36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 200: Ngoài ý muốn



Vivi nghe Kỳ Minh Viễn muốn dẫn cô ta về nhà, lúc này mới buông anh ra nhưng ánh mắt không ngừng dõi theo anh.

“Sếp!” Ngạn Bắc bước đến gần Kỳ Minh Viễn và nói nhỏ bên tai anh: “Khi chúng ta đến, Chung Khải Trạch vẫn chưa ra tay thuận lợi, thuốc đó có tác dụng mãi mãi đấy!”

Kỳ Minh Viễn gật đầu, trong lòng biết rõ điều này.

Năm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Hứa, Chung Khải Trạch có ý đồ quấy rối Lăng Tử Yên, anh đã đánh Chung Khải Trạch một trận. Sau đó, nhân cơ hội anh ta nằm viện điều trị đã tiêm cho anh ta một loại thuốc hóa chất cực mạnh có tác dụng gây thiến. Bởi vậy, anh ta không phải là đàn ông từ lâu rồi!

Kỳ Minh Viễn cảm thấy rất may mắn vì trước đây anh đã ra tay quyết đoán, nếu không tổn thương hôm nay Vivi phải chịu chắc chắn càng sâu hơn!

Cũng may, cô ta chỉ bị thương ngoài da chứ cơ thể không bị làm nhục.

Kỳ Minh Viễn quay lại ghế lái, vừa khởi động xe thì Hứa Minh Ưu gọi điện tới. Kỳ Minh Viễn đang nghi ngờ, có Hứa Minh Ưu bảo vệ vậy mà Vivi vẫn xảy ra chuyện. Anh lập tức đeo tai nghe bluetooth lên để nghe Hứa Minh Ưu giải thích!

“Anh ba, tôi mới về đến nhà liền gọi điện thoại báo với anh là chị Vi xuống xe giữa đường, không để tôi đưa về nhà. Anh gọi điện nói chuyện với chị ta đi…”

“Tại sao cô để cô ấy xuống xe giữa đường?” Kỳ Minh Viễn chưa đợi Hứa Minh Ưu nói xong đã trực tiếp vặn hỏi cô ta: “Cô có biết tối nay cô ấy xảy ra chuyện không?”

“Anh ba, tôi…” Hứa Minh Ưu hơi sửng sốt, cô không ngờ lúc đó Vivi lại xảy ra chuyện. Huống chi chỗ Vivi xuống xe, chỉ cần ngồi xe ba mươi phút là có thể đến khách sạn An Bình. Hơn nữa khi ấy mới hơn chín giờ, cô ta có thể xảy ra chuyện gì?

“Được rồi Minh Ưu, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta đừng nên nhắc nữa!” Kỳ Minh Viễn không muốn giận chó đánh mèo trút giận lên người Hứa Minh Ưu, trong lòng chỉ hơi trách cô ấy, vì cô ấy có võ nghệ tốt nên anh mới yên tâm để cô ấy đưa Vivi về nhà. Nào ngờ, tối nay Vivi lại xảy ra chuyện.

“Thôi được rồi! Ngày mai tôi sẽ giải thích với anh!” Hứa Minh Ưu biết Kỳ Minh Viễn đang nổi giận, cô ấy biết giờ phút này mình có giải thích gì, trong mắt anh chỉ là đang trốn tránh trách nhiệm. Mặc dù cô ấy cảm thấy mình không cần phải chịu trách nhiệm, có điều cô ấy biết Kỳ Minh Viễn sẽ nghĩ như vậy, thế nên cô ấy ngoan ngoãn cúp điện thoại!

“Anh đừng trách Minh Ưu, là em không muốn phiền cô ấy nên mới xuống xe giữa đường!” Vivi biết ngày mai Hứa Minh Ưu nhất định sẽ giải thích việc này với Kỳ Minh Viễn, Hứa Minh Ưu là một người có tính tình thẳng thắn. Nếu như cô ấy kể cho Kỳ Minh Viễn nghe đoạn đối thoại giữa hai người họ, sẽ bất lợi với cô ta.

Do đó cô ta mới đánh đòn phủ đầu phải ôm hết trách nhiệm về mình, đợi đến ngày mai Hứa Minh Ưu có nói ra cuộc nói chuyện của họ và buộc tội cô là người khơi mào trước cho cuộc cãi vã giữa hai người, Kỳ Minh Viễn sẽ không tin Hứa Minh Ưu.

“Cô ta không nên để em xuống xe giữa đường, cô ta đã hứa với tôi sẽ đưa em về nhà. Nếu cô ta không để em xuống giữa đường thì em đâu xảy ra chuyện như tối nay.”

Kỳ Minh Viễn biết Vivi muốn nói giúp Hứa Minh Ưu, nhưng lúc này anh không muốn nghe. Chỉ cần nghĩ đến người anh luôn cảm thấy áy náy vì thiếu nợ đã suýt nữa gặp phải sự nhục nhã khó khăn nhất mà người phụ nữ không chịu được chỉ vì sơ suất của anh là anh không sao bình tĩnh được.

“Là em yêu cầu, em không muốn làm phiền cô ấy. Minh Viễn, anh đừng trách cô ấy được không? Cô ấy có lòng tốt mới đưa em về, chẳng ai có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm sự an toàn của em!”

