36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 98: Đây là vợ cháu



Cô không nghĩ tới nhà họ Chung cũng có tư cách tới tham gia bữa tiệc nhà họ Hứa cử hành, không chỉ có thế, cô còn gặp được Lăng Tuyết Lan.

Lăng Tử Yên biết rõ nhà họ Lăng và nhà họ Hứa không có bất kỳ giao thoa nào nên nhà họ Hứa không thể nào gửi thiệp mời cho nhà họ Lăng, vì vậy Lăng Tuyết Lan có thể xuất hiện ở đây hoàn toàn là bởi vì nhà họ Chung.

Không phải là Chung Khải Trạch không muốn cưới Lăng Tuyết Lan sao?

Tại sao còn dẫn Lăng Tuyết Lan tới?

Kỳ Minh Viễn nhận ra tâm trạng vợ mình thay đổi, anh cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn mấy người sau lưng Hứa Minh Ưu nên ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy được Lăng Tuyết Lan và cả nhà họ Chung khiến người ta chán ghét.

Người nhà họ Chung cũng chú ý tới Lăng Tử Yên, nhất là Chung Khải Trạch nhìn chằm chằm Lăng Tử Yên, chỉ thiếu không lớn tiếng nói với mọi người anh ta muốn người phụ nữ này thế nào thôi.

Đàn ông luôn sinh ra suy nghĩ thù địch đối với người đồng giới dòm ngó vợ mình, điểm này Kỳ Minh Viễn biểu hiện vô cùng rõ rệt với Chung Khải Trạch.

Ánh mắt Chung Khải Trạch nhìn Lăng Tử Yên khiến cho trong đôi mắt Kỳ Minh Viễn thoáng qua sát ý, anh vươn cánh tay dài vòng lấy vợ mình vào lòng tỏ rõ với Chung Khải Trạch rằng Lăng Tử Yên là vợ anh!

Ánh mắt Chung Khải Trạch nhìn chằm chằm Lăng Tử Yên di chuyển theo sự dịch chuyển của thân thể cô, Chung Khải Trạch thấy được Kỳ Minh Viễn, anh ta lập tức cảm thấy lưng mình rét lạnh!

Anh ta cố nở nụ cười coi khinh sự tức giận của Kỳ Minh Viễn nhưng trong tiềm thức thiếu hụt sự tự tin lại làm cho nụ cười trên mặt anh ta trông rất chột dạ.

Kỳ Minh Viễn thấy thế, trong mắt anh thoáng qua vẻ giễu cợt, một người đàn ông như vậy hoàn toàn không đủ tư cách trở thành đối thủ của anh, tức thì anh nắm tay Lăng Tử Yên sải bước đi về phía đám người nhà họ Chung.

Ngoại trừ Lăng Tuyết Lan không che giấu ánh mắt ái mộ thì vẻ mặt những người khác của nhà họ Chung đều là ghen tị và sợ hãi.

Kỳ Minh Viễn lại không coi ai ra gì ôm lấy Lăng Tử Yên tiếp tục đi qua bên cạnh bọn họ, anh cảm thấy vợ mình mất tự nhiên nên vỗ vỗ lên vai cô.

Lăng Tử Yên lập tức thả lỏng, sau đó tự nói với mình là người nhà họ Chung có lỗi với cô, cô không có gì phải ngại đối mặt với bọn họ. Vì vậy vẻ mặt cô cũng từ từ tự nhiên trở lại, cô để cho Kỳ Minh Viễn ôm rồi đi theo bước tiến của anh về phía trước mà không nhìn tất cả mọi người nhà họ Chung.

"Kỳ Minh Viễn, Tử Yên, hai đứa đây rồi!" Đường Uyển Dư ở phía trước nhận ra được không khí chỗ này không đúng nên vội vã đi tới, thấy con trai con dâu và người nhà họ Chung phía sau bọn họ, nhất là ánh mắt Chung Khải Trạch nhìn Lăng Tử Yên khiến Đường Uyển Dư lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, bà ấy lập tức đi tới kéo tay Lăng Tử Yên: "Tử Yên, giờ con đỡ hơn chút nào chưa?"

Giọng nói kia nghiễm nhiên là giọng quan tâm của người lớn với con cái.

Lăng Tử Yên biết Đường Uyển Dư đang nói cho người chung quanh biết bà ấy hài lòng với đứa con dâu này, đây là làm chỗ dựa cho cô, Lăng Tử Yên không khỏi cảm động nên cười ngọt ngào với Đường Uyển Dư: "Đỡ hơn chút rồi, mẹ đừng lo!"

"Vậy thì tốt!" Đường Uyển Dư yên tâm, lúc này mới nhìn Kỳ Minh Viễn: "Con dẫn Tử Yên đi chúc thọ ông Hứa đi, sau đó dẫn con bé đến cho mẹ!" Bà ấy dứt lời nhìn về phía Lăng Tử Yên: "Mẹ có mấy người bạn muốn gặp con."

"Vậy đợi lát nữa chúc thọ cho ông Hứa xong con sẽ đi tìm mẹ." Lăng Tử Yên biết nhà họ Kỳ quen biết không ít người, là con dâu nhà họ Kỳ thì cô nên học Đường Uyển Dư mấy chuyện giao tiếp nhất định này.

"Được, các con đi đi!" Đường Uyển Dư hài lòng vỗ tay Lăng Tử Yên ý bảo bọn họ nhanh đi chúc thọ cho ông cụ Hứa.

