36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 199: Mà hai người sẽ cãi nhau?



“Đương nhiên!” Chung Khải Trạch không nói thêm lời nào, trực tiếp mở khóa cửa xe.

Vivi thấy vậy, vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh ghế lại.

“Dạo này sống có tốt không?” Thời gian của đèn đỏ đã hết, Chung Khải Trạch bắt đầu lái xe, vừa chạy về phía trước vừa hỏi thăm Vivi.

Anh ta không hề biết chuyện Lăng Tử Yên còn có một người chị gái sinh đôi, càng không biết gút mắc giữa Vivi và Lăng Tử Yên, chỉ coi người hôm nay ngăn xe anh ta là Lăng Tử Yên.

“Em cãi nhau với anh ấy rồi!” Vivi vén nhẹ tóc mình lên, nháy mắt mấy cái với Chung Khải Trạch, trong chớp mắt đã khiến trái tim anh ta xao động không thôi.

“Anh ta đối với em tốt thế, mà hai người sẽ cãi nhau à?” Chung Khải Trạch rõ ràng không tin, nhưng trong lòng lại hy vọng điều cô ta nói là sự thật.

“Có tốt đẹp đi chăng nữa cũng chẳng bằng người đẹp tri kỉ của anh ấy cả, anh biết Lạc Thanh Nhã không? Hai người bọn họ biểu hiện ngoài mặt là bạn bè, nhưng trên thực tế, đã sớm vượt qua mối quan hệ bạn bè rồi, tối nay em về nhà, còn tận mắt nhìn thấy họ...”

“Lạc Thanh Nhã?” Trong đầu Chung Khải Trạch nhớ lại dáng vẻ của Lạc Thanh Nhã, khóe miệng khẽ nhếch: “Người phụ nữ đúng là không đơn giản, Lăng Tử Yên, em không phải đối thủ của cô ta đâu!”

“Vâng, em đương nhiên không phải đối thủ của cô ta, Kỳ Minh Viễn đã phản bội em, em liền cắm sừng anh ấy, anh không phải luôn muốn ngủ với người phụ nữ của anh ấy sao? Tối nay em sẽ cho anh được như ý muốn?” Vivi quay đầu nhướn mi với Chung Khải Trạch nói.

“Em chắc chứ?” Chung Khải Trạch chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, làm anh ta không dám tin tưởng.

“Không dám sao?” Vivi quay đầu nhìn về hướng Chung Khải Trạch, ánh mắt ẩn chứa một ý trào phúng, mà biểu hiện trên mặt, rõ ràng ràng là đang coi thường anh ta!

Chung Khải Trạch tốt xấu gì đường đường cũng là cậu chủ nhà họ Chung, cho dù hiện tại đã thất thế, thì vẫn còn sự kiêu ngạo, trước đây anh ta muốn ngủ cùng Lăng Tử Yên không được, hiện tại Lăng Tử Yên lại tặng mình tới cửa rồi, anh ta chẳng có lí do gì mà không ngủ.

“Tối nay em đừng hòng cầu xin!” Từ sau khi bị bị kỳ Minh Viễn đánh bị thương trên bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Hứa, Chung Khải Trạch chưa từng đụng qua một người phụ nữ nào nữa, không phải là không có ai để đụng vào, mà là anh ta không được, anh ta cũng không biết là chuyện gì vậy.

Hơn nữa, loại chuyện này, anh ta lại ngại đi khám bác sĩ, cho nên chỉ có thể tìm các loại thuốc mà uống, nhưng vẫn không thấy hiệu quả như cũ, anh ta liền bắt đầu cảm thấy, đây là do tâm lý, bởi vì không có được Lăng Tử Yên, cho nên trong lòng không cam tâm, bây giờ Lăng Tử Yên tự đưa mình tới cửa rồi, anh ta có lí gì mà không ăn?’

Lập tức lái xe tới một khách sạn gần đây, dừng xe lại đi vào trong khách sạn thuê một phòng!

Trả tiền phong xong, liền quay người lại đi tới hướng Vivi đang ngồi nghỉ ngơi trên sô pha, một phát bế cô ta đi vào thang máy,nhưng trong thang máy có vài người, anh ta cũng không tiện sờ soạng, chỉ là sau khi vào phòng, liền trực tiếp thả Vivi xuống giường, thân mình liền bổ nhào về phía cô ta, không thể chờ đợi nữa mà cuồng nhiệt hôn mặt, môi, cổ cô ta!

Vivi chỉ thấy ghê tởm vô cùng, từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động của mình, mở khóa, ấn vào cuộc gọi, trực tiếp nhấn số 1 gọi đi, đồng thời còn mở loa ngoài.

Trong Hương Lan Uyển, Kỳ Minh Viễn bước từ phòng tắm ra đã tắm rửa xong, Lăng Tử Yên đang đợi anh, đã đợi tới ngủ quên rồi, điện thoại của anh ở đầu giường đột nhiên vang lên.

Ky Minh Viễn sợ tiếng chuông sẽ đánh thức cô gái nhỏ, thế là đi qua cầm điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi hiện trên màn hình liền lập tức nghe, trong lòng cũng nghĩ, lúc này Vivi hẳn đã về tới nhà.