Vivi tiếp tục khuyên nhủ, nói mấy lời khoan dung, ôm hết trách nhiệm về mình.

“Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này, sau này em cũng đừng ở khách sạn An Bình nữa. Tôi sẽ nói với Tử Yên để em dọn về nhà ở, đến lúc đó em sẽ sống đối diện với bà nội!” Kỳ Minh Viễn đã đưa ra quyết định!

“Tối nay em sẽ ngủ nhờ ở nhà hai người, ngày mai em hỏi Tử Yên, nếu em ấy không từ chối, em mới ở được!” Vivi đáp. Mặc dù tối nay mục đích của cô ta là vào ở Hương Lan Uyển, nhưng cô ta không thể làm quá lộ liễu, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ. Đây cũng là lý do tại sao trước đây Kỳ Minh Viễn muốn mua xe cho cô ta, lại bị cô ta từ chối!

Cô ta phải từng bước từng bước. Tuy rằng Kỳ Minh Viễn thấy có lỗi với cô ta, nhưng sự áy náy đó đã thuộc về năm năm trước. Cô ta phải khiến anh có nỗi hổ thẹn mới!

Chỉ có như vậy mới có thể từ từ mê hoặc hai mắt anh, khiến anh không thể nhìn thấy mục đích thật sự những việc cô ta làm!

“Ừm!” Kỳ Minh Viễn đáp, anh không thể nói thêm gì nữa, chỉ tập trung lái xe.

Khi đến Hương Lan Uyển, trong nhà chỉ có ngọn đèn nhỏ trên tường chiếu sáng bên trong, ánh đèn lờ mờ, trong phòng khách yên tĩnh. Kỳ Minh Viễn đưa cô lên tầng, khi lên tới tầng hai, Kỳ Minh Viễn nói với cô: “Ở lầu ba, bà nội cũng ngủ ở lầu ba!”

“Ok!” Vivi tiếp tục lên lầu ba, Kỳ Minh Viễn dẫn cô ta đến căn phòng đối diện với Dương Thư Huệ: “Em ở phòng này nhé!”

Vivi gật đầu, đưa tay vặn nắm cửa và đẩy cửa ra!

“Vậy tôi đi xuống trước!” Kỳ Minh Viễn thấy cô mở cửa, thời gian không còn sớm nữa nên nói tạm biệt cô!

“Ngủ ngon!” Vivi ngửa đầu lên nở nụ cười với anh.

“Ngủ ngon!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, quay người đi xuống lầu!

Vivi không vào cửa ngay mà dõi theo bóng lưng anh, trong lòng cô ta rất luyến tiếc cảm giác anh ôm mình vừa rồi, trên mặt cũng không dám để lộ bất kì điều gì!

Trong phòng ngủ, Kỳ Minh Viễn mở cửa bước về phía chiếc giường ngủ lớn. Lăng Tử Yên nằm ở bên cạnh ôm gối, cô ngủ rất thản nhiên, một đôi chân dài nhỏ tinh tế để ở ngoài chăn, kẹp lấy chăn!

Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ, anh đi qua cầm lấy mắc cá chân nhỏ xinh của cô bỏ vào trong chăn, giúp cô đắp chăn lại, sau đó anh mới vào phòng tắm rửa mặt và tay chân, thay đồ ngủ rồi nằm xuống bên cạnh cô!

Lăng Tử Yên đã quen có anh ngủ bên cạnh. Anh vừa nằm xuống cô đã vùi vào lòng anh, chân nhỏ cũng quấn lên eo anh!

Kỳ Minh Viễn bất lực và cưng chiều véo lên mũi cô, thấy cô gái nhỏ có dấu hiệu tỉnh lại, Kỳ Minh Viễn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, vì thế anh ôm chặt lấy cô, tắt đèn đi ngủ!

Ngày hôm sau, Lăng Tử Yên tỉnh dậy từ một giấc mơ hấp dẫn, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của chồng mình!

“Anh…Ừm…” Lăng Tử Yên oán trách nhìn anh, anh cũng tự nhiên ôm lấy cô khiến cô không nói nên lời.

“Dậy rồi hả?” Kỳ Minh Viễn rướn lên nụ cười giảo hoạt, cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, đồng thời hung hăng yêu cô. Thứ anh nuốt vào trong miệng là tiếng ngâm nga và hừ nhẹ vì không chịu được của cô.

Hồi lâu sau, Lăng Tử Yên mới khôi phục sức lực và dùng nắm đấm nhỏ đấm anh: “Anh cái anh chàng này, lại thừa dịp lúc em ngủ…”

“Thời gian cũng không còn sớm. Vợ à, phúc lợi tối hôm qua chưa kịp tận hưởng, hôm nay anh không muốn bỏ lỡ đâu!” Thân thể nặng nề của anh đè lên người cô, sau cùng, không thể chịu nổi dáng vẻ kiều diễm và oán trách của cô khi nhìn anh nên anh càng hung hăng yêu cô, càng yêu càng mãnh liệt!

Lăng Tử Yên đâu còn sức lực để trách móc anh, bày tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, móng tay đâm vào da thịt còn chưa đủ, bàn tay nhỏ bé vòng tay qua lưng anh, ngón tay giống như cọng hành tây kéo một đường hạnh phúc thật dài phía sau lưng anh!