A Chức

Chương 2



5

Khi ta thức dậy một lần nữa, trời đã tối. Trên người y phục chỉnh tề, cũng không biết Trình Mậu rời đi từ khi nào. Thị nữ bưng cơm đến ăn cùng ta, có lẽ do ban ngày mệt mỏi nên ta đã ăn rất nhiều, ăn muốn dọa thị nữ bên cạnh luôn nhưng nàng lại không dám ngăn cản ta.

Ăn xong ta lại ngủ cả buổi chiều, ngủ nhiều kiểu này chắc tối nay sẽ không ngủ được mất, làm sao để g**iết đêm dài đây?

Thị nữ trong phòng đều nhìn ta, ta không nhớ được tên của các nàng, kỳ thật cũng không cần phải nhớ. Tùy tiện chỉ vài người: "Mấy người các ngươi chuẩn bị gì đó vui vẻ đi, tối nay ta không ngủ được."

Mấy thị nữ kia nhìn nhau, vừa chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên một thị nữ khác đến báo, nói Trình Mậu tới.

Sao thế nhỉ, một tháng Trình Mậu chỉ đến hai, ba lần, có đôi khi bận rộn một tháng chỉ đến một lần. Lần này hắn vừa hành quân vừa chiến đấu, tính ra cũng tròn ba tháng, hắn chưa bao giờ đến đây hai lần một ngày. Huống chi, không phải hắn mang về một nữ tử sao, vì sao lại chạy tới chỗ ta?

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ bị mắc kẹt ở chỗ đó, thế là ta có thể sống một cuộc sống vui vẻ giống như ba tháng trước đấy. Thế nhưng, hắn như thế này là có chuyện gì vậy?

Ta cũng không muốn phí tâm suy nghĩ nhiều, tới thì tới, tuy rằng trong lòng phiền hắn, nhưng phủ đệ lớn như vậy đều là của hắn, ta cũng không thể đuổi hắn đi.

Trình Mậu mặc y phục đen, xuyên qua bóng đêm đi vào phòng ta, ta cũng lười đứng dậy nghênh đón hắn, mà thật ra là từ trước tới nay ta chưa từng đón hắn, hắn cũng đã quen như vậy, cũng không thất vọng gì.

Trình Mậu phất phất tay, thị nữ trong phòng lần lượt rời đi.

Hắn đi tới bên cạnh ta, đưa tay xoa xoa bụng ta, ta đang khó chịu, hắn lại đến chọc ta, không chút nghĩ ngợi, ta phát mạnh vào tay hắn, phát xong ta thấy bàn tay mình nóng rát đau đớn.

Hắn vẫn trong bộ dáng không tức giận, khóe miệng khẽ cong lên, ta luôn cảm thấy trong nụ cười của hắn châm chọc mình: "Lần sau không được tham ăn nữa."

Nghe hắn nói lời này, dạ dày ta càng thêm khó chịu, tay cũng đang đau nên nhịn không được liền muốn rơi nước mắt. Giây tiếp theo, nước mắt rơi xuống. Trong lòng ta lúc này lại bắt đầu giận mình, cảm thấy khóc trước mặt Trình Mậu cực kỳ xấu hổ và mất mặt.

Mỗi lần như vậy, rõ ràng là ta không muốn khóc, cũng không thực sự buồn, nhưng khi xúc động, ta không thể nói nên lời và bắt đầu khóc. Trình Mậu thấy ta vừa rơi nước mắt vừa trừng mắt nhìn hắn, cũng ngồi xuống bên cạnh ta, kéo tay phải ta lên cẩn thận xem xét. Quả nhiên, lòng bàn tay đỏ bừng. Hắn cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay ta, tay kia lau nước mắt cho ta.

"Đánh ta là được rồi, sao lại tự làm mình khóc?" Rồi lại thêm một câu: "Sao không cắn ta như lúc sáng, không phải tiếc kiệm được sức lực sao?"

Ta không mở miệng vì biết rõ mở miệng sẽ phát ra thanh âm nghẹn ngào uất ức, sẽ càng mất mặt. Đôi khi ta thực sự rất phỉ báng thói quen này của mình, tự dưng lại khiến mình nhún nhường trước mặt Trình Mậu.

Một lúc lâu sau, ta mới run giọng nói: "Ta muốn khóc để thanh nhiệt giải nhiệt độc không được sao? Sao ngươi lại nhân từ như vậy." Thanh âm có chút nức nở, có chút ủy khuất.

Trình Mậu ôm ta lên như ôm tiểu hài tử, đặt ở trong ngực. "Ba tháng ta không có nhà, A Chức có quậy phá hay không?"

Ta nhịn xuống không trợn trắng mắt với hắn, cười khẩy: "Ngươi còn không rõ ràng sao?"

Chẳng phải quản gia đã bẩm báo mọi thứ trên đường rồi sao, sao có thể bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh của ta chứ? Hắn cho rằng ta không biết, mỗi ngày sinh hoạt của ta đều sẽ bị thị nữ ghi chép lại, đưa cho hắn xem sao? Cần gì phải hỏi lại chứ.