"Chúng ta đi thôi!" Đường Uyển Dư xuất hiện khiến cho Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên tạm thời quên đi chuyện không vui mà người nhà họ Chung mang lại, anh dắt tay cô cùng nhau đi tới vị trí chủ nhân của bữa tiệc.

Ông cụ Hứa đã bước chân qua ngưỡng cửa bảy mươi nhưng vì thuở nhỏ luyện võ khiến cho thể cốt vô cùng cường tráng, đôi mắt rõ ràng lấp lánh có thần, ông cụ nhìn qua thấy được một đôi trẻ dắt tay đi về phía mình, nam khôi ngô tuấn tú, nữ xinh xắn đáng yêu, một đôi trai tài gái sắc.

"Ông Hứa, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay!" Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên cùng nhau đứng ở trước mặt ông cụ Hứa chúc thọ cho ông ta.

"Ngoan! Ngoan!" Ông cụ Hứa cười nhấc tay lên ý bảo hai người đứng thẳng dậy, sau đó nhìn về phía Lăng Tử Yên.

"Ông Hứa, đây là vợ cháu, họ Lăng, tên Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn nắm tay Lăng Tử Yên giới thiệu với ông cụ Hứa.

"Chào ông Hứa!" Lăng Tử Yên cười ngọt ngào và lễ phép chào hỏi ông cụ.

"Ừ, tên rất hay, Lăng Tử Yên." Ông cụ Hứa gật đầu rồi nhìn chằm chằm Lăng Tử Yên một lúc lâu, nụ cười lan tới đáy mắt, đôi mắt quắc thước cũng cười đến không còn nhìn thấy gì, có thể thấy được ông ta cũng rất hài lòng với Lăng Tử Yên.

"Vâng." Lăng Tử Yên gật đầu.

"Hay! Rất hay!" Ông cụ tiếp tục gật đầu hài lòng, sau đó nhìn con dâu cả bên cạnh, dâu cả nhà họ Hứa lập tức hiểu ý xoay người rời đi.

"Ông Hứa, đây là quà sinh nhật cháu và Tử Yên tặng ông, chúc ông thọ tựa Nam Sơn!" Kỳ Minh Viễn nhận lấy một cái hộp lớn từ trong tay một trợ lý vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, dưới đáy hộp có ròng rọc, anh nhận lấy rồi đẩy về phía ông cụ.

"Cám ơn!" Nụ cười trên mặt ông cụ Hứa không thay đổi, ông ra hiệu con trai trưởng nhận quà.

Con trưởng nhà họ Hứa - Hứa Quốc Nam cười nhận lấy cái hộp Kỳ Minh Viễn đẩy tới rồi quay đầu nhìn ông cụ nhà mình.

Ông cụ Hứa vẫn cười, ông ta chỉ vào cái hộp nói với Hứa Quốc Nam: "Mở ra để cha xem thằng nhóc này tặng cái gì, thằng nhóc thối này là người duy nhất học hết sạch tất cả bản lĩnh của cha trong tất cả những người học công phu với cha, nếu nó tặng quà ít thì các con đánh nó đi cho cha, giữ vợ nó lại, lúc nào chuẩn bị quà khiến cha hài lòng thì quay lại chuộc người!"

Hiển nhiên lời này là vui đùa nên không ai để ý, ngay cả Kỳ Minh Viễn cũng bị ông cụ chọc cho tức cười.

"Ông Hứa, ông muốn giữ vợ cháu lại thì cháu không đồng ý!" Trong lòng Kỳ Minh Viễn đã có dự tính, hiển nhiên anh rất tự tin quà anh tặng có thể khiến cho ông cụ hài lòng.

Anh vừa nói xong thì Hứa Quốc Nam cũng mở cái hộp ra, Kỳ Minh Viễn cười tiến lên, bàn tay linh hoạt kéo mỗi một tầng hộp ra, Hàn Thiệu Huy Tây Nam Bắc, bốn tầng phía trên mở ra bốn hướng lộ ra tầng dưới cùng, tổng cộng năm tầng, mỗi tầng có mười sáu quả đào mừng thọ lớn chừng hai tay đàn ông trưởng thành chụm lại, màu sắc đỏ tươi, ngay cả lá đào mừng thọ phía dưới cũng vô cùng xanh biếc, độ lớn nhỏ và hoa văn trên vỏ mỗi quả đào đều giống nhau như đúc, quả thật như điêu khắc mà thành.

"Hừ, thằng nhóc thối!" Ông cụ Hứa giả vờ xụ mặt: "Mừng thọ tám mươi tuổi của ông mà cháu chỉ tặng cho ông tám mươi quả đào? Quả đào này cháu hái từ vườn đào trên núi cao hay sao?" Ông ta nói dứt lời rồi nói với Hứa Quốc Nam: "Lấy một cái cho cha nếm thử!"

Lăng Tử Yên không hiểu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, ánh mắt hỏi anh: "Có phải quả đào này rất đặc biệt không?"

Nếu không với thân phận và giá trị con người anh thì sao lại tặng ông cụ Hứa một hộp đào? Còn dùng cái hộp đầy nhung tơ lỗ chỗ đựng?

Không phải nên giữ tươi sao?

Kỳ Minh Viễn lại cười xấu xa rồi nhìn Lăng Tử Yên với ánh mắt bảo cô xem kịch vui.

Lăng Tử Yên còn chưa hiểu anh có ý gì thì nghe thấy ông cụ Hứa đau đớn kêu lên: "Ai da!"

Chỉ là trong giọng nói kia có chút giả vờ.