36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 97: Ngoan, nghe lời, anh bế em



“Ngủ đã chưa?” Kỳ Minh Viễn bế cô dậy, quay sang ghế sô pha rồi nói với giọng điệu vô cùng xót xa: “Sao không qua ghế sô pha mà ngủ? Úp người lên bàn ngủ như thế khó chịu biết bao.”

“Em sửa bài tập một hồi thì ngủ quên mất!” Lăng Tử Yên đưa tay ra xoa nhẹ cánh tay bị mình đè lên đến phát tê rồi sau đó chau mày.

“Sao thế, không khỏe hả?” Kỳ Minh Viễn thấy cô chau mày thì tim như thắt lại.

“Không sao, có lẽ là do hôm qua ăn quá nhiều kem nên hôm nay thấy hơi đau bụng!” Lăng Tử Yên lắc đầu và nói: “Không sao, trước đây em cũng từng đau như thế, ráng nhịn một lúc sẽ khỏi.”

“Đau mà sao có thể nhịn được? Bây giờ chúng ta đến bệnh viện ngay.” Mặc dù Kỳ Minh Viễn không hiểu nhưng anh cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau bụng kinh của Lạc Thanh Nhã, không chỉ mặt mày trắng bệch mà đến cả môi cũng nhợt nhạt theo, vì vậy anh mới cho các nhân viên nữ của công ty phúc lợi mỗi tháng đến kỳ được nghỉ hai ngày có lương.

“Không sao!” Lăng Tử Yên phất tay và nói: “Em quen rồi, không đến mức đau không chịu nỗi.”

Tối nay còn phải đến chúc thọ ông nội của Hứa Minh Ưu, lát nữa sau khi tan ca họ còn phải đi tạo hình, thay quần áo, nếu như về nhà thì sẽ không kịp thời gian.

“Tử Yên làm sao thế?” Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Lạc Thanh Nhã bước vào, nhìn thấy Lăng Tử Yên đang chau mày nhíu mặt thì không thể không quan tâm hỏi han.

“Lạc Thanh Nhã, cô đến thật đúng lúc, thường ngày lúc cô đau bụng kinh thì hay làm thế nào?” Lúc này tâm tư của Kỳ Minh Viễn đều đặt hết lên cơn đau ở bụng của Lăng Tử Yên nên khi nhìn thấy Lạc Thanh Nhã bước vào thì anh đã hỏi thẳng mà không hề nói giảm nói tránh.

“Khặc khặc...” Hàn Thiệu Huy đi sau lưng Lạc Thanh Nhã cảm thấy hơi ngại nên nắm chặt bàn tay lại rồi đưa lên miệng ho vài tiếng.

“Uống nước đường nâu vào sẽ đỡ, trong văn phòng của em có đấy!” Lạc Thanh Nhã cố nén sự ghen tức trong lòng lại rồi quay người rời đi và nói: “Để em đi lấy cho cô ấy!”

“Cảm ơn!” Lúc này Kỳ Minh Viễn mới thấy yên tâm, anh quay đầu lại nói với Lăng Tử Yên: “Cố gượng một lúc, uống nước đường nâu xong sẽ thấy đỡ hơn!”

Lăng Tử Yên gật đầu, cô cũng biết lúc phụ nữ đau bụng kinh thì uống nước đường nâu sẽ có thể giảm nhẹ cơn đau.

Rất nhanh sau đó, Lạc Thanh Nhã đã quay trở lại và cầm theo một chén trà gừng đường nâu nóng hổi.

“Để tôi, tôi đút cô ấy.” Kỳ Minh Viễn đứng dậy, cầm lấy chén trà từ trong tay Lạc Thanh Nhã rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Yên, múc lên một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên há miệng uống.

“Chúng ta qua đó trước đi, có vẻ một lúc nữa họ mới có thể đi được!” Hàn Thiệu Huy nói với Lạc Thanh Nhã, vốn dĩ bọn họ đến đây cũng là vì muốn tìm Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên cùng đi làm tạo hình chung.

