36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 205: Không có hứng ăn



"Được, chúc chị ngủ ngon!" Lăng Tử Yên thấy Vivi muốn rời đi, theo bản năng mà nói chúc cô ta ngủ ngon, sau khi nhìn thấy cô ta xoay người, mới đóng cửa phòng ngủ lại, trước đây bọn họ rất ít khi khóa trái cửa, bây giờ có Vivi ở đây, Lăng Tử Yên cứ cảm thấy cô ta khác với Dương Thư Huệ, vì vậy đặc biệt chú ý, cố ý khóa trái cửa phòng lại.

"Cô ấy đi rồi hả?" Kỳ Minh Viễn thay xong đồ ngủ thì bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy trong phòng chỉ còn mỗi cô vợ nhỏ cười cười mà đi đến phía anh.

"Ừ." Lăng Tử Yên đưa một chiếc bình đến cho anh.

Kỳ Minh Viễn không có thói quen uống sữa, nhưng là cô vợ nhỏ đưa qua, anh cũng nhận lấy, nhìn thấy tóc cô vẫn còn hơi ướt, liền ôm cô ra ban công chậm rãi mà uống.

Sữa bò là do công ty sữa tươi đưa đến lúc tối, đã qua xử lý, không hề có mùi sữa tươi nữa, mùi vị cũng không tệ!

Kỳ Minh Viễn uống một ngụm nhỏ, rồi đặt lên lan can, ôm lấy cô nhóc vào lòng mình.

"Sao lại không uống?" Cô cắn ông hút, nghi ngờ mà ngẩng đầu nhìn anh.

"Không thích!" Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn cô cười, bộ dạng cô cắn ống hút mà nhìn mình, thực sự là quá đáng yêu rồi, liền cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cái: “Uống nhanh đi, uống xong còn đi ngủ!"

Lăng Tử Yên nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh chỉ là hôn lên trán cô một cái, rất nhanh liền rời đi, Lăng Tử Yên cũng không nói gì, dựa vào anh, tùy ý cho gió đêm thổi, vô cùng thoải mái!

"Uống hết của anh luôn đi!" Sau khi nghe thấy cô uống hết sữa rồi, trong ống hút truyền đến âm thanh rột rột, anh buông cô ra, một tay cầm lấy bình sữa trong tay cô, một tay lấy bình mà mình đặt trên lan can đặt vào trong tay cô.

"Sẽ béo mất!" Lăng Tử Yên cầm bình sữa trong tay, lại không muốn uống!

"Đêm nào cũng vận động kịch liệt như vậy, đừng nói là hai bình sữa, cho dù là hai mươi bình thì em cũng tiêu hóa được." Kỳ Minh Viễn không tin lời cô, đêm nào cũng ra sân vận động rèn luyện cơ thể với anh, tối đến lại ân ái đến rất muộn, lại thêm tuổi còn trẻ, tiêu hóa của cơ thể vẫn rất tốt, bây giờ cô ăn thế nào cũng không béo được! Mà lại sợ uống thêm một bình sữa.

Lăng Tử Yên biết được mình không nói lại anh, cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn mà uống hết bình sữa, nghe lời mà đi theo anh vào phòng tắm đánh răng, đi ngủ, đương nhiên, trước khi ngủ khó mà tránh được phải làm một số chuyện mà anh thích làm!

Ngày hôm sau, lúc hai người tay trong tay đi xuống tầng, trong phòng bếp đã có một hình dáng thân quen đang bận rộn, một bộ đồ Chanel OL, áo sơ mi ống tay dài màu trắng, chiếc chân váy màu xanh ngọc dài ngang gối, rất sang trọng, rất thời trang, bộc lộ ra hết được đường cong trên cơ thể của Vivi.

"Mới sáng sớm mà chị đã dậy làm bữa sáng rồi?" Lăng Tử Yên sửng sốt.

"Cô ấy vui là tốt rồi!" Kỳ Minh Viễn cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ nắm lấy tay Lăng Tử Yên rồi đi xuống tầng, quản gia bước lên trước, đón hai người vào phòng ăn, sau đó lại vào phòng bếp báo cho Vivi.

"Mọi người dậy rồi, Tử Yên, đêm qua ngủ có ngon không?" Vivi bưng hai chiếc khay đến, giọng điệu cứ như là người đang làm khách ở trong nhà này không phải là cô ta, mà ngược lại là Lăng Tử Yên.

"Vâng, chị, chị dậy sớm vậy?" Lăng Tử Yên ngồi xuống vào chiếc ghế Kỳ Minh Viễn đã kéo sẽ sẵn, nâng mắt lên nhìn Vivi, sau khi nhìn thấy bộ đồ trên người cô ta, không nhịn được mà nhíu mày.

Bộ đồ hôm nay của Vivi, nhìn phía sau thì không có vấn đề gì, nhưng nhìn phía trước…

Về áo sơ mi, nhất là áo sơ mi phong cách thời thượng, chiếc khuy trên cùng không cần cài vào, nếu như muốn gợi cảm thêm một chút, thì cứ tháo cả khuy thứ hai ra, nhưng mà hôm nay Vivi lại tháo ra cả khuy thứ ba và thứ tư, chỉ cần cơ thể cô ta hơi cúi một chút, là có thể nhìn thấy được khe hở ở giữa áo sơ mi…

Mới sáng sớm tinh mơ, sao chị ấy lại mặc như thế, huống chi trong nhà còn có Kỳ Minh Viễn nữa!

