36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 218: Tử Yên, em không cần anh nữa sao? 2



Anh vốn muốn cho cô một đám cưới vui vẻ, lại không ngờ cuối cùng bị Vivi quấy rối đến mức cô không vui như thế này!

Kỳ Minh Viễn vừa đau lòng cho Lăng Tử Yên, càng tức giận với Vivi hơn.

Anh chưa từng nghĩ đến, cô gái điềm tĩnh khôn khéo năm đó, cuối cùng trở thành như thế, đối với em gái ruột của mình cũng không nể mặt như thế!

Lăng Tử Yên đối với cô ta như chị ruột, làm gì cũng muốn tốt cho cô ta, cuối cùng cô ta thì sao!

Trong lòng Kỳ Minh Viễn rất tự trách, lần đầu hối hận mình vì áy náy với Vivi mà để cô ta ở trong nhà mình.

Sau đó thả Lăng Tử Yên ra, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, tay nhẹ vỗ sau lưng cô: “Anh ra ngoài trước một lúc, Tử Yên, em chỉ cần nhớ một điều, dù em có trở nên như thế nào, anh vẫn sẽ không bỏ em!”

Nói rồi bước về phía cửa, trong nháy mắt mở cửa ra lại thấy Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đứng ở ngoài cửa, thấy Kỳ Minh Viễn đi ra, hai người bọn họ cùng nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, trên mặt đều là sự lo lắng.

“Anh Kỳ, Tử Yên sao rồi?” Ngải Tịnh Kỳ lập tức bước lên hỏi tình hình của Lăng Tử Yên.

“Cô ấy nói cô ấy muốn ở một mình một lúc.” Kỳ Minh Viễn nhìn các cô ấy một cái: “Mọi người để cô ấy yên một lúc đi, đợi lát nữa rồi lại vào khuyên cô ấy giúp tôi!”

Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh gật đầu với anh, Kỳ Minh Viễn cũng hơi gật đầu với họ, rồi rảo bước ra ngoài biệt thự, anh muốn tìm Vivi nhưng lại không tìm thấy, sau khi hỏi mấy người bạn của mình mới biết Vivi bị Lạc Thanh Nhã đưa đi rồi.

Bấy giờ Kỳ Minh Viễn mới tìm ra điện thoại của mình, gọi điện cho Lạc Thanh Nhã, giọng nói của Lạc Thanh Nhã truyền đến trong ống nghe: “Kỳ Minh Viễn, anh tìm em?”

“Vivi đâu?” Kỳ Dực đi thẳng vào vấn đề.

“Đang ở phòng khách nhà anh, phòng bên trong cùng lầu ba!” Lạc Thanh Nhã trả lời.

Sau khi Kỳ Minh Viễn xác định tăm tích của Vivi, liền cúp điện thoại, quay người lên lầu, đi thẳng đến lầu ba.

Trong phòng khách bên trong cùng của lầu ba, vẻ mặt Vivi hoang mang hỏi Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc Thanh Nhã, tôi nên làm thế nào đây? Tôi không cố ý!”

“Bây giờ cô nói mình không cố ý thì ai tin chứ? Vivi, bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy cô cố ý, là người thì đều biết, không thể nói cái chuyện như thế trong đám cưới nhà người ta, huống hồ cô còn là chị gái của cô dâu!”

“Sao cô phải làm như thế?” Lạc Thanh Nhã vừa dứt lời thì giọng nói của Kỳ Minh Viễn đã truyền đến từ cửa, hai người phụ nữ trong phòng cùng nhìn sang, dù Vivi biết Kỳ Minh Viễn sẽ tới, trên mặt vẫn bị dọa trắng bệch!

“Kỳ Minh Viễn, em không cố ý, em chỉ nhất thời nhanh miệng!” Vivi căng thẳng đứng lên, không dám nhìn vào mắt Kỳ Minh Viễn, vẻ mặt vô cùng hoang mang rối loạn.

Có thể thấy cô ta thật sự sợ hãi.

“Nhất thời nhanh miệng? Cô coi tôi là thằng ngốc, còn mọi người tham dự đám cưới ngày hôm nay cũng là đồ ngốc sao? Phương Ái Vi, cô khiến tôi quá thất vọng, cô tự giải quyết cho tốt đi!” Kỳ Minh Viễn không muốn quan tâm đến cô ta, cô ta khiến anh quá thất vọng!

Vivi nghe xong, không phản bác điều gì, nước mắt chảy tí tách từng giọt, như thể trân châu bị đứt, vẻ mặt đáng thương nhìn Kỳ Minh Viễn.

Cái này đối với những người đàn ông khác thì có lẽ hữu dụng, nhưng đối với Kỳ Minh Viễn thì hoàn toàn không có tác dụng, đối với cô gái mình đã từng yêu mà cảm thấy áy náy, anh cũng không còn áy náy chút nào!

Bởi vì không đáng.

“Tử Yên thật lòng coi cô như chị, cô…” Kỳ Minh Viễn muốn nói gì đó, cuối cùng không nói nữa, chỉ để lại một câu: “Cô đi đi!”

Nói xong lập tức xoay người ra khỏi phòng khách!

Trong khoảnh khắc anh xoay người, nước mắt trên mặt Vivi lập tức ngừng lại, cô ta ngạc nhiên quay đầu hỏi Lạc Thanh Nhã: “Anh ấy bảo tôi đi?”

“Là cô tự chuốc lấy, tôi đã khuyên cô rồi!” Lạc Thanh Nhã cúi đầu nhìn Vivi, trên mặt viết đầu hai chữ - đáng đời!

