A Chức

Chương 3



7

Trình Mậu vừa tiến vào, liền cho thị nữ lui. Khi ở một mình với ta, hắn luôn không thích sự hiện diện của người dưới. Ta chỉ cảm thấy hắn dối trá, cứ như làm chuyện không thể để người khác thấy, không như lòng dạ thẳng thắn của ta: “Ngươi làm sao lại tới đây?”

Ta đứng thẳng ra khỏi ghế mỹ nhân (ghế làm đẹp). Ta thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, trong lòng ác ý suy đoán, chẳng lẽ gần đây ăn Ngũ Thạch Tán kia, bị phát đ**iên rồi.

Trình Mậu đi tới bên cạnh ta, ngồi xuống. Hắn đưa tay chạm vào vòng hoa của ta, khen ngợi: “A Chức đội vòng hoa này, làm hoa tường vi đỏ đẹp lên không ít.”

Ta đương nhiên biết mình thanh tú, thật sự không cần hắn đến đây khen ngợi. Chẳng qua da mặt hắn quá dày, hôm nay tâm tình ta cũng không tệ, cũng lười phản bác hắn. Hắn đưa tay ôm ta vào lòng, ta cũng không kháng cự.

Lấy người tay ngắn cắn người miệng mềm, cũng không thể lúc nào cũng làm cho hắn chịu ủy khuất được.

***(拿人手短,吃人嘴软: nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta, ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn)***

Trình Mậu nhéo nhéo ngón tay ta, lại hôn đầu ngón tay. Ta phát hiện hắn cực kỳ thích chơi với bàn tay ta, tay hắn to, giống như quạt bồ quấn lấy tay ta, lòng bàn tay cứng rắn vuốt ve đến khi ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng ta không nghĩ rằng hắn sẽ cắn cổ tay của mình như thể hắn đã phát đ**iên.

Thật sự là không có chút lưu tình, vết cắn để lại dấu răng thật sâu, đau đến mức ta kêu không ra tiếng, nước mắt lưng tròng.

Vì vậy, ngay sau khi hắn buông ra, ta đã cho hắn ta một cái tát. Năm dấu ngón tay in rõ ràng trên mặt hắn. Dùng lực quá mạnh, ta cứ thế mà ngã xuống ghế mỹ nhân, vòng hoa trên đầu cũng rơi xuống đất. Ta sửng sốt, ta thế mà đánh Trình Mậu... trong lòng vẫn chưa hết giận, nhưng ta vẫn khắc chế được chính mình.

Sắc mặt Trình Mậu tối sầm, không ngờ ta lại đánh vào mặt hắn... Sợ là cho tới bây giờ cũng không có ai dám đối với hắn như vậy.

Bộ dáng hắn trầm mặt rất đáng sợ, giờ phút này ta đột nhiên ý thức được, hắn lớn hơn ta tròn mười ba tuổi, là gia chủ Trình thị nói một lời không nói lời thứ hai, cũng là binh mã đại tướng quân quyết đoán sát phạt trên chiến trường. Hiện giờ, lại bị con chim hoàng yến hắn nuôi như ta chơi đùa, tát vào mặt.

Ta không muốn tỏ ra yếu thế với hắn, nằm sấp trên ghế mỹ nhân, nắm cổ tay, quay đầu mở to hai mắt nhìn hắn. Nhưng nước mắt lại không nghe lời, từng giọt rơi xuống, tay cũng đau đến phát run.

Thế mà trong mắt Trình Mậu, chính là ta ương ngạch nhưng lại yếu đuối. Hắn thở dài, thần sắc dịu lại: “Là do ta hư hỏng nên mới phải ăn trái đắng này.” Rồi gọi y tỳ (nô tỳ phụ trách y tế) băng bó cho ta.

Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ giáo huấn ta, sẵn sàng tới c**hết cũng không nhận sai, nhưng hắn lại cái gì cũng không làm.

Nhìn cổ tay được bọc lại, ta chỉ cảm thấy trong phủ này nhàm chán đến cực điểm. Ta thực sự muốn ra ngoài và nhìn xem, không biết lễ hội đèn lồng sẽ náo nhiệt như thế nào.

Mười năm nay, ta cũng từng nghĩ tới đi ra ngoài chơi một chút, nhưng Trình Mậu luôn nói với ta, bên ngoài rất nguy hiểm, nếu ta đi ra ngoài, sẽ bị ác nhân bắt đi, không thể trở về.