“Được, chúng ta qua đó trước!” Lạc Thanh Nhã gật đầu, liếc nhìn Kỳ Minh Viễn đang dịu dàng đút nước đường nâu cho Lăng Tử Yên thì cơn ghen tức liền trỗi dậy trong lòng. Cô ta cũng mắc chứng đau bụng kinh, cũng từng mơ tưởng sẽ có một ngày Kỳ Minh Viễn cũng sẽ dịu dàng đối xử với cô ta như thế.

“Đi thôi!” Hàn Thiệu Huy nắm lấy tay của Lạc Thanh Nhã.

Lạc Thanh Nhã thất vọng thu lại ánh nhìn của mình rồi cũng Hàn Thiệu Huy rời khỏi đó.

Bên trong phòng làm việc, Kỳ Minh Viễn đã đút Lăng Tử Yên uống hết nước đường nâu, anh đặt chén trà sang một bên rồi cầm điện thoại lên và gọi đi: “Bây giờ đến công ty của tôi, đúng vậy, đem quần áo của tôi và của vợ tôi sang đây luôn!”

Anh nói xong thì tắt điện thoại rồi dịu dàng nói với Lăng Tử Yên: “Em nằm nghỉ ngơi một lát trước, đợi nhà tạo hình đến thì chúng ta sẽ thay quần áo, em muốn ăn gì, để anh bảo nhà hàng đem qua.”

“Em muốn ăn thịt!” Lăng Tử Yên vừa liếm môi vừa nói tên món ăn: “Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên coca, còn có cù lẳng heo kho tương...”

“Được, bây giờ anh sẽ bảo bọn họ làm và đem qua ngay!” Kỳ Minh Viễn lập tức cầm điện thoại lên, báo hết lại với đầu bếp những món ăn mà Lăng Tử Yên vừa mới nói.

Vốn dĩ đầu bếp đã sắp tan ca nhưng khi nhìn thấy điện thoại của Kỳ Minh Viễn thì đã lập tức bảo học trò của mình tìm nguyên liệu rồi tăng ca thêm một lúc để làm xong mấy món thịt mà vợ sếp muốn ăn rồi cho vào hộp, đích thân mang sang.

Lăng Tử Yên uống nước đường nâu xong thì bụng cũng thấy đỡ đau hơn, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh đi vệ sinh thì đầu bếp đã mang thức ăn mà cô gọi đến.

“Ôi, thơm quá!” Sau khi đầu bếp rời đi thì Lăng Tử Yên đã không khách sáo mà bắt tay vào ăn ngay.

Lúc nhà tạo hình đến, ngửi thấy cả phòng đều là mùi đồ ăn thì không khỏi chau mày.

“Sếp!” Nhà tạo hình nhìn Kỳ Minh Viễn với vẻ mặt không được thoải mái.

Kỳ Minh Viễn nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc như dao khiến anh ta không dám nhiều lời thêm nữa mà im lặng ngồi một bên, đợi Lăng Tử Yên ăn xong mới để cô nhai kẹo cao su, rửa mặt, xịt khoáng và làm tạo hình.

Lúc họ xong xuôi thì bên ngoài cũng đã chập tối.

“Vợ tôi thật đẹp!” Kỳ Minh Viễn nhìn cô vợ nhỏ trước mặt mình, cô mặc chiếc váy liền thân không tay, trễ vai đặt may bằng tơ thật màu xanh da trời, kiểu dáng đơn giản, thoải mái, không trang trí rườm rà nhưng lại có thể khiến người nhìn không thể rời mắt.

Vì cô còn trẻ nên nhà tạo hình đã tạo cho cô kiểu tóc nửa cột nửa thả, phần tóc cột lại làm thành một cái nơ bướm rồi kẹp một chiếc kẹp tóc bằng kim cương xanh hai mươi kara lên giữa nơ bướm.

