36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 201: Minh Ưu nói dối thật sao?



“Tối qua trên đường Vivi về An Bình đã xảy ra chút chuyện!” Sau khi rửa mặt, thay quần áo, Kỳ Minh Viễn kéo Lăng Tử Yên ngồi xuống bàn trang điểm trong phòng gửi đồ rồi nói với cô về chuyện tối qua của Vivi.

“Đã xảy chuyện gì? Cuộc gọi tối qua là chị ấy gọi sao?” Lăng Tử Yên rất lo lắng cho Vivi. Biết cuộc gọi tối qua không đơn giản, Kỳ Minh Viễn vì không để cô lo lắng nên đã không nói cho cô biết.

“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là đụng phải Chung Khải Trạch, anh ta coi Vivi là em nên suýt nữa đã với cô ấy…”

Chung Khải Trạch này sao có thể như thế!” Lăng Tử Yên nghĩ tới những chuyện Chung Khải Trạch làm với cô thì liền tức giận. Không ngờ anh ta lại còn dám chấm mút chị gái cô, quả thực quá đáng hận.

“Không sao rồi. Ý của anh là, buổi tối Vivi bắt xe về không an toàn, sau này để cô ấy cùng về nhà với em sống với bà nội, dù sao cũng có người chăm sóc!” Kỳ Minh Viễn khuyên cô.

“Được, nhưng chị ấy đồng ý sao?” Lăng Tử Yên không có ý kiến gì với chuyện này, điều duy nhất lo lắng chính là liệu Vivi có đồng ý tới nhà họ sống.

“Vì không để em lo lắng, cô ấy sẽ đồng ý!” Kỳ Minh Viễn biết cô ta sẽ đồng ý, vì vậy anh cười ôm cô vào lòng. Cô tốt như thế, trong lòng anh có hơi áy náy, càng muốn đối xử tốt với cô hơn.

Lúc ăn bữa sáng, Kỳ Minh Viễn đã nói chuyện này với Vivi. Sống trong nhà Kỳ Minh Viễn ở Hương Lan Uyển chính là kế hoạch của cô ta, đương nhiên cô ta sẽ không từ chối, chỉ nói với Lăng Tử Yên với vẻ hơi ngại: “Tử Yên, làm phiền em rồi!”

“Chị à, chị đồng ý tới ở với em là em rất mừng rồi, đừng nói cái gì mà làm phiền với không làm phiền chứ, nhiều người mới náo nhiệt, đúng không bà nội!” Lăng Tử Yên cười nói. Đối với cô và anh mà nói, đóng cửa phòng ngủ thì chính là thế giới hai người, trong nhà có thêm một Vivi cũng chẳng có gì.

“Ừ, đúng!” Dương Thư Huệ nghĩ Vivi là cháu gái ngoại của mình, do vậy cũng rất vui mừng chào đón Vivi tới ở, nên chuyện này cứ thế đã quyết định như vậy.

“Anh ba, về chuyện tối qua!” Hôm nay Hứa Minh Ưu đến công ty rất sớm, sau khi thấy Kỳ Minh Viễn vào phòng làm việc thì liền đi theo vào ngay, muốn giải thích chuyện tối qua với Kỳ Minh Viễn.

“Được rồi, chúng ta đừng nhắc chuyện này nữa. Minh Ưu, bây giờ Vivi đã đồng ý vào ở Hương Lan Uyển, sau này những chuyện thế này cũng sẽ không xảy ra nữa!” Kỳ Minh Viễn không muốn nói chuyện này nữa, bởi vì anh sợ khó tránh khỏi sẽ trách Hứa Minh Ưu.

Bởi vì nếu Hứa Minh Ưu không bỏ Vivi giữa đường, cũng sẽ không có chuyện tối qua.