Nhưng ngay lúc điện thoại được kết nối, nghe được từ đầu giây bên kia truyền tới không phải âm thanh báo bình an của Vivi, mà là tiếng khóc thét đầy hoảng sợ của cô ta: “Anh buông tôi ra, người đàn ông này anh rốt cuộc muốn làm gì? Thả tôi ra, thả tôi ra...”

“Vivi, em hiện tại đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Kỳ Minh Viễn theo bản năng mà lo lắng, không để ý âm thanh nói chuyện kích động của bản thân, sẽ đánh thức Lăng Tử Yên hay không!

“Tử Yên, em sao vậy? Không phải vừa nãy đã nói là sẽ làm theo ý muốn của tôi sao?” Sao bây giờ lại nói thế này?”

“Tôi không phải Lăng Tử Yên, anh nhận nhầm người rồi, a...”

“Chung Khải Trạch?” Kỳ Minh Viễn nghe ra tiếng của anh ta, sắc mặt liền đen lại, làm sao Chung Khải Trạch lại ở cạnh Vivi, anh ta coi Vivi thành Tử Yên rồi?

Chung Khải Trạch đối với Lăng Tử Yên có một loại cố chấp không có được thì không bỏ được, nhất định là anh ta đã nhận nhầm Vivi thành Tử Yên rồi!

Nghĩ tới hoàn cảnh lúc này của Vivi, trong lòng Kỳ Minh Viễn liền nóng như lửa đốt, cúp điện thoại, trực tiếp gọi vào điện thoại của Ngạn Bắc: “Định vị vị trí của điện thoại Vivi đi, Chung Khải Trạch bắt cóc cô ấy, lập tức tìm người bảo vệ cô ấy cho tốt!”

“Vâng!” Ngạn Bắc lập tức đáp, mau chóng sắp xếp người đi xử lý.

Lăng Tử Yên đã bị âm thanh nói chuyện của Kỳ Minh Viễn đánh thức rồi, cô xoa mắt ngồi dậy, buồn ngủ mà nhìn Kỳ Minh Viễn: “Minh Viễn, là ai gọi điện tới mà sao anh gấp gáp thế kia?”

Nghĩ tới sự quan tâm của cô dành cho Vivi, Kỳ Minh Viễn định không nói chuyện này cho cô biết, thế là đi tới bên giường, nắm nhẹ bờ vai cô an ủi: “Không có chuyện gì đâu, anh xử lý một tí là xong, em ngủ trước đi!”

“Mất bao lâu?” Lăng Tử Yên hỏi theo bản năng, không phải cô muốn kiểm soát thời gian về nhà của anh đâu, mà là muốn biết chuyện nghiêm trọng biết bao.

“Có lẽ khoảng hai tiếng, yên tâm, sáng mai tỉnh lại, nhất định sẽ có thể nhìn thấy anh, nhé!” Kỳ Minh Viễn nói rồi lại hôn lên trán cô một cái, lại xoa xoa hai vai cô, giúp cô nằm xuống.

“Anh xử lý xong rồi về nha.” Lăng Tử Yên biết anh nhất định phải ra ngoài, để anh không lo lắng, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời mà ngủ.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Kỳ Minh Viễn không lập tức rời đi, mà ở bên cạnh đợi cô ngủ, xác định cô ngủ mới đứng dậy, vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo thoải mái, rồi vội vã xuống tầng.

Mới khởi động xe liền nhận được tin báo của Ngạn Bắc, sau khi Ngạn Bắc nhận được điện thoại của Kỳ Minh Viễn, lập tức để người của mình định vị vị trí của điện thoại Vivi, xác định được địa điểm của khách sạn liền dùng tên của của Vivi và Chung Khải Trạch kiểm tra một cái, liền xác định được một phòng hai người, lại sắp xếp cho tay chân ở gần khách sạn đó đi tới, rồi lập tức kiểm soát tình hình!

Kỳ Minh Viễn lái xe tới địa điểm khách sạn Ngạn Bắc gửi, phòng Chung Khải Trạch thuê đã bị người của Ngạn Bắc kiểm soát rồi, lúc Kỳ Minh Viễn đi vào, Vivi vốn đang co rúm người ở trong góc, nhìn thấy người vừa tiến vào là anh liền lập tức nhào tới, dáng vẻ sợ hãi quá mức, khiến người ta vừa nhìn liền thấy thương!

“Đánh cho tôi, giữ lại một hơi thở là được!” Kỳ Minh Viễn nhìn thấy trên mặt Vivi có vết bầm, liền hận không thể tự mình băm Chung Khải Trạch ra làm ngàn mảnh.

Nhưng hiện tại Vivi cần anh, đánh Chung Khải Trạch chỉ làm bẩn tay anh, có cũng là có người thay anh đánh.

Anh hiện tại chỉ muốn trấn an Vivi, thế là trực tiếp ôm cô ta xuống tầng, đưa cô vào trong xe mình, Vivi lại một mực ôm chặt anh không buông, không để cho anh rời khỏi!

“Minh Viễn, em sợ quá! Em sợ lắm!” Vivi không yên tâm ôm chặt cứng Kỳ Minh Viễn, tựa như một chú nai con chỉ nghe một tiếng gió thổi cỏ lay cũng sợ hãi không yên.

“Không sao rồi, tôi ở đây, nhé?” Kỳ Minh Viễn vỗ vỗ sau lưng cô ta: “Tôi chỉ ngồi vào xe thôi, nhé? Bây giờ tôi đưa em về, sẽ không gặp nguy hiểm nữa rồi!”