Ngón tay Trình Mậu vuốt lấy một lọn tóc của ta, chơi đùa với nó, đối với lời nói của ta cũng không phủ nhận.

Hắn chính là người như vậy, giả mù, thản nhiên dối trá, làm cho người ta nhìn thấy tức giận. Ta ghét cảm giác bị theo dõi này, nhưng vẫn luôn như vậy, không có chuyện hắn sẽ không làm vì ta không thích. Còn cách ta thể hiện sự bất mãn của mình là ngang ngược và cố ý, ta rất dễ nổi giận trước mặt hắn, không thể hiện sự hiền lành, ta là người giỏi nhất trong việc trở mặt và tàn nhẫn.

Cũng không thể không nói Trình Mậu đúng là nhịn được, cho dù ta cố ý ngang ngược cỡ nào, hắn cũng chưa từng nổi giận. Mỗi lần đều là một thể hiện sự ôn hòa tốt tính, giống như giờ phút này, cực kỳ bao dung mà cười.

Tâm trạng ta bình phục lại, không muốn nhìn hắn nữa, cúi đầu nắm ngón tay mình chơi đùa.

6

Ta còn tưởng rằng tối nay Trình Mậu tới sẽ không dễ dàng buông tha cho mình không ngờ là hắn chỉ cùng ta ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau thức dậy, quả nhiên, hắn đã biến mất. Ta cũng không muốn biết hắn làm gì, ăn sáng so với cái này quan trọng hơn nhiều. Mùa xuân, tường vi đỏ trong sân đua nhau khoe sắc. Tường vi này là Trình Mậu cố ý sai người trồng, hắn nghĩ rằng ta thích, mà thật ra thì ta cũng không phải là thích, chỉ là không chán ghét thôi.

Hạ nhân mỗi ngày đều chăm sóc cẩn thận, có thể nở được hơn nửa năm. Nhìn từ xa thì thấy cũng tinh tế đáng yêu. Ta liền cùng thị nữ hái hoa tường vi ở trong sân, ngồi dưới tàng cây lớn đan thành vòng hoa đội đầu.

Vốn dĩ lúc Trình Mậu không có ở đây, ta đều rất dễ chịu, dù sao cùng ta chơi đùa vẫn là các thị nữ, cho dù ta không thích chuyện bọn họ cái gì cũng bẩm báo Trình Mậu, chuyện này làm ta tức giận nhưng ta cũng sẽ không cố ý làm khó họ. Ngay cả khi họ không nói chuyện với ta, nhưng chỉ cần dỗ dành ta một chút, ta cũng ổn hơn.

Thị nữ bên cạnh ta, cứ cách vài tháng lại đổi một nhóm, cho nên ta không nhớ nỗi tên bọn họ. Mười năm trôi qua, từng tốp thị nữ đến rồi đi, ta cũng quen với việc sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy người lạ hầu hạ ta thay quần áo. Dù sao thì họ cũng phải đi, ta cần gì phải tự tìm phiền não.

Nhưng mỗi một nhóm thị nữ, đều bàn tán với nhau chuyện bên ngoài, cái gì mà tiểu nữ Trần gia cùng thư sinh bỏ trốn, kẹo lê của Hoàng gia gia bán ở phố Trường Thuận, và những bức tượng nhỏ bằng đất sét đầy màu sắc ở Nguyên Giáp môn (cửa).

Trước tám tuổi ta cũng đã từng được đi trên đường, nhưng tất cả những điều này ta chưa bao giờ nghe qua, nghĩa là trong mười năm này, xuất hiện rất nhiều thứ mới lạ mà ta chưa từng biết.

Đôi khi, các các thị nữ còn nghĩ đến tương lai sau khi rời khỏi phủ. Ta nhớ có một thị nữ, hình như... gọi là Thu Ngâm, hay là Thu Vân gì đó? Tên của nàng ta không nhớ rõ, nhưng chuyện nàng nhắc tới chuyện rời phủ sẽ cùng biểu ca thành hôn, ta lại nhớ rõ ràng.

Trong mắt nàng có ý cười cùng sự ngọt ngào không che giấu được, đối với ta nghe lén những thứ này mà nói, mặc dù cảm thấy xa lạ, nhưng cũng hứng thú thay nàng. Mà mấy tiểu thị nữ hiện tại đang cùng ta kết vòng hoa, họ cũng là vừa mới tới bên cạnh ta.

Các thị nữ vây quanh vòng hoa, bọn họ kết hoa, còn ta đứng nhìn, đột nhiên muốn nghe các họ nói chuyện bên ngoài. Họ vừa mới đến, bên ngoài nhất định lại xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.

Ta tiến đến trước mặt một tiểu thị nữ mặt non nớt, mở to hai mắt nhìn nàng, mặt nàng thoáng chốc đỏ bừng. Ta cũng không hiểu tại sao nàng lại đỏ mặt, ta chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ, vì vậy chắc sẽ dễ dàng hơn để mở miệng và nói chuyện với ta.