“Anh nói chị Vi đã vào ở Hương Lan Uyển?” Hứa Minh Ưu nghe vậy liền biến sắc, lại cẩn thận nhớ lại hành động và lời nói của Vivi tối qua, bỗng hiểu được điều gì đó, kích động tiến lên phía trước, đặt tay lên bàn làm việc của Kỳ Minh Viễn.

“Anh ba, đây chính là mục đích của cô ta. Cô ta muốn vào trong Hương Lan Uyển sống, nên tối qua mới châm ngòi để tôi cãi nhau với cô ta, sau đó cô ta mới xuống xe. Lúc đó tôi rất tức giận, vì vậy đã mặc kệ cô ta, vừa khéo thì cô ta xảy ra chuyện…”

Kỳ Minh Viễn nhíu mày nhìn Hứa Minh Ưu, trên mặt mang theo sự thất vọng. “Minh Ưu, cô còn nhỏ, đừng nói linh tinh. Vivi không phải loại người đó!”

“Cô ta chính là người như vậy. Anh ba, anh không để ý ánh mắt cô ta nhìn anh sao? Một chị vợ sao có thể dùng ánh mắt như thế nhìn chồng của em gái mình? Cô ta thích anh? Anh ba, cô ta muốn cướp anh từ tay chị Yên đấy!” Trong lòng Hứa Minh Ưu rất sốt ruột khi thấy Kỳ Minh Viễn không tin lời mình nói.

“Không thể nào!” Kỳ Minh Viễn suy nghĩ lời của Hứa Minh Ưu. Anh không cảm thấy Vivi sẽ là loại người này. Nếu cô ta thật sự muốn khiến mình chịu trách nhiệm với cô ta, vậy cô ta có thể lên tiếng luôn, trước giờ cô ta không phải loại phụ nữ giấu diếm!

Nếu cô ta lên tiếng, anh sẽ giải quyết ổn thỏa!

“Sao không thể? Anh ba, anh ưu tú như thế…

“Minh Ưu, cô không hiểu quá khứ giữa tôi với cô ấy, vì vậy cô đừng nói chuyện này nữa, chuyện tối qua tôi sẽ không trách cô…”

“Đúng vậy, Minh Ưu, chuyện tối qua chúng tôi đều không trách cô. Là chính tôi không muốn làm phiền cô đưa tôi về An Bình, mà cô cũng không ngờ được Chung Khải Trạch sẽ làm như thế với tôi. Cho nên chuyện này không phải lỗi của cô!” Lúc này, Vivi và Lăng Tử Yên cùng đẩy cửa đi vào.

“Minh Ưu, em không cần giải thích với Kỳ Minh Viễn nữa, chị cũng biết chuyện tối qua rồi. Gã đàn ông khốn nạn như Chung Khải Trạch cho dù có em ở đó, anh ta cũng sẽ làm gì đó với chị Phương…”

“Chị Lăng, anh ba, hai người…” Cô em gái Hứa Minh Ưu trước giờ luôn thẳng thắn giờ đã suốt ruột. Lúc này cũng không lo nhiều như thế nữa, chỉ thẳng Vivi: “Tối qua cô luôn khiêu khích tôi, nhất định nói tôi thích anh Hàn, và tôi đã luôn nhấn mạnh anh ta không phải kiểu tôi thích, cô không tin, cứ nhất định phải chọc tức tôi, tôi tức quá mới nói ra sự thật là cô thích anh ba, cô thẹn quá hóa giận tự mình xuống xe. Lúc đó đèn đỏ đã qua, xe đằng sau cứ giục tôi, tôi lại không thể xuống xe kéo cô vào xe nên mới lái xe đi!”

“Mọi chuyện tối quá là cố ý sắp đặt đúng không? Cô muốn vào trong nhà anh ba ở, gần anh ba một chút đúng không? Vivi cô tự hỏi lương tâm mình xem, cô có lỗi với chị Yên không?”