Này thực sự là!

"Hôm qua chị ngủ sớm, hôm nay cũng tỉnh sớm, nghĩ nằm trên giường thì lãng phí thời gian quá, nên dậy để làm bữa sáng, tay nghề của chị không tốt lắm, cũng chỉ làm được những thứ này, mọi người đừng chê nhé, cứ để cho chị làm cho mọi người cái gì đó!"

Vivi trả lời xong câu hỏi của Lăng Tử Yên, mới đặt khay đến trước mặt Lăng Tử Yên, sau đó cầm một chiếc khay khác đưa đến trước mặt Kỳ Minh Viễn, lúc này còn làm hai động tác hất tóc với Kỳ Minh Viễn, mang ý tứ khiên khích rất rõ ràng.

"Cảm ơn chị!" Kỳ Minh Viễn lập tức thu hồi lại ánh mắt, không nhìn cô ta nữa, lấy bình sữa đậu này bên cạnh, rót sữa đậu này vào cốc không trước mặt Lăng Tử Yên, cười mà nói với cô vợ nhỏ: "Không phải là đói bụng rồi sao? Nhanh ăn đi!"

Thái độ của Kỳ Minh Viễn làm cho trong lòng Lăng Tử Yên cảm thấy dễ chịu hơn, cô không biết nên làm ra biểu cảm như thế nào mà nhìn người chị của mình, rồi cũng không dám tiếp tục nhìn cô ta, chỉ giống như Kỳ Minh Viễn mà nói với Vivi: “Cảm ơn chị, chị vất vả rồi!" Sau đó lại nhìn sang Kỳ Minh Viễn: “Cảm ơn chồng!" Đồng thời lấy miếng thịt bò trong đĩa mình bỏ sang đĩa của Kỳ Minh Viễn: “Thịt bò này quá dầu mỡ rồi, em ăn một miếng là được, tốt qua anh vất vả rồi, ăn nhiều một chút!"

Không thể trách cô nói như vậy được, cho dù là chị, cô cũng không cho phép làm mấy trò đó trước mặt mình, khiêu khích chồng của mình, này cứ xem như là cho Vivi một lời nhắc nhở, Lăng Tử Yên mong cô ấy có thể tự mình hiểu lấy, đừng có phá hoại quan hệ của hai người.

Bởi vì, cô thực sự xem cô ấy như là chị gái.

"Được." Kỳ Minh Viễn sủng ninh mà cười với cô, không thèm nhìn Vivi, chăm chú ăn bữa sáng.

Trong phòng bếp, người làm không nhịn được mà cười trộm, hành động của Vivi, bọn họ đã sớm không ưa rồi, hôm nay cuối cùng cậu ba và mợ ba cũng đã đánh lại rồi.

Đáng đời!

Trong lòng Vivi tức muốn chết, nhưng mà nghĩ đến Lăng Tử Yên không dám nhìn cô ta, không phải là vì cô ta làm những thứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến họ sao?

Nếu đã bị ảnh hưởng rồi, vậy là tốt rồi đúng không?

Vivi tự trở về phòng bếp, cầm lấy phần bữa sáng của mình mà đi ra, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Minh Viễn, bắt đầu ăn bữa sáng!

Vốn dĩ Lăng Tử Yên có chút không nuốt trôi, nhìn thấy cô ta như vậy, liền không muốn ăn nữa, ăn hết hai cái trứng rán, uống xong cốc sữa đậu nành, sau đó không ăn nữa!

"Ăn thịt bò luôn đi, hai quả trứng rán không đủ đâu!" Kỳ Minh Viễn thấy cô không muốn ăn nữa, buông dao và nĩa xuống khuyên!

"Ăn no rồi, không muốn ăn!" Lăng Tử Yên lắc đầu, làm gì còn có hứng thú ăn nữa!

"Là chị chiên không ngon sao? Tử Yên, thật xin lỗi…" Vivi bày ra bộ dạng tự trách mình mà nhìn Lăng Tử Yên, trong nháy mắt làm cho Lăng Tử Yên cảm thấy mình không ăn bữa sáng cũng trở thành được một cớ để làm loạn rồi, trong lòng lại càng không vui!

"Không sao, chắc cô ấy không ngủ ngon, không có hứng ăn, tôi đút cô ấy là được!" Kỳ Minh Viễn liền lấy đĩa của cô qua, thành thạo mà cầm dao nĩa, cắt một miếng bít tết, đưa đến miệng cô, nhưng dỗ trẻ con mà nói với cô: “A…"

Lăng Tử Yên nhìn thấy anh như vậy, lại muốn cười, liền bật cười thành tiếng, lúc này mới mở miệng, ăn miếng thịt mà anh đút.

"Ngoan." Kỳ Minh Viễn thỏa mãn, tiệp tục đút thịt cho cô, đút đến bên môi, cô nhóc rất nghe lời, rất nể mặt mà ăn hết một miếng thịt bò!