Vì vậy, ta không đề cập đến nó nữa. Nhưng giờ phút này ý niệm trong đầu ta nghĩ ra lại càng thêm mãnh liệt, ta thật sự sắp bị Trình Mậu phiền đến muốn c**hết. Nhất là khi Trình Mậu phát đ**iên, càng chọc ta chán ghét.

Ta ngái ngủ nằm trên ghế mỹ nhân, không để ý tới Trình Mậu đứng ở một bên. Nhưng hắn lại không chịu buông tha, cúi người hôn lên má ta, còn hỏi ta có đau không.

Ta buồn bã quá, cảm thấy ngột ngạt trong khoảnh sân nhỏ đóng cửa chặt cứng này, muốn khóc thật lớn. Ta nghĩ như vậy, sau đó ta khóc thật.

Xoay người nằm sấp trên gối mềm, bắt đầu nhỏ giọng nức nở, sau đó càng lớn tiếng, không quan tâm mà khóc lên. Đây là lần đầu tiên ta khóc thật lòng trước mặt hắn, Trình Mậu cũng không rời đi, chỉ ôm thật chặt ta vào trong ngực, vỗ lưng cho ta.

Hắn bất đắc dĩ lau nước mắt cho ta, thở dài nói: “Sao lại giống như tiểu hài tử, khóc đến ủy khuất như vậy.”

Ta không trả lời hắn, chỉ hy vọng hắn đi tìm tiểu thiếp mới kia, đừng quấn lấy ta nữa.

Ta phát tiết xong cũng đến giờ ăn trưa, có lẽ là khóc quá mức, ta chỉ cảm thấy đói bụng. Thị nữ đã sớm chuẩn bị bàn ghế ở sảnh nhỏ.

Mặc kệ Trình Mậu như thế nào, thân thể mềm nhũn của ta tránh khỏi vòng tay của hắn, nhặt vòng hoa trên mặt đất đội lên, bước từng bước đến sảnh nhỏ, tự mình lau tay ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Ta oán hận cắn một miếng thịt viên đầu sư tử (một món ăn cổ truyền Trung Quốc), trong mắt vẫn còn ngấn lệ, đuôi mắt phiếm hồng, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ ăn xin.

Trình Mậu đi theo, ngồi bên cạnh ta, nhìn ta lấy mu bàn tay lau nước mắt, hắn dương như cảm thấy buồn cười, cũng lau tay chuẩn bị gắp thức ăn cho ta.

Ta ôm bát quay lại, không muốn ăn thức ăn hắn gắp, sau đó ngồi sang phía bên kia bàn. Trình Mậu đành phải tự mình ăn, chỉ là thỉnh thoảng nhìn ta. Đáng tiếc, ta một ánh mắt cũng không muốn cho hắn.

Ta vừa ăn cơm vừa phát nguyện với Phật tổ, chỉ mong tiểu thiếp mới kia tranh giành một chút, giữ chặt Trình Mậu, tuyệt đối không cho hắn được tới nơi này nữa.

8

Rõ ràng, Đức Phật đã không nghe thấy lời cầu nguyện của ta. Trình Mậu tới liên tiếp mấy ngày liền, ta bị hắn làm cho tức giận đến phát bệnh.

Sau khi y tỳ chẩn đoán đã nói rằng bệnh của ta là do phiền muộn quá độ, nội tâm tích tụ gây ra, phải chú ý tĩnh dưỡng, bảo trì tâm tình thoải mái. Lúc đó ta nằm trên giường, nghĩ thầm Trình Mậu đến thường xuyên như vậy, cho nên ta mới trầm cảm đến sinh bệnh.

Ta hoài nghi hắn có phải cố ý hay không, ta không tin hắn không biết ta không muốn nhìn thấy hắn, lại hết lần này tới lần khác đến nhiều lần như vậy, cố ý phiền lòng ta, thật là đạo đức giả.

Cả ngày hôm nay ta cũng không ra khỏi phòng, đến bữa cơm tối, quả nhiên, Trình Mậu lại tới. Hắn vừa tới liền sờ trán ta, ta đang uống canh gà, thiếu chút nữa bị sặc. Ta biết, sẽ không có gì tốt khi hắn tới đây.