Ta nhìn nàng và chớp mắt: “Ta muốn nghe kể chuyện bên ngoài.”

Nàng hình như không nghĩ tới ta sẽ mở miệng nói chuyện với mình, liền có chút thẹn thùng cúi đầu xin chỉ thị của ta: “Phu nhân muốn nghe cái gì?”

Ta sử dụng ngón tay để cuộn dây đeo, tùy ý trả lời “Cái gì cũng được”.

Nàng suy nghĩ một chút, nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu: “Nô tỳ sẽ kể cho phu nhân nghe về tiểu lang quân Đàm gia.”

Nàng dừng lại và bắt đầu kể: “Vị tiểu lang quân này năm nay vừa mới mười sáu tuổi, lại sinh ra chi lan ngọc thụ, văn chất tú mỹ.” (đại khái là vừa đẹp vừa tốt.)

Ta thả lỏng thân thể tựa vào ghế mỹ nhân, thờ ơ trả lời: “Ồ, vậy hắn nhỏ hơn ta hai tuổi.” Cuối cùng lại hỏi: “Ngươi nói hắn tú mỹ, tú mỹ như thế nào?”

Tiểu thị nữ kia bị hỏi, không biết trả lời như thế nào. Ta hỏi lại: “Ta trông có tú mỹ không?”

Tiểu thị nữ không đồng ý: “Phu nhân là nữ tử, làm sao có thể so sánh với tiểu lang quân.”

“Vậy Trình Mậu tú mỹ không?”

Tuy rằng ta thấy Trình Mậu phiền nhưng không thể phủ nhận hắn quả thật rất tuấn tú, nếu hắn xấu như chuột, có lẽ ba năm trước ta đã ch***ặt đầu hắn rồi bỏ đi.

Từ trước đến nay ta thích những thứ thanh tú nên Trình Mậu đã tận dụng nó, với khuôn mặt tuấn tú của hắn, mỗi lần nhìn thấy hắn ta sẽ không cảm thấy muốn nôn ra máu.

Tiểu thị nữ lần này ngược lại có lời muốn nói: “Tướng quân tư thế oai hùng, phong độ bất phàm, Đàm tiểu lang quân thì tươi mát tuấn dật, nếu không muốn nói, thì mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh.”

“Phu nhân có điều không biết, hai tiểu nữ lang của nhà Trung Thư lệnh, mấy ngày trước lại vì tranh giành khăn tay của Đàm tiểu lang quân rơi xuống mà đánh nhau trên đường làm Trung Thư lệnh xấu hổ không dám lên triều, cáo bệnh ở nhà.”

“Mọi người ở khắp Kinh Lăng đều đang chê cười hắn! Trung Thư lệnh nổi danh chua chát, nói không chừng, hắn ở nhà đã bị nữ nhi của mình làm cho tức giận đến sắp tr***eo cổ!”

Ta nghe mà cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy cái tên Đàm tiểu lang quân này cũng không phải thứ gì tốt, hừ nhẹ một tiếng. “Chọc cho hai tiểu nữ lang vì hắn đánh nhau, có thể thấy được tiểu lang quân này cũng không tốt lắm.”

Tiểu thị nữ nghẹn đỏ mặt, cật lực biện hộ cho tiểu lang quân kia, kinh ngạc nói: “Không phải như phu nhân nghĩ, Đàm tiểu lang quân không sai, hắn chẳng qua là sinh ra quá tuấn mỹ, làm cho người ta thích. Hắn nổi danh là giữ mình trong sạch, chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ nữ lang nào.”

“Xảy ra việc này cũng không phải ý định ban đầu của tiểu lang quân, nếu đổ lỗi cho hắn, quả thực không hợp đạo lý.”

Nàng nói vừa dứt lời, thị nữ bên cạnh đưa cho ta vòng hoa đã kết xong, ta cầm lên đeo trên đầu, soi gương do thị nữ nâng lên. Lại cảm thấy nàng nói hình như cũng có đạo lý.

Vì thế gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý với ý nghĩ của nàng. Tiểu thị nữ thấy ta gật đầu, lại thần thần bí bí nói: “Qua mấy ngày nữa là lễ hội hoa đăng (đèm lồng), không biết lần này có nữ nhân nào khác vì Đàm tiểu lang quân mà đánh nhau không.”

Ta cười nhạt, lời này nói, giống như Kinh Lăng chỉ là một người tuấn mỹ như hắn.

“Đúng rồi, hắn tên là gì?”

“Hồi phu nhân...”.

“Phu nhân! Tướng quân tới rồi——“

Tiểu thị nữ vừa muốn trả lời ta, lại bị thị nữ tiến vào cửa viện cắt đứt. Ngay sau đó Trình Mậu đi vào. Thật không nói nên lời, tại sao hắn mới đi vào buổi sang, giờ lại tới nữa?