36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 206: Kỳ Minh Viễn chỉ đỡ tôi



Vivi ngồi bên cạnh bình tĩnh mà nhìn, sao anh lại đối tốt với Lăng Tử Yên như vậy?

Hai tay cầm dao nĩa của Vivi không nhịn được mà siết chặt lại, mãi đến khi Kỳ Minh Viễn buông dao nĩa xuống, cô ta mới hoàn hồn lại, lập tức thu đi cảm xúc chân thực đang lộ ra trên mặt, cố gắng làm cho nụ cười trên khuôn mặt mình trở nên tự nhiên: "Tử Yên em thật đúng là giống như trẻ con vậy, đã lớn thế rồi, còn để cho chồng đút!"

Dứt lời lại ý tứ sâu xa mà nhìn về phía Kỳ Minh Viễn!

Lăng Tử Yên nhíu mày, cái câu "còn để cho chồng đút" kia của cô ấy là có ý gì?

Anh là chồng của Lăng Tử Yên, chứ cũng không phải là chồng cô ấy, sao cô ấy lại trực tiếp gọi như vậy, người không biết, còn cho rằng hai người họ là vợ chồng đấy.

"Em…" Lăng Tử Yên ngồi bên không biết nói thế nào mới được, cô không ngờ là đột nhiên Vivi lại nói như vậy, ngay nhất thời liền không biết phải trả lời như thế nào.

Kỳ Minh Viễn lại mở lời, anh vừa dùng khăn tay lau miệng cho Lăng Tử Yên vừa nói với Vivi: "Chồng chính là để chiều vợ, Tử Yên không có hứng ăn, tôi đút cô ấy cũng là chuyện nên làm!"

Mặc dù lời này là nói với Vivi, nhưng ánh mắt lại không thèm nhìn Vivi một cái.

Anh còn lên tiếng giúp Lăng Tử Yên, còn bảo vệ cô như vậy, là nghe ra được ý của cô ta sao?

Vậy thì sao chứ? Cô ta là Phương Ái Vi, là người mà anh cảm thấy có lỗi nhất, anh cho rằng sẽ thoát được sự lên án năm đó hay sao? Sẽ không đâu, Kỳ Minh Viễn, anh sẽ hối hận vì hôm nay đã đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy.

Vivi cố nén đi sự ghen tị trong lòng, điềm tĩnh mà nở nụ cười, mang theo chút tán thành và khâm phục mà nói với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, anh là một người đàn ông tốt!"

Dứt lời liền nhìn về phía Lăng Tử Yên, dùng thân phận chị gái mà khuyên cô: "Tử Yên à, em phải quý trọng lấy tình yêu của Kỳ Minh Viễn, bây giờ những người đàn ông vừa xuất sắc như vậy lại còn thương yêu vợ, thực sự là hiếm thấy lắm!"

"Chị cứ yên tâm, em không chỉ quý trọng anh ấy, mà còn giữ chặt anh ấy, tuyệt đối không để cho bất kỳ người phụ nữ nào cướp anh ấy đi!" Lăng Tử Yên cười mà nói với Vivi.

"Vậy thì tốt!" Vivi gật đầu, không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn hết bữa sáng của mình, rồi lại uống nước đậu nành, xong xuôi lúc này mới ra cửa đi đến công ty với vợ chồng hai người!

Hôm nay đã là cuối tháng, ngày mai là mùng một tháng tám, trong khoảng thời gian này Kỳ Minh Viễn vừa tăng ca vừa tăng giờ họp, chính vì muốn hoàn thành công việc tháng tới, rồi đưa Lăng Tử Yên đi hưởng tuần trăng mật, hôm nay xem như là đã xong việc rồi.

Buổi tối lúc về nhà, hai người đều rất vui vẻ, ngày mai không cần đến công ty nữa.

Nhưng mà Vivi là trợ lý của Lome, cô ta vẫn phải đi, Kỳ Minh Viễn không muốn đưa cô ta đi, vì thế sắp xếp cho cô ta ngồi xe Lome, anh thì ở nhà, chuẩn bị hôn lễ với Lăng Tử Yên.

Hôn lễ được tổ chức ở biệt thự Lam Vũ, sau khi Lăng Tử Yên nhìn thấy Vivi ngồi lên xe Lome đến công ty xong, hai người cũng quay trở về biệt thự Lam Vũ, sau khi xác định lại trang trí mà một số chi tiết ở hiện trường mới yên tâm.

Bởi vì là hôn lễ của mình, cả đời này chỉ có một lần, vì vậy Lăng Tử Yên không muốn giao chuyện này cho bạn bè, người thân và công ty hôn lễ làm, tự cô và Kỳ Minh Viễn bận rộn suốt năm ngày, mới có thể giải quyết được mọi chuyện, đợi sau khi chuẩn bị hết toàn bộ mọi thứ, liền lần lượt phát thiệp mời.

Thiệp mời là do Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn thiết kế, nền có màu đỏ tươi vui, bên trên còn có hình chibi Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn mặc đồ cưới, mặc dù là in hình chibi, nhưng mà đây là Kỳ Minh Viễn tỉ mỉ thiết kế ra, bởi vậy nên mặt mũi, tướng mạo đều có hình bóng của hai người, trên thiệp mời, nhân vật chibi của Kỳ Minh Viễn đang ôm lấy Lăng Tử Yên, hai người cười rất vui vẻ!

"Thật xinh đẹp!" Về đến nhà, Lăng Tử Yên ngồi trong phòng khách mở hộp đựng thiệp mời ra xem, lấy một tờ ra, càng xem càng thích, cười nói với Kỳ Minh Viễn: “Có in nhiều không, chúng ta lưu lại hai mươi tờ để làm kỷ niệm đi!"