Đợi đến khi ăn cơm xong, ta súc miệng, phát hiện hắn đã cho người chuẩn bị nước, không có chút ý định rời đi. Ta nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng nhịn không được nữa: “Ngươi vì sao luôn tới nơi này?”

Trình Mậu cởi áo ngoài ra ném sang một bên, giương mắt nhìn lại. “Chức Chức, nàng cho rằng vì sao?”

Mấy ngày nay, ta không có một đêm nào ngủ yên bình, nghĩ đến buổi trưa đứng dậy bên hông đau nhức, trong lòng lại bắt đầu bực bội: “Hừ, ngươi chính là vì tham luyến thân thể ta mà thôi!”

Ta cười lạnh một tiếng, sau đó châm chọc nói: “Ngươi thật là hạ lưu!”

Trình Mậu sửng sốt, đột nhiên cười to ra tiếng, ta cảm thấy hắn xem thường ta, trên mặt có chút khó coi. Hắn thấy sắc mặt ta không tốt, nhịn cười, trầm giọng nói: “Chức Chức nói không sai, ta quả thật là tham luyến thân thể nàng, ta hạ lưu.”

Ta nghe mà lại càng nghẹn lòng, giống như là nói ta cố tình gây sự. Nhưng rõ ràng đây là sự thật.

Trình Mậu thấy ta lại bắt đầu tức giận, ôm lấy ta. Ngồi trên người hắn, ta không muốn đối diện với khuôn mặt của hắn cho nên dựa lưng vào hắn, lười biếng chơi với mái tóc của mình.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve xương bướm sau lưng ta, toàn thân ta căng thẳng, lạnh run. “Ngươi làm gì!”

Giống như một con uyển nô (chó Nhật) xù lông, nhưng thân thể không dùng được sức, bả vai rất nhỏ phát run. Trình Mậu tay còn giơ lên giữa không trung, thấy ta kháng cự, thuận tay buông xuống, không chạm vào lưng ta nữa.

Ta cực kỳ chán ghét người khác chạm vào lưng mình, bất kể là thị nữ hay là Trình Mậu, ta cũng không thích. Mỗi lần chạm vào, ta sẽ mất sức.

Một lúc lâu, ta mới khôi phục sức lực, chậm rãi tiếp tục chơi đùa với mái tóc. Đột nhiên ý thức được, mình hình như đã đem nhược điểm giấu đã lâu bại lộ trước mặt Trình Mậu, liền lặng lẽ nhìn hắn, nhưng bị hắn phát hiện, ta đành phải giả bộ nhìn xung quanh, tỏ vẻ mình như không hề nhìn trộm hắn.

Trình Mậu nở nụ cười tự cho là hiền lành gần gũi “Chức Chức không cần khẩn trương.”

Trong lòng ta sợ hãi: “... Ngươi muốn làm gì?”

Hắn không trả lời ta, khơi mào một đề tài khác: “Chức Chức bị bệnh, phải làm sao mới vui vẻ đây?”

Ta oán thầm: Nếu ngươi có thể tránh xa ta, ta sẽ vui mừng đến gióng chiêng gõ trống để cho ngươi thấy.

Lại nhớ tới lễ hội hoa đăng ngày mai, trong lòng ta dấy lên một ngọn lửa, kích động hẳn lên. Không chút nghĩ ngợi liền lớn tiếng nói: “Ngươi thả ta đi ra ngoài!”

Trình Mậu bỗng chốc lạnh lùng, rồi nắm lấy eo ta, ta nhẹ nhàng run rẩy, có một loại dự cảm không tốt. Quả nhiên, thanh âm hắn mở miệng liền ngưng tụ đến cực điểm. “Ai dạy Chức Chức muốn đi ra ngoài? Hả?”.

Trong đầu ta lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của tiểu thị nữ, cũng mặc kệ hắn có tức giận hay không, phản bác hắn: “Ta tự mình muốn đi ra ngoài, không được sao?” Lại nhẹ giọng: “Ta còn chưa từng được xem qua lễ hội hoa đăng.”

Vốn là giả bộ ủy khuất, lại không nghĩ tới mình thật sự ủy khuất. Ta nghĩ, ta đã hạ thấp mình như vậy, Trình Mậu không nên không nể mặt.

Nhưng hắn thật sự không nể mặt ta! Một mực phủ quyết.