“Tôi thật sự không có mà!” Vivi lại chạm vào chỗ tim mình thật, biểu cảm thản nhiên mà nhìn Hứa Minh Ưu: “Minh Ưu, sao cô có thể vì chối bỏ trách nhiệm mà nói ra những lời như vậy chứ? Chúng tôi đều không trách cô, cô cũng không nhất thiết phải chối bỏ trách nhiệm mà!”

Hứa Minh Ưu đã sắp phát điên. Trước giờ người của nhà họ Hứa tính tình đều thẳng thắn có gì nói đó, Hứa Minh Ưu cũng là lần đầu tiên gặp phải người trong ngoài bất nhất như Vivi, lời bản thân từng nói, nói chối thì có thể chối liền, giống như đánh một cái rắm không tiếng!

“Rõ ràng cô đã từng nói!” Sợ Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn không tin lời cô ấy, cô ấy liền chỉ vào Vivi.

“Tôi thật sự không có. Lẽ nào cô thật sự thích trợ lý Huy, vì vậy muốn mượn miệng của tôi nói ra!” Vivi nghe thấy tiếng đẩy cửa truyền tới phía sau, âm thanh giày cao gót quen thuộc của Lạc Thanh Nhã vang lên, lúc này cô ta mới cố ý nói câu như vậy.

“Ai thích Hàn Thiệu Huy vậy?” Lạc Thanh Nhã nhìn tất cả mọi người trong phòng làm việc của Kỳ Minh Viễn với vẻ thắc mắc, sau đó nhìn từng người trong phòng: “Không thể nào là Vivi nói, Tử Yên có Kỳ Minh Viễn, càng không thể. Lẽ nào là Minh Ưu cô? Cô thích Đông nhà chúng tôi hả? Cô ta à, không phải thức ăn của anh ấy!”

“Tôi mới không thích anh ta ý!” Hứa Minh Ưu bị tức tới khóc luôn.

Lăng Tử Yên thấy cô ấy như vậy, trong lòng hơi đau lòng, lại hơi bất lực. Đôi khi Hứa Minh Ưu vẫn thật sự giống trẻ con. Vì vậy cô tiến lên trước, đưa tay ôm lấy Minh Ưu, an ủi cô ấy: “Được rồi, bọn chị đều hiểu cả mà. Em không thích trợ lý Hàn, Minh Ưu nhà chúng ta vẫn còn nhỏ mà, sao có thể thích ai đó, đúng không? Nào, chúng ta mặc kệ những người có suy nghĩ sâu xa này, đi, tới căn phòng nhỏ với chị Lăng đi.”

Dứt lời, cô kéo Hứa Minh Ưu đi phòng nhỏ của cô.

“Được rồi, chúng ta trở về làm việc trước đi!” Lạc Thanh Nhã đi tới kéo Vivi, nói với Kỳ Minh Viễn: “Kỳ Minh Viễn, chúng em đi trước đây!”

Kỳ Minh Viễn gật đầu, nhìn hai người họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Vivi hai giây mới thu lại ánh mắt.

Trước giờ Hứa Minh Ưu là một đứa trẻ thành thật. Thẳng thắn là phẩm chất tính cách của người nhà họ Hứa. Phẩm chất tính cách này đã thấm vào trong xương máu của tất cả mọi người. Vì vậy, Hứa Minh Ưu từ nhỏ chính là một đứa trẻ có gì nói đó, đây cũng lý do Kỳ Minh Viễn quý cô ta, mong muốn kéo cô ấy vào phe của mình. Cũng là lý do ông cụ Hứa sắp xếp cô ấy tới làm việc bên cạnh anh, muốn mài dũa cô ấy từ lúc còn trẻ.

Trên thương trường, thành thực tuy tốt, nhưng có gì nói đó thì lại không được!

Cho nên ban nãy Hứu Minh Ưu nói dối thật sao?

Kỳ Minh Viễn lắc đầu, bắt đầu nhớ lại từng câu từng chữ cô ấy nói lúc nãy!