"Đương nhiên là in nhiều rồi, dự phòng viết sai tên, có thể viết lại!" Kỳ Minh Viễn cười cầm lấy thiệp mời trong tay cô: “Ngày mai chúng ta sẽ tự tay viết những tấm thiệp mời này."

"Ừ, được thôi!" Lăng Tử Yên gật đầu, dựa vào ý tưởng của bậc cha chú thì phải tự viết thiệp mời, như vậy mới có thành ý, người chủ phải thể hiện ra sự thành tâm, khách cũng sẽ thành tâm mà chúc phúc, vì thế Đường Uyển Dư muốn hai người họ tự viết tên lên thiệp mời! Danh sách khách mời đã chuẩn bị xong cho họ rồi!

"Mọi người về rồi!" Vivi vừa tan làm về nhà, liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên sô pha làm cái gì đó, tò mò mà đến xem, nhìn thấy thiệp mời trong tay hai người, trong lòng liền lạnh đi: “Thiệp mời này in đẹp quá!"

"Đúng vậy, chị, chị xem này!" Lăng Tử Yên vội vàng đến gần, đã sớm quên mất những chuyện mà Vivi làm lúc trước, chỉ vui vẻ mà đưa thiếp mời chi Vivi: “Em cảm thấy rất đẹp, chị thấy sao?"

"Ừm, rất đẹp!" Vivi lập tức xem một chút rồi liền trả lại thiệp mời cho Lăng Tử Yên, quay đầu nói với quản gia: “Chú Đàm, có thể ăn cơm chưa? Tôi đói lắm rồi!"

Bày ra dáng vẻ nghiêm trang của bà chủ!

"Đã làm xong cơm tối rồi, cậu ba, mợ chủ, có phải là ăn cơm được rồi không?" Chú Đàm quay đầu lại hỏi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên.

"Được, vậy dọn cơm đi!" Kỳ Minh Viễn đứng dậy, đang định đi rửa tay với Lăng Tử Yên, điện thoại mà anh đặt trên bàn trà lại reo lên, đành phải cầm lấy, rồi nói với Lăng Tử Yên: "Em đi rửa tay trước đi, anh nghe điện thoại!"

Lăng Tử Yên gật đầu, đi rửa tay với Vivi.

Lúc đi ra, Kỳ Minh Viễn đã cúp máy, cũng đi vào rửa tay, lúc quay lại ngồi vào bàn ăn, cũng không nhắc đến cuộc điện thoại đó nữa, ba người ăn cơm tối, vốn định đi tản bộ, Kỳ Minh Viễn lại nói: "Lúc nãy Hàn Thiệu Huy gọi điện đến nói với anh có một số văn kiện cần anh xem qua, nên không đi tản bộ với em được rồi, em đi với bà nội đi, anh đi vào phòng sách xử lý công việc!"

"Được!" Lăng Tử Yên gật đầu, ra ngoài với Dương Thư Huệ!

Đã lâu không tản bộ trong Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên phát hiện hoa bên đường đã nở rất nhiều, vô cùng xinh đẹp, hai bà cháu tản bộ đến khi mặt trời xuống núi sau đó quay về, Dương Thư Huệ muốn xem kịch truyền hình lúc tám giờ với dì Trương, Lăng Tử Yên lại không có hứng thú với cái đó, nghĩ đến Kỳ Minh Viễn đang xem tài liệu trong phòng sách, chắc là khát nước rồi, liền đi đến phòng bếp, cắt cho anh ít dưa hấu, bày lên đĩa rồi bưng lên tầng, đi thẳng vào phòng sách!

"Kỳ Minh Viễn, em cắt cho anh ít dưa hấu này, a…"

Lúc Lăng Tử Yên đẩy cửa phòng sách ra, nói với người trong đó một câu, sau khi đẩy hẳn cánh cửa ra, liền bị cảnh tượng tròng phòng sách dọa cho sợ hãi, đĩa trái cây trong tay liền rơi khỏi tay cô, nặng nề rơi lên thảm, đĩa hoa quả nhờ có chiếc thảm đỡ mà không bị vỡ, nhưng dưa hấu trong đĩa đã nát hết.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"Các người đang làm gì vậy?" Lăng Tử Yên sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, cô dựa vào vách tường bên cạnh, vẻ mặt bị dọa cho tái nhợt.

Sao chị lại ôm lấy Kỳ Minh Viễn như vậy? Hai người lại ở trong phòng làm việc của anh, dáng vẻ đầy mờ ám như vậy.

Kỳ Minh Viễn thấy vậy, liền đẩy Vivi trong lòng mình ra, đứng dậy đi về phía Lăng Tử Yên, để tránh cô sợ hãi mà né tránh, liền ôm cô vào trong lòng: "Tử Yên, chuyện không phải như em thấy đâu!"

Bên cạnh bàn làm việc, Vivi đứng lên khỏi thảm trải sàn, lúc nãy Kỳ Minh Viễn đẩy cô ta ra dùng sức rất lớn, làm cho cô ta đứng không vững, lúc này cô ta mới đứng dậy, trong lòng âm thầm cảm thấy đắc ý, đang định nói gì đó kích động Lăng Tử Yên, liền nhìn thấy Dương Thư Huệ đang đứng bên ngoài, liền vội vàng giải thích với Lăng Tử Yên: “Tử Yên à, em đừng hiểu nhầm, vừa nãy là đột nhiên chị bị choáng váng, hai ngày nay có chút cảm mạo, nhất thời không đứng vững, Kỳ Minh Viễn mới đỡ chị."

"Đỡ chị?" Lăng Tử Yên mới không thèm tin lời đấy, đơn giản là đỡ cô ta, mà cả người cô ta đều nằm trong lòng Kỳ Minh Viễn rồi, còn bảo chỉ là đỡ thôi?"