Ngoài kẹp tóc và nhẫn cưới trên tay của Lăng Tử Yên ra thì không còn đồ trang sức nào khác nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Lăng Tử Yên xấu hổ cúi đầu xuống, ngại ngùng nhìn Kỳ Minh Viễn.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Kỳ Minh Viễn cảm thấy cô vẫn còn yếu nên khoác áo khoác của mình lên người cô, rồi bế cô lên như một công chúa và đi ra khỏi văn phòng làm việc, bất chấp ánh nhìn ngạc nhiên của những người khác.

“Để em tự đi đi, nhiều người nhìn như thế!” Lăng Tử Yên tỏ ra ngượng ngùng, anh bế cô đi trong công ty trước mặt bao nhiêu người như thế khiến cô ngượng đến mức không dám nhìn ai nữa.

“Chồng bế vợ là chuyện thường tình, ai dám nói gì chứ?” Sao Kỳ Minh Viễn nỡ để cô tự đi, anh nói: “Ngoan, nghe lời, anh bế em xuống dưới, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi!”

Kỳ Minh Viễn nói xong thì bế cô đi thẳng vào thang máy dành riêng cho mình.

Vào trong thang máy thì chỉ có hai người họ, lúc này Lăng Tử Yên mới không thấy khó xử như thế nữa.

Kỳ Minh Viễn bế vợ đến bãi đỗ xe nhưng vẫn không thả cô xuống. Sau khi ra khỏi thang máy thì anh đã đi thẳng đến xe của mình, đặt cô vào ghế phụ, chỉnh lại chỗ ngồi rồi mới quay sang ngồi vào ghế lái xe và lái xe đi.

Tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Hứa được tổ chức ở An Bình, họ bao trọn cả tầng mười, khách mời đến đông nghịt. Lúc Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đến thì khách mời cũng đã đến đủ.

“Cậu Kỳ, cô chủ, mời vào!” Nhân viên tiếp đón ở cửa, anh hai của Hứa Minh Ưu là Hứa Quân Phi và chị dâu La Thanh Kiều nhìn thấy Kỳ Minh Viễn dắt theo một cô gái bước ra từ thang máy thì nhận ra ngay đó chính là cô vợ được Kỳ Minh Viễn khoe trên Facebook nên không cần xem thiệp mời mà mời thẳng vào bên trong.

“Chúc mừng!” Hai người họ nói chúc mừng với Hứa Quân Phi và La Thanh Kiều rồi đi vào trong.

Lăng Tử Yên vào trong sảnh tổ chức tiệc thì có cảm giác như được đến một thế giới khác, một nơi mà cô chưa từng đặt chân đến với những món ngon tinh tế, cách bày trí xa hoa và cả những vị khách ăn mặc sang trọng.

“Em chưa từng tham gia bữa tiệc có quy mô như thế này!” Lăng Tử Yên nói với Kỳ Minh Viễn với vẻ hơi căng thẳng.

“Ngoan, có anh ở đây!” Kỳ Minh Viễn đưa tay nắm chặt lấy tay cô, thật ra anh muốn bế cô sang tìm ông cụ Hứa nhưng cô xấu hổ, sống chết không đồng ý nên anh chỉ có thể dắt tay cô cùng đi qua.

“Anh ba, chị Yên...”

“Nè Hứa Minh Ưu, nếu cô đã gọi tôi được một tiếng anh ba thì sao không thể gọi một tiếng chị ba hả?” Kỳ Minh Viễn không hài lòng với cách xưng hô của Hứa Minh Ưu.

“Tôi gọi chị Yên thì anh làm gì được?” Hứa Minh Ưu chống tay lên hông, làm ra vẻ như anh có thể làm gì được bà đây.

“Được rồi, Minh Ưu, tối nay là tiệc sinh nhật của ông nội Hứa, thục nữ chút đi!” Lăng Tử Yên đứng bên cạnh, vội nhắc nhở Hứa Minh Ưu nhưng khi cô nhìn thấy người đứng sau lưng Hứa Minh Ưu thì mặt liền biến sắc.