36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 219: Em đồng ý với anh, em sẽ không rời bỏ anh



Lăng Tử Yên gật đầu với Ngải Tịnh Kỳ, vừa nãy cô thực sự từng nghĩ muốn ly hôn với Kỳ Minh Viễn.

“Mình cảm thấy mình không xứng với anh ấy.” Cô lại thở dài, dựa vào lưng ghế: “Mấy cậu cũng biết, anh ấy là người thừa kế của quốc tế Hải An, mình chỉ là một đứa con riêng, anh ấy có thể quản lý quốc tế Hải An tốt như thế, mình chỉ là một giáo viên tiểu học, thân thể anh ấy khỏe mạnh, vẻ ngoài đẹp trai, mà mình bẩm sinh đã có chứng bệnh khả năng miễn dịch không thể mang thai, mình và anh ấy quả thực là một người trên trời một người dưới đất…”

“Câu tự ti sao?” Ngải Tịnh Kỳ giơ tay vỗ trán mình: “Tử Yên, cậu lại tự ti sao?”

“Mình có thể không tự ti sao? Chồng của mình ưu tú như thế, mình còn không so được với một sợi tóc…” Lăng Tử Yên chỉ cần nghĩ đến những thành tựu của Kỳ Minh Viễn là cô lại càng cảm thấy mình không được chỗ nào: “Kể từ ngày mình phát hiện ra thân phận của anh ấy, từ khi mình biết mình yêu anh ấy, mình đã cảm thấy mình không xứng với anh ấy từ trong tiềm thức!”

Lúc trước, cô chỉ cảm thấy hôn nhân của họ chỉ là hình thức mà thôi, nhưng đến bây giờ, cô lại bị anh thu hút, một người đàn ông dịu dàng, săn sóc, ưu tú như anh, yêu thương chiều chuộng cô như thế, phàm là một người phụ nữ đều sẽ chìm đắm!

Lăng Tử Yên chìm đắm rồi cũng bắt đầu tự ti.

Ngày mà cô và Kỳ Minh Viễn tổ chức đám cưới, sự tự ti của cô bởi vì phát hiện mình không thể sinh con mà càng mãnh liệt hơn!

“Mình thật sự muốn ly hôn với anh ấy, chỉ cần mình không lấy thân phận là vợ của anh ấy, anh ấy sẽ có cơ hôi cưới một người con gái khỏe mạnh, cũng có cơ hội có con của mình!” Lăng Tử Yên nhìn chính mình trong gương, dù lớp trang điểm trên mặt chống nước, nhưng dẫu sao khóc lâu như thế, mắt sưng lên, lớp trang điểm cũng bị trôi một ít.

Nhìn thấy mình trong gương, Lăng Tử Yên luôn cảm thấy mình không xứng với anh.

“Cậu yêu anh ấy không?” Ngải Tịnh Kỳ hỏi, giọng điệu vô cùng coi trọng.

“Yêu!” Lăng Tử Yên trả lời không hề do dự, bởi vì cô mới nghĩ rất lâu, cô biết rõ rằng mình yêu Kỳ Minh Viễn!

“Vậy cậu cảm thấy anh ấy yêu cậu không?” Dư Hoài Anh ở bên khác hỏi.

“Yêu!” Lăng Tử Yên trả lời khẳng định như thế, vì cô nhớ lúc Kỳ Minh Viễn rời đi ban nãy, có từng nói, dù cô có trở thành như thế nào, anh cũng sẽ không không cần cô!

“Thế không phải xong rồi à.” Ngải Tịnh Kỳ bất đắc dĩ chau mày, nhất thời kích động liền buột miệng: “Vấn đề con cái không lớn, bây giờ kỹ thuật phát triển như thế, Kỳ Minh Viễn có tiền như thế, đầu tư một viện nghiên cứu để những nhà khoa học đó giúp cậu chữa bệnh cũng không phải là không thể!”

“Đúng vậy Tử Yên, trên thế giới này, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là chuyện, huống hồ, anh Kỳ nhà cậu có tiền như thế!” Dư Hoài Anh ở một bên khuyên can.

“Mấy cậu không hiểu, chứng bệnh không mang thai của mình là chứng khả năng miễn dịch không thể mang thai, vừa nãy mình đã gọi điện thoại cho bác sĩ từng kiểm tra cho mình ở bệnh viện Lam Tinh, hỏi kỹ càng tình hình của mình, bà ấy có sự đồng ý của mẹ chồng mình mới nói cho mình biết, bà ấy nói trong thân thể của mình có một loại hoocmon, trong vòng một phút sau khi rụng trứng thì trứng sẽ bị giết chết!”

“Trong vòng một phút cũng không vấn đề, mình nghe nói kỹ thuật trứng bây giờ rất cao siêu, rất có thể trước khi trứng của cậu bị giết thì lấy nó ra, nuôi dưỡng phôi thai trong khu vực quản lý là được, còn có thể lựa chọn thai đôi, hoặc là giới tính của đứa trẻ…”

“Nhưng hoocmon ảnh hưởng đến trứng của mình, mình sợ nó sẽ không khỏe mạnh…”

“Vậy cậu có thể dừng trứng của người khác, cậu mang thai thì dù cậu không có quan hệ huyết thống hay quan hệ gì, thì cậu có thể mang thai nó, nuôi dưỡng nó, chính là mẹ của nó, bây giờ cậu chỉ có một điều tiếc nuối, không phải chính là vì bệnh của mình dẫn tới Kỳ Minh Viễn không có con của mình sao? Anh ấy rất khỏe mạnh, cho anh ấy một đứa con cũng không khó!”