Ta xoay người, nghe được hắn kêu lên một tiếng đau đớn, không rảnh để ý hắn thế nào, lớn tiếng tố cáo: “Vì cái gì?”.

Trình Mậu trầm trầm thở ra một hơi, dạy dỗ ta: “Bên ngoài đều là ác nhân, họ mang đường mật để dỗ dành, nhỡ Chức Chức đi theo, ai sẽ cứu nàng.”

Ta thấy hình như còn có đường xoay vòng, thu lại biểu tình, treo nụ cười ngọt ngào: “Không phải là có ngươi sao?”

Nội tâm ta bắt đầu phỉ nhổ chính mình, bán nụ cười để được ra khỏi phủ, đúng là không có tiền đồ! Ngón tay lại quấn lấy sợi tóc thô cứng của hắn, bắt đầu tâng bốc hắn: “Ngươi lợi hại như vậy, cho dù ta bị lừa gạt, ngươi tất nhiên có thể tìm được ta... Để cho ta đi.”

Hắn có vẻ cực kỳ hưởng thụ, còn ta thì cực kỳ đau lòng, cùng lắm ta đã hy sinh như thế, xem lễ hội hoa đăng ta không thể không đi.

“Chức Chức rất ngoan.” Trình Mậu sờ sờ đầu ta, ta nhịn. Một giây sau hắn lại nói: “Nhưng mà không được.”

Từ mất mát đến kinh ngạc, đến phẫn nộ, ta chỉ mất một nháy mắt, ta không thể tin vào tai mình. Trình Mậu! Hắn, sao hắn dám!

Ta tức giận vươn hai tay cào hắn, tuy rằng móng tay của ta cắt sạch sẽ, nhưng uy lực cũng không nhỏ, vừa ra tay liền cào ra mấy dấu đỏ ở chỗ dễ thấy trên cổ Trình Mậu, còn rách cả da.

Trình Mậu nắm lấy tay ta, tóm ngược ra sau lưng.

Trong lòng ta cười lạnh, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không có cách sao? Tay bị tóm, ta không thể cào hắn, nhưng ta không thể cắn hắn sao? Dù sao thì chọc ta không vui, hắn cũng phải không vui!

Ta nghiến răng, cách lớp quần áo cắn lên người hắn một phát, chỉ nghe được tiếng hít thở của hắn run rẩy một chút, ta càng dùng sức, không chịu nhả ra.

Trình Mậu nhẹ nhàng hít vào, cũng không đẩy ta ra, hắn chỉ nhìn ta cười. Ta liền biết, có thế cũng là đi không được.

Trong lòng vừa mất mát vừa tức giận, ta không thèm cắn hắn nữa, từ từ nhả ra, không để ý tới hắn nữa. Nhưng đầu ta bắt đầu choáng váng, hô hấp nặng nề, ngực ta cảm thấy ngột ngạt và đau đớn.

Lúc đó ta mới nhận ra mình bị bệnh. Thân thể càng ngày càng khó chịu, ta biết sắc mặt của mình bây giờ nhất định khó coi, trên mặt Trình Mậu đã không còn ý cười. Hắn mím chặt môi, nhanh chóng bế ta lên.

Ta giãy dụa, không cần hắn động vào, ta choáng váng đã không mở được mắt, nước mắt theo má chảy xuống. “Ngươi không cần động vào ta!”

Khóc, ta cảm thấy mình bị sốt, bắt đầu mất khả năng suy nghĩ và buồn ngủ.

Trình Mậu ôm ta lên giường, đắp chăn cho ta, gọi y tỳ đến bắt mạch, hắn cũng không nghĩ tới, vì tức giận nên bệnh tình của ta càng thêm tệ.

Y tỳ chẩn mạch xong, cho ta ngậm một mảnh hương đan lạnh lẽo, ta cảm thấy trong miệng mát mẻ, nhưng lục phủ ngũ tạng như lửa đốt, trên người cũng cực kỳ nóng.

Y tỳ đút cho ta một chén thuốc hạ sốt, ta nghe nàng nói với Trình Mậu, hiện tại chỉ có thể chờ nhiệt độ cơ thể tự mình hạ xuống. Ta sốt đến đầu choáng váng, dần dần không muốn suy nghĩ, nhưng ta lại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nức nở của mình, Trình Mậu ngồi bên cạnh, nắm chặt tay ta, giận chó đánh mèo lớn tiếng quát các thị nữ.

