36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 96: Bà dì đến rồi



“Nhưng...” Lăng Tử Yên đang định tìm một lý do nào đó vì cô cũng không muốn phải vội vội vàng vàng chạy đến trường nhưng lại chưa biết dùng lý do gì để ngăn cản Kỳ Minh Viễn. Bỗng nhiên cô thấy đau bụng rồi cảm giác có một dòng máu ấm nóng từ trong cơ thể cô chảy ra.

Cảm giác này Lăng Tử Yên vô cùng quen thuộc, cô nhìn anh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lần này anh muốn cũng không được.”

Trong chớp mắt Kỳ Minh Viễn đã hiểu được mọi chuyện, mặc dù trong lòng thất vọng nhưng anh nhanh chóng bày tỏ sự quan tâm mà ôm lấy người vợ bé bỏng: “Hay là hôm nay xin nghỉ phép đi.”

“Không cần, không cần đâu.” Lăng Tử Yên lắc đầu: “Không phải trước kia vẫn như vậy sao? Sức khỏe của em rất tốt, cũng không khó chịu gì đâu. Em đã quen rồi.”

“Cô bé ngốc này.” Kỳ Minh Viễn đau lòng ôm chặt Lăng Tử Yên: “Có cần tắm không?”

“Ừ.” Lăng Tử Yên gật đầu: “Chỉ tắm vòi sen thôi chứ không được ngâm mình trong bồn nước.”

“Được.” Kỳ Minh Viễn nói xong liền quấn tấm chăn mỏng lên người Lăng Tử Yên rồi bế cô vào phòng tắm.

“Anh đi ra ngoài đi, em tự tắm được rồi.” Lăng Tử Yên đứng dưới vòi hoa sen rồi đẩy Kỳ Minh Viễn ra ngoài.

“Em tắm từ từ thôi, đừng vội. Để anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em.” Kỳ Minh Viễn nói xong thì kéo tấm rèm cửa buồng tắm lại, anh đánh răng rửa mặt trước rồi thay quần áo đi xuống lầu. Kỳ Minh Viễn lại nhìn thấy mẹ của anh ở dưới nhà bếp thì đi đến bên cạnh mà hỏi bằng vẻ mặt hết sức thản nhiên như không có gì phải ngại ngần cả: “Mẹ à Tử Yên tới tháng rồi, nấu gì cho cô ấy ăn thì tốt nhất đây ạ?”

“Tới tháng sao?” Đường Uyển Dư hơi thất vọng, đối với một người bà trông mong được bế cháu nội như bà ấy thì tin tức người con dâu tới tháng thật sự là một tin buồn. Nhưng Đường Uyển Dư cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt vì dù sao con dâu cũng mới về, sao lại có thai nhanh như vậy được chứ? Nghĩ vậy nên bà ấy nhìn Kỳ Minh Viễn cười nói: “Mẹ đã chuẩn bị cho hai đứa xong hết rồi, con cứ yên tâm chờ lát nữa cùng ăn thôi.”

“Được.” Kỳ Minh Viễn yên tâm nhìn mẹ rồi đi ra ngoài đọc báo. Lát sau Lăng Tử Yên cũng đi xuống nhìn thấy Đường Uyển Dư đang ở trong nhà bếp thì vội vàng chạy qua giúp một tay.

“Con cứ ngồi đó đi. Người phụ nữ trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được đụng nước lạnh đâu.” Đường Uyển Dư thấy cô định đến rửa hành giúp thì vội vàng ngăn lại: “Con ra ngoài kêu Kỳ Minh Viễn vào giúp mẹ bưng cháo lên.” Sau đó lại nhớ đến Lạc Thanh Nhã đang sống ở căn nhà đối diện thì nói với Lăng Tử Yên: “Con gọi điện cho Thanh Nhã đến đây cùng ăn luôn cho vui. Mấy thanh niên trẻ tuổi bọn con thường ăn cơm không ăn đúng giờ đâu.”

Kỳ Minh Viễn ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng của mẹ anh liền bước vào nói: “Con vừa mới nhìn thấy xe của Hàn Thiệu Huy chạy đến rồi. Chúng ta không nên quấy rầy bọn họ yêu đương làm gì mẹ à.” Sau đó anh ôm hai vai của người vợ bé bỏng nói: “Ngoan, em ra ngoài kia chờ anh đi.”

