghi ngờ!

Sao cũng thấy không bình thường!

Mà sau khi anh trả lời xong thì Dương Thư Huệ không nói nữa mà là xoay người nhìn Vivi. Một lúc sau mới gật gật đầu.

“Bà chưa từng nghe bố con nói qua việc này. Nếu nó nói Tử Yên có chị thì là chị!” Dương Thư Huệ vừa nói vừa đi đến chỗ Vivi, trong giọng nói tràn ngập sự hiền từ: “Cháu gái, nói cho bà biết cháu tên gì nào?”

“Bà nội, con tên Vivi, trước kia con tên là Phương Ái Vi, bà gọi con là Ái Vi là được!” Vivi trả lời.

“Được, hóa ra tên là Ái Vi à, tên này không tồi!” Dương Thư Huệ gật gật đầu rồi sau đó thấy Lạc Thanh Nhã và Hàn Thiệu Huy cũng đến thì lập tức tiếp đón mọi người đến nhà ăn ăn cơm!

Vì người trong nhà đã biết nhau từ trưa nên không khí lúc ăn cơm khá tốt. Sau khi ăn cơm xong, Lăng Tử Yên và Vivi đưa Dương Thư Huệ đi tản bộ một lát.

“Cháu gái, mấy năm nay con có khỏe không?” Dương Thư Huệ vừa đi vừa hỏi Vivi.

“Tốt ạ, mẹ chăm sóc con rất tốt!” Vivi trả lời.

“Ồ, vậy mẹ nuôi của cháu tên là gì? Nuôi cháu lớn thế này, chúng ta phải đến cảm ơn bà ấy.” Dương Thư Huệ muốn thăm dò ngọn nguồn của Vivi.

“Mẹ cháu tên là Lăng Quân Dao, nói đến chắc bà nội nhất định sẽ không tin, dáng vẻ của cháu với mẹ rất giống nhau. Mọi người đều nói cháu là mẹ lúc trẻ tuổi đấy, cho nên không ai tin cháu được mẹ nhận nuôi!” Vivi cười nói.

Cô ta lại không biết mình nói ra tên “Lăng Quân Dao” đã khiến Dương Thư Huệ ngẩn ra, bà dừng chân rồi kích động bắt lấy tay cô ta mà hỏi: “Cháu nói gì? Vừa rồi cháu nói tên mẹ nuôi của cháu là gì? Lăng gì cơ?”

“Lăng Quân Dao, sao vậy ạ? Bà nội biết mẹ nuôi cháu ư?”

“Đây là duyên phận. Ông trời ơi, bà già này thật sự không nghĩ tới người sẽ sắp xếp như vậy!” Trong mắt Dương Thư Huệ tràn ra nước mắt, nước mắt lan tràn trong đôi mắt vẩn đục, đôi mắt ấy đầy chờ mong nhìn Vivi: “Cháu gái, bây giờ mẹ cháu đang ở đâu? Có khỏe không?”

“Bà nội, bà ấy đã qua đời ngoài ý muốn ở trên đường lúc đi ra ngoài vào bốn năm trước!” Vivi trả lời, rồi sau đó tiếp tục hỏi sự thắc mắc trong lòng mình: “Bà nội biết mẹ nuôi của cháu ư?”

“Quen, sao mà không quen chứ, nó là con gái của bà.” Dương Thư Huệ bắt lấy tay Vivi tay không buông, một bàn tay cũng bỏ gậy ra rồi bắt lấy tay Lăng Tử Yên: “Nó là cô ruột của hai đứa!”

“Hả?” Vivi sững sờ, thật không nghĩ tới còn có duyên phận thế này!

“Ôi, vẫn luôn tìm mà không thấy con bé đó, hóa ra là đi nước ngoài, còn đi...” Dương Thư Huệ nghĩ đến con gái đã chết, tức khắc cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa, bắt lấy tay Lăng Tử Yên rồi nói với cô: “Tử Yên, đưa bà nội về phòng đi, bà nội muốn yên tĩnh một mình chút!”

“Được!” Lăng Tử Yên lấy gậy ba chân của Dương Thư Huệ đến, đưa Dương Thư Huệ đi vào nhà với Vivi.

“Về rồi à!” Kỳ Minh Viễn đang nói chuyện gì đó với Hàn Thiệu Huy, thấy bọn họ đã tản bộ về thì giơ tay nhìn thời gian, nói với Vivi: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa cô về trước!”

“Không phải phiền phức như vậy, anh đưa em về còn phải lái xe về nữa, tự em gọi xe về là được!” Vivi lắc đầu, dáng vẻ không muốn làm phiền đến Kỳ Minh Viễn.

“Vẫn nên để tôi đưa cô về đi, nếu không Tử Yên sẽ không yên tâm!” Tuy rằng đoạn đường của Hương Lan Uyển là đường tốt, cũng không tồn tại tình huống gọi phải xe đểu, nhưng anh có ít lời muốn nói với Vivi.

“Đúng vậy chị, để Kỳ Minh Viễn đưa chị về đi, bằng không em cũng không yên tâm.” Lăng Tử Yên cũng khuyên Vivi.