“Tôi thực sự chỉ nhất thời nhanh miệng!” Lúc này Vivi vô cùng hối hận: “Lúc đó tôi nhìn thấy hai người bọn họ hạnh phúc như thế, tôi cảm thấy đó vốn nên là tôi, dựa vào cái gì mà để Lăng Tử Yên chiếm lấy, hơn nữa, những người bạn đó của Kỳ Minh Viễn cũng đều rất thích dáng vẻ của cô ấy, tôi chỉ nhất thời kích động nên nói sự thật ra!”

“Cô ngu ngốc thì tôi còn cách nào nữa!” Lạc Thanh Nhã khom người cầm ví của mình lên: “Kỳ Minh Viễn đã ra lệnh đuổi khách rồi thì cô đi đi!”

“Tôi không đi, hôm nay một khi tôi đã đi rồi, tôi sẽ không có cơ hội dựa vào gần anh ấy nữa!” Vivi ngẩng đầu kéo Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc Thanh Nhã, cô đưa ra chủ kiến cho tôi đi, tôi xin cô, cô cũng không muốn Kỳ Minh Viễn ở bên Lăng Tử Yên mà!”

“Đừng lấy suy nghĩ dơ bẩn của cô mà suy đoán về tôi!” Lạc Thanh Nhã rút tay mình về: “Tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô không nắm chắc, cô có thể trách ai? Vốn có một lá bài tốt mà mình không tranh giành, còn làm hỏng lá bài, đừng tới tìm tôi nữa, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí với cô!”

Vivi nghe xong, chết trân nhìn Lạc Thanh Nhã: “Chị Lạc Thanh Nhã, cô thực sự không khách khí với tôi sao?”

“Mỗi người đều có giới hạn của mình!” Lạc Thanh Nhã chỉ để lại một lời nhắc nhở, cầm lấy ví của mình, bước lên giày cao gót đi ra khỏi phòng khách.

Mà ngoài phòng nghỉ ngơi của cô dầu ở lầu một, Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đợi khá lâu, cảm thấy thời gian cũng không chênh lệch, lúc này mới gõ cửa phòng, hỏi Lăng Tử Yên ở bên trong: “Tử Yên, là bọn mình, Tịnh Kỳ với Hoài Anh, có thể vào không?”

Lăng Tử Yên nghe thấy giọng của Ngải Tịnh Kỳ, lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người, trên mặt còn vệt nước mắt.

“Mọi người đều nghe thấy rồi nhỉ!” Lăng Tử Yên quay người đi vào trong, cũng không đóng cửa, rõ ràng là cho phép bọn họ vào!

Kỳ Minh Viễn bước xuống từ trên lầu, nhìn thấy bóng Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh vào phòng cũng yên tâm.

Ít nhất cô ấy không tự nhốt mình, đây là hiện tượng tốt!

“Nghe mấy tin tức đó sao!” Ngải Tịnh Kỳ tự giác ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Yên: “Tử Yên, mẹ của Kỳ Minh Viễn đối xử với cậu rất tốt, không có tư thế của bà chủ nhà giàu chút nào, thế nên cậu còn đang khó chịu cái gì?”

“Cậu không hiểu!” Lăng Tử Yên cảm thấy màn che mặt rất vướng nên giơ tay lấy màn che mặt xuống, nhìn chính mình trong gương, trong lòng vẫn suy sụp, dù ở một mình lâu như thế, cô vẫn không biết nên làm như thế nào.

“Cậu cảm thấy, bọn họ đối xử với cậu rất tốt, cậu có cái bệnh này lại cảm thấy có lỗi với bọn họ?” Dẫu sao Dư Hoài Anh cũng là cảnh sát, còn lớn hơn Lăng Tử Yên và Ngải Tịnh Kỳ một tuổi, vì thế có thể phân tích tâm lý của Lăng Tử Yên bây giờ.

“Ừ!” Lăng Tử Yên gật đầu.

“Đây chính là chỗ cao tay của Vivi, cô ta nhìn như thể muốn hãm hại cậu, khiến mọi người hiểu lầm cậu, nhưng thực ra điều cô ta muốn chính là khiến cậu khó chịu!” Dư Hoài Anh nói thẳng vào trọng điểm.

“Hôm nay người đến tham dự đám cưới đều nhìn ra được Kỳ Minh Viễn yêu cậu nhiều thế nào, nhà họ Kỳ cũng rất hài lòng đối với cậu, thế nên tin cậu không thể mang thai vừa được tung ra, bọn họ cũng không để ý, mà người để ý là cậu, một khi cậu chủ động rời đi, so với việc người nhà họ Kỳ đuổi cậu ra khỏi cửa thì còn đoạn tuyệt hơn!”

“Thật không nhìn ra, người chị đó của cậu, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, không ngờ suy nghĩ lại thâm sâu như thế!” Ngải Tịnh Kỳ tức giận đập bàn trang điểm của Lăng Tử Yên: “Chiêu này của cô ta quá hung ác, Tử Yên, cậu không thể để cô ta đạt được.”

“Cậu nói là chị mình muốn mượn tay mình để chia rẽ mình và Kỳ Minh Viễn sao?” Lúc này Lăng Tử Yên mới tỉnh ra.

“Cậu nói thật cho mình biết, vừa nãy cậu có suy nghĩ muốn ly hôn không?” Ngải Tịnh Kỳ tóm lấy bả vai của Lăng Tử Yên: “Cậu trả lời thật cho mình.”

Con bé này sẽ không thật sự suy nghĩ muốn ly hôn chứ, bọn họ mới kết hôn hơn ba tháng mà thôi.