“Vậy em ra ngoài chờ.” Lăng Tử Yên gật đầu, ngoan ngoãn đi ra khỏi nhà bếp.

Cô vừa ngồi xuống bên cạnh bàn thì Kỳ Minh Viễn đã bưng một nồi cháo đi ra. Lăng Tử Yên ngửi thấy mùi táo đỏ với thịt gà thì đã biết sáng sớm nay mẹ chồng nấu món cháo thịt gà táo đỏ cho họ ăn rồi.

“Mẹ à, mẹ vất vả rồi.” Lăng Tử Yên đứng lên, múc một chén cháo đặt trước mặt Đường Uyển Dư.

“Không có gì vất vả cả, các con mau ăn đi.” Đường Uyển Dư cười nhận lấy chén cháo mà Lăng Tử Yên múc cho. Bà ấy càng ngày càng hài lòng với Lăng Tử Yên.

“Dạ.” Lăng Tử Yên trả lời. Còn Kỳ Minh Viễn đã múc cho cô một chén cháo đầy ụ, cô đón lấy rồi mỉm cười nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh Kỳ Minh Viễn.”

Trước mặt mẹ chồng thì Lăng Tử Yên vẫn ngại ngùng không dám gọi ông xã.

“Đừng khách sáo.” Kỳ Minh Viễn lại múc cho anh một chén rồi mới ngồi xuống.

Ba người cùng nhau vui vẻ ăn bữa sáng, sau đó thì Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đi làm.

Đường Uyển Dư không có chuyện gì làm cũng ra ngoài để tìm mấy người bạn của bà ấy.

Hôm nay công việc của Lăng Tử Yên tương đối nhàn nhã. Đầu tiên, cô dẫn giáo viên Lam Quý Bình đến giới thiệu với các học sinh. Sau đó cô lại quay về dạy lớp học do cô phụ trách. Có điều vì bà dì của cô tới nên cô đói bụng rất nhanh, mới dạy có một tiết mà cô đã thấy đói phải xuống căn tin để ăn chút đồ ăn trước rồi mới cùng Hứa Minh Ưu đi đến tòa nhà quốc tế Hải An ăn trưa với Kỳ Minh Viễn được.

Buổi chiều Kỳ Minh Viễn đã đi họp, Lăng Tử Yên ở lại một mình trong văn phòng để chấm bài tập. Mới chấm được một nửa thì cô lại thấy đói bụng liền mở cửa đi ra ngoài.

“Thưa cô, cô định đi đâu ạ?” Lập tức trong phòng thư ký có người đi ra hỏi, đó là Điền Thanh Nhi trước đây đã từng đem tài liệu đến Hương Lan Uyển.

“Tôi hơi đói bụng, đi xuống nhà ăn để ăn chút gì đó.” Lăng Tử Yên trả lời, nói xong còn nuốt nước miếng giống như là đói đến mức không thể chịu đựng được nữa.

“Tôi thấy cô giống như đói lắm rồi thì phải. Ở đây tôi có một hộp sô cô la, cô cứ ăn trước đi.” Nói xong Điền Thanh Nhi liền lấy ra một hộp sô cô la từ trên bàn làm việc đưa cho Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên nhìn thấy hộp sô cô la trước mặt thì nghĩ không nên ăn vì vừa nhìn hộp sô cô la này đã biết rất đắt tiền mà Điền Thanh Nhi chỉ là một cô em gái bé nhỏ làm chức vụ nhân viên văn phòng mà thôi nên tiền lương cũng không cao bởi vậy cô không nỡ ăn của cô ta.

“Ăn đi. Không sao đâu. Đây là quà chị Lạc tặng cho chúng tôi, tôi còn có rất nhiều mà.” Điền Thanh Nhi nói xong thì lại đẩy hộp sô cô la đến trước mặt Lăng Tử Yên.

“Được rồi, cảm ơn cô.” Lăng Tử Yên nhận lấy hộp sô cô la, cô đói đến mức luống cuống tay chân. Cô mở hộp sô cô la ra rồi nhón lấy một viên lên ăn, cô vừa nhai vừa nói với Điền Thanh Nhi: “Thật ngại quá, hôm nay bà dì của tôi lại đến nên tôi rất thèm ăn.”