Ta giật giật ngón tay, dùng hết sức tức giận nhắm mắt hét: “Người làm ngươi tức là ta, quát bọn họ thì có uy phong gì chứ! Nếu ngươi không muốn ở lại, đi là được rồi! Chọc cho ta khó chịu cũng vô ích!”

Hét xong ta cảm thấy khó chịu đến lớn tiếng thở dốc, cuối cùng nhịn không được khóc nức nở.

Trình Mậu sai thị nữ lui về, thay ta lau sạch nước mắt, nhẹ giọng nói: “Là lỗi của ta, Chức Chức đừng tức giận, nàng vừa khóc ta lại thấy đau lòng.”

Tiếp theo hắn lại thở dài: “Nàng muốn đi ra ngoài như vậy sao? Biến mình thành bộ dáng như thế này...”.

Ta nghẹn ngào hai tiếng, nghe thấy mình vừa khóc vừa nói: “Ta muốn đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài... Ta muốn đi xem lễ hội hoa đăng...”.

Trình Mậu thở dài, thật lâu không nói gì.

Ta mê sảng đến mức ngơ ngác mơ thấy mẫu thân, vẫn không nhìn rõ mặt người, nhưng tôi nhớ người vô cùng, nhìn thấy người trở nên yếu ớt như vậy, ta đau lòng kêu lên: “A Nương...”.

Gọi một hồi mà mẫu thân vẫn không đáp lại, ta lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đến đứng bên cạnh người, ta ngạc nhiên, là phụ thân! Phụ thân cũng đến thăm ta, nhưng người chỉ có một bóng đen mơ hồ, ngay cả màu sắc xiêm y của phụ thân ta cũng không thấy rõ. Nhưng ta lại cảm thấy tràn đầy an tâm, lưu luyến gọi người: “Phụ thân...”. Ký ức về phụ thân cũng chỉ có vài năm ngắn ngủi.

Thật ra, ta luôn luôn cảm thấy phụ thân không thích mình, trước đây khi ở nhà, người cực kỳ nghiêm khắc, hiếm khi cười với ta, cũng không bao giờ ôm ta.

Thứ ta quen thuộc nhất chính là bóng lưng của phụ thân, người rất bận rộn, lúc nào cũng có công việc cần xử lý, mỗi lần đều là ta nhìn phụ thân càng đi càng xa, nhưng cho tới bây giờ người cũng không có quay đầu nhìn ta một cái.

Còn nhớ có một lần sinh thần ta, ta rất muốn phụ thân ôm mình một cái, lúc phụ thân đi ta liền đi theo người, ta không dám nói chuyện, ta sợ phụ thân, nhưng ta vẫn bướng bỉnh đi theo, phụ thân đi quá nhanh, không chờ đợi ta.

Ta vấp ngã khi đi ra ngoài cửa lớn, phụ thân xoay người, nhíu chặt đầu mày, trầm giọng hỏi ta: “Làm gì vậy?”

Ta túm lấy vạt áo, sợ phụ thân tức giận, lại rất chờ mong nhìn người, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, hôm nay...”.

Nhưng chưa nói xong, phụ thân liền ngắt lời ta: “Trở về đi, đừng đi theo ta.” Nói xong liền quay đầu đi.

Ta khóc, nhưng không dám lớn tiếng, ta muốn hỏi người: “Phụ thân, người có phải... không thích con!”

“Phụ thân ôm con, chỉ cần ôm con, không cần thích con, được không?”

Sau đó, ta cảm thấy ai đó ôm lấy mình và nói: “Được.”

Ta ra sức mở mắt ra, nhìn thấy Trình Mậu. Dạy ta biết chữ vẽ tranh, cho ta niềm vui và không lo lắng, đó là... Trình thúc thúc.

Ký ức của ta dừng lại ở ba năm trước, chỉ nhớ rõ người này ôn nhu dễ gần, rất tốt rất tốt. Ta nhìn hắn ngoan ngoãn cười, gọi hắn: “Trình thúc thúc...”.

Ngón tay Trình Mậu vuốt ve da đầu ta, nhẹ nhàng xoa đầu ta, bám vào bên tai ta thì thầm: “...... Vĩnh viễn sẽ không bao giờ ghét A Chức.”