Suy nghĩ của Ngải Tịnh Kỳ rất thoáng, cảm thấy điều này vốn không phải là vấn đề gì cả!

Lăng Tử Yên cúi thấp đầu, dù cô chưa từng nghĩ đến những phương pháp này, nhưng cũng không thể phủ nhận, đây là một phương pháp khả thi!

“Chẳng lẽ cậu muốn chia tay với Kỳ Minh Viễn như thế sao, để anh ấy ở bên người phụ nữ khác, hoặc là cậu ở bên người đàn ông khác?”

“Không đâu, sau khi mình ly hôn với anh ấy, cũng sẽ không kết hôn với người đàn ông khác…”

“Nếu vậy Kỳ Minh Viễn cũng không kết hôn với người phụ nữ khác, có lẽ anh ấy sẽ có một người mẹ cho đứa con của mình, nhưng chắc chắn không cưới cô ấy!” Dư Hoài Anh ở một bên nói vô cùng chắc chắn: “Mình nhìn người rất chuẩn, nếu cậu không thể sống tốt thì Kỳ Minh Viễn cũng không thể không quan tâm, đến lúc đó mẹ của con anh ấy chắc chắn sẽ gây chuyện, cuộc đời còn lại của cậu sẽ không yên bình, cuộc đời còn lại của anh ấy cũng sẽ không yên bình, đây chính là kết cục mà cậu muốn?”

“Mình…” Lăng Tử Yên nhìn Dư Hoài Anh, trong chốc lát không thể nói gì!

Lạch cạch, lúc này, cửa phòng nghỉ ngơi của cô dâu bị người ta đẩy ra, ba người cùng quay đầu nhìn, Kỳ Minh Viễn mặc một bộ lễ phục màu trắng bước vào trong, vẻ mặt mang theo phần đau thương, lúc nhìn Lăng Tử Yên, lập tức đổi thành vẻ mặt lo lắng.

“Chúng mình đi trước đây!” Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh không hẹn mà cùng đứng dậy, hai người đều vỗ vai Lăng Tử Yên, rảo bước mà đi!

Lúc đi qua bên cạnh Kỳ Minh Viễn, Ngải Tịnh Kỳ còn làm một động tác cố lên với Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn gật đầu, biết rằng hai người họ cũng khuyên Lăng Tử Yên kha khá rồi.

Đợi khi Ngải Tịnh Kỳ và Dư Hoài Anh đi rồi, Kỳ Minh Viễn bước thẳng đến trước mặt Lăng Tử Yên, đầu tiên là cúi đầu xuống, trong mắt đều đau lòng!

Lăng Tử Yên biết anh đang nhìn mình, do đó không dám ngẩng đầu, cứ giằng co với anh như thế, đột nhiên, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh đang lại gần, Lăng Tử Yên ngẩng đầu theo bản năng, anh đã khom người xuống, hai tay giữ chặt eo cô, ôm người từ ghế lên, không cho cô thời gian phản ứng đã ôm người vào lòng, cánh tay có lực vòng phía sau lưng cô, giam cầm cô lại phía sau người mình.

“Ngày đó em nói, dù có tận thế cũng sẽ không rời bỏ anh, bây giờ lời nói không được tính nữa sao?” Anh ôm chặt lấy cô, chặt như thế, như sợ hãi mình ôm không đủ chặt thì cô sẽ chạy đi mất vậy!

Lăng Tử Yên không dễ dàng gì mới ngừng khóc, bởi vì lời này của anh mà lại vỡ đê lần nữa.

“Vợ à, chúng ta sẽ có con, em tin anh, chắc chắn chúng ta sẽ có một đứa con thuộc về hai đứa mình! Em đừng rời bỏ anh! Anh xin em!”

Giọng nói của anh lộ ra sự hoảng sợ, giọng điệu vô cùng thấp.

Lăng Tử Yên khóc càng đau lòng hơn, không phải là sợ, không phải tự ti, mà là lúc này đau lòng cho anh.

Một người đàn ông ưu tú như thế, một người đàn ông luôn ở vị trí cao, anh là truyền kỳ người bình thường không thể chạm đến, lại dùng giọng điệu thấp như thế ở trước mặt cô xin cô đừng rời bỏ anh!

Cô còn có thể làm sao, ngoại trừ ôm chặt anh, ôm chặt anh hơn, cũng đã không thể làm chuyện khác rồi!

“Đồng ý với anh, thu lại hai chữ đó đi, chúng ta không ly hôn, vợ à, anh muốn cuộc đời này em là vợ của anh!” Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô, tiếp tục cầu xin.

Lăng Tử Yên không chịu nổi giọng điệu này của anh, ngẩng đầu thật mạnh trong vòng tay anh: “Em đồng ý với anh, Kỳ Minh Viễn, em đồng ý với anh, hu hu hu…”

Vẻ mặt lo lắng của Kỳ Minh Viễn cuối cùng cũng thả lỏng, anh thả người cô ra, nâng mặt cô lên, cô bé khóc như mưa, dáng vẻ này khiến người ta nhìn mà đau lòng không thôi.