Lạc Thanh Nhã nghe vậy thì không khỏi cầm lấy ly nước ở một bên, nâng ly nước che đậy nụ cười trào phúng lộ ra bên khóe miệng.

Không yên tâm? Thật sự để Kỳ Minh Viễn đưa Vivi về thì cô mới càng lo lắng hơn đấy.

“Vậy được rồi!” Vivi gật gật đầu, xoay người nói với Dương Thư Huệ: “Bà nội, cháu về trước đây. Có rảnh cháu lại đến thăm bà!”

“Được, chú ý nghỉ ngơi rồi có thời gian thì đến đây thăm bà nội!” Dương Thư Huệ gật gật đầu với Vivi.

“Chị đi đây!” Vivi nói với Lăng Tử Yên một tiếng, xong lại gật đầu với Hàn Thiệu Huy và Lạc Thanh Nhã đang ngồi đó, lúc này mới ra gara với Kỳ Minh Viễn, lên xe đợi xe lái ra khỏi Hương Lan Uyển!

“Hóa ra mẹ nuôi của em lại là cô ruột của em. Chuyện này anh đã sớm biết rồi nhỉ!” Sau khi đến khách sạn An Bình, Vivi mới hỏi ra miệng.

“Tôi biết.” Kỳ Minh Viễn gật đầu, tắt xe rồi quay đầu nhìn về phía Vivi, biểu cảm rất nghiêm túc: “Vivi, tôi cũng không nói chuyện năm đó của tôi và cô cho Tử Yên, cho nên...”

“Yên tâm, em sẽ không nói với nó chuyện lúc ăn tết, qua rồi thì là qua rồi, nhắc lại cũng chả có ai có ích lợi gì!” Vivi cắt đứt lời của Kỳ Minh Viễn, cô ta biết nguyên nhân của câu nói với mình kia.

Chẳng phải là không muốn để Lăng Tử Yên biết chuyện của anh và cô ta năm đó sao? Cô ta sẽ làm như anh mong muốn. Bởi vì, cô ta sẽ chọn một thời cơ khác tốt hơn, để Lăng Tử Yên biết sự thật.

Lăng Tử Yên rất hiền lành mà cô ta lại là chị của Lăng Tử Yên. Bây giờ Vivi rất chờ mong, nếu Lăng Tử Yên biết tình cảm của cô ta và Kỳ Minh Viễn năm đó thì cô sẽ làm thế nào?

“Vậy là được rồi, đây là phạm vi của khách sạn An Bình, rất an toàn nên tôi không tiễn cô lên nữa!” Kỳ Minh Viễn vừa dứt lời thì đẩy cửa xe ra rồi đi xuống xe, vòng qua đầu xe kia mở cửa cho Vivi, ý bảo cô ta xuống xe!

“Được, em lên trước đây!” Vivi lúc này mới xuống xe tới, ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn. Trên mặt anh chẳng có một chút vẻ lưu luyến nào, không như khi anh nhìn Lăng Tử Yên lúc tiễn cô ta ra khỏi Hương Lan Uyển.

Trong lòng Vivi rất thất vọng nhưng có Kỳ Minh Viễn đứng trước mặt nên cũng không biểu hiện ra ngoài!

“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp ở công ty!” Kỳ Minh Viễn đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe đi vào ghế lái, ra hiệu cho Vivi vào thang máy đi!

Vivi vẫy vẫy tay với anh: “Đi đường nhớ chú ý an toàn, đừng lái xe nhanh quá!”

Kỳ Minh Viễn gật gật đầu với cô ta rồi vặn chìa khóa xe, lái xe khỏi bãi đỗ xe khách sạn An Bình!

Vivi xoay người đi hai bước, xong lại nghĩ đến gì đó mà lưu luyến mà xoay người lại, nhìn Kỳ Minh Viễn đã chạy xe đến cửa bãi đỗ xe rồi nhìn đến cả lúc xe hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn!

Lúc này trên mặt Vivi mới thay nằng vẻ mất mát, cuối cùng lòng anh đã thay đổi rồi.

Mình cũng không phải là người trong lòng anh yêu nhất!

Nhưng, thật sự không phải sao?

“Chuyện này cũng không chắc!” Vivi không khỏi cười lạnh, trong đầu hiện lên sự tương tác giữa Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên trong bữa cơm tối, vẻ mặt biến thành khinh thường!

Nhưng chờ cô lên tầng, lúc đi vào phòng lấy quần áo để tắm rửa thì cô ta mới phát hiện, quần áo trong phòng để quần áo cũng đã thay đổi mất rồi. Vốn là quần áo thiết kế riêng đã bị người ta cầm đi, thay vào đó là quần áo của các thương hiệu xa xỉ lớn, số lượng có hạn. Tốt thì tốt, nhưng kém hơn thiết kế riêng không chỉ một hai cấp bậc!

“Đáng chết!” Vivi oán hận lấy những bộ quần áo đó từ tủ âm tường ra, vứt xuống đất rồi hung hăng mà dẫm lên: “Là đồ của cô ta nên không cho tôi động vào sao? Hừ, nhưng những thứ đó đều là của cô ta sao? Những thứ ấy vốn nên là của tôi, của tôi!”