“Không sao, tôi cũng thường như vậy mà.” Điền Thanh Nhi cười rất ngọt: “Mỗi lần bà dì của tôi đến thì tôi cũng rất thèm ăn, cũng may nhà ăn luôn có đồ ăn miễn phí.”

Lúc này điện thoại di động của Điền Thanh Nhi vang lên, Lăng Tử Yên ngại vì đã lôi kéo cô ta nhiều chuyện nên nói: “Vậy cô cứ đi làm việc của cô đi, tôi quay vào ăn tiếp đây.” Nói xong cô liền quay lại văn phòng của Kỳ Minh Viễn.

Điền Thanh Nhi đưa điện thoại di động lên nghe, cô ta nhìn thấy Lăng Tử Yên đi vào văn phòng rồi mới mở miệng: “Chị Lạc ạ, chị cần văn kiện nào? Được, để tôi đem qua.”

Điền Thanh Nhi nói xong thì tắt máy, cô ta lật lật tìm tìm trong đống tài liệu trên cái bàn để sát vách với đồng nghiệp một hồi thì cũng tìm được một xấp tài liệu. Sau khi đọc tên xấp tài liệu đó thì vội cầm đến văn phòng của Lạc Thanh Nhã.

“Có đưa cho cô ta chưa?” Khi Lạc Thanh Nhã nhận xấp tài liệu của Điền Thanh Nhi đưa đến thì hạ giọng hỏi nhỏ.

“Dạ đã đưa rồi ạ. Bà dì của cô ta đang đến nên vội ăn ngay. Đoán chừng giờ này cô ta đã ăn hết rồi.” Điền Thanh Nhi trả lời.

“Tốt lắm, cô đi làm việc đi.” Lạc Thanh Nhã rất hài lòng, sau khi bảo Điền Thanh Nhi trở về thì cô ta cầm xấp tài liệu để trước mặt rồi tiếp tục cuộc họp mà trong lòng vô cùng vui sướng.

Đó là hôm qua cô ta đã nhờ một người bạn gửi một loại thuốc độc dùng để tránh thai từ Dubai về theo đường hàng không. Đây là một loại thuốc hooc- môn sinh dục nữ dùng để kích thích hệ miễn dịch sản sinh trứng. Thuốc này chỉ có chợ đêm mới bán, đã được cô ta hòa lẫn với sô cô la rồi. Nếu người phụ nữ trong thời kỳ hành kinh ăn phải thì sẽ có tác dụng tốt nhất. Sau khi ăn vào trong vòng một năm thì cơ thể của Lăng Tử Yên sẽ sản sinh ra loại hoocmon này. Cô có đến bệnh viện kiểm tra thì cũng chỉ được chẩn đoán là cơ thể tự sản sinh ra loại miễn dịch này mà thôi.

Miễn dịch này sẽ khiến Lăng Tử Yên không thể mang thai, mà cũng chẳng có thuốc nào chữa được.

Một con gà mái không thể đẻ trứng thì nhà họ Lăng còn cần đến cô làm gì chứ?

“Lăng Tử Yên, cô cứ chờ đó. Chờ đến khi cô bị đuổi khỏi nhà họ Lăng thì tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho Kỳ Minh Viễn.”

“Bởi vì tôi yêu Kỳ Minh Viễn hơn cô yêu anh ấy gấp vạn lần.”

Bốn giờ chiều, cuộc họp lãnh đạo cấp cao của quốc tế Hải An kết thúc, Kỳ Minh Viễn quay trở lại văn phòng làm việc của anh. Việc đầu tiên anh làm chính là nhìn qua bàn làm việc mà anh đặt làm theo yêu cầu để cho Lăng Tử Yên chấm bài tập của học sinh. Có điều lúc này Lăng Tử Yên lại đang nằm ngủ thiêm thiếp trên mặt bàn.

Kỳ Minh Viễn đau lòng đi tới, lúc này mới phát hiện trong tay cô còn cầm nửa viên kẹo sô cô la đang ăn dở thì anh phì cười rồi lấy nửa viên sô cô la kia bỏ vào miệng. Ồ, hương vị thơm nồng, rất ngon.

“Ư...” Lăng Tử Yên từ từ tỉnh giấc, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh thì uể oải ngồi dậy nũng nịu hỏi: “Anh quay lại rồi hả?”