A Lê

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: dzitconlonton

Mong mọi người không re-up/download truyện/làm ebook nếu không có sự đồng ý của tác giả!!!

Bây giờ giờ Tỵ vừa qua, mặt trời vẫn chưa leo lên đỉnh, Lũng huyện không có chỗ nào khác để đi dạo, hai người đi thẳng đến bờ sông nhỏ phía tây thành, suốt con đường quả thật có liễu xanh hoa hồng. A Lê không ôm A Hoàng, nó quá nặng lại chẳng hiền, vừa đần độn vừa ngu ngốc, nếu không nhìn nó nhảy đến đâu thì sẽ không tìm lại được.

Phùng thị lấy một cái giỏ nhỏ trong khuỷu tay, dẫn A Lê đi sâu vào rừng, bà nói nơi đó có rất nhiều cây ăn quả dại.

Trước đây, khi A Lê đến chiết cành liễu đều đi dọc theo bờ sông, chưa từng đi vào trong rừng, Phùng thị khi còn bé đã phát hiện ra con đường này, thoáng chốc mấy chục năm trôi qua, cảnh còn người mất, người ở Lũng huyện đã thay đổi rồi, nhưng núi sông vẫn như ban đầu.

Đi dọc theo con đường mòn như ruột dê tầm hai khắc đồng hồ, có thể nhìn thấy đa số là quả lê nam[1], một quả nhỏ màu vàng tươi, phủ một lớp phấn hồng, giống như cô nương gia thoa son môi. Một lùm lê rộng lớn cùng với những chiếc lá xanh xen lẫn những quả vàng rất bắt mắt và rất dễ chịu.

A Lê chưa từng nhìn thấy loại quả này bao giờ, nhìn mới lạ. Phùng thị ngắt một quả, dùng tay áo lau rồi đưa cho nàng, hỏi, "Khát rồi đúng không? Nước quả lê này rất thanh, cực ngọt cực mềm, ngay cả vỏ cũng mềm, con nếm thử đi."

A Lê cắn một miếng, quả thật đúng là thế, nàng cảm thấy hạnh phúc, cười đến nheo mắt lại.

Phùng thị nhéo nhéo vành tai nàng, cười nói, "Hồi trước, lúc nội còn trẻ là cô nương, cũng thích nhất mấy món chua chua ngọt ngọt như này. Nội dẫn đệ đệ nhà nội đến hái quả, nó sẽ trèo lên cây, sau đó cưỡi trên ngọn cây rồi ném chúng xuống đất, từng người một chúng ta nhặt lên, cuối cùng đến bờ sông nhỏ rửa sạch, cuối cùng hai người có thể ăn được nửa giỏ."

Nói đến đây, Phùng thị có hơi ảm đạm, thở dài, lại nói, "Nói những mấy thứ này làm gì, đã qua mấy chục năm rồi, nội cũng không tìm thấy nó nữa."

A Lê trầm mặc lắng nghe, nhớ lại quá khứ, bừng tỉnh cảm thấy lê trong miệng cũng mất đi mùi vị.

Phùng thị vỗ vỗ vai nàng, chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi, "A Lê, nội nhớ rõ con từng nói, con cũng có đệ đệ à?"

A Lê gật đầu, mím môi nở một nụ cười, "Có ạ, chỉ nhỏ hơn con hai tuổi, tên là Ngôn Sơ, đọc sách rất giỏi, cũng rất ngoan, rất nghe lời con nói." Nàng liếm môi, dừng một chút, lại nói, "Lúc con rời khỏi nhà, đệ ấy cao bằng con, thằng bé lớn rất nhanh, đã trôi qua nửa năm rồi, không biết bây giờ đệ ấy đã thành người như thế nào."

Phùng thị hỏi, "Cữu mẫu con có tốt với nó không?"

"Có lẽ thế ạ, đệ đệ con học giỏi, cữu mẫu lại yêu tiền, luôn mong đệ ấy thi đậu công danh mặc áo cẩm về nhà, nhưng lại sợ đệ ấy không nhận thân, nên tất nhiên sẽ không cho đi đâu. Chỉ là lúc con rời khỏi nhà, cữu mẫu có thai, không biết là con trai hay con gái." A Lê nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời loang lổ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói, "Nếu là con trai, có lẽ Ngôn Sơ sẽ không còn quan trọng trong lòng bà nữa."

Phùng thị ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta kiếm tiền thật tốt, nếu sau này có cơ hội, thì đến đón Ngôn Sơ."

A Lê không ngờ Phùng thị lại nói như vậy, nàng sửng sốt ngay lập tức, hốc mắt dần dần ướt đẫm.

Phùng thị "Haizzz" một tiếng, nói, "Sao lại khóc thế."

Cổ họng A Lê khàn khàn, gọi, "Nội..."

Phùng thị lau mắt nàng, rồi ôm vai nàng, cười nói, "A Lê tốt như vậy, đệ đệ nhất định cũng sẽ không tệ đâu, đứa nhỏ ngoan không nên chịu khổ, nội cảm thấy đau lòng quá."



Khi xuống núi thì đã qua nửa canh giờ, đa phần lê mọc ở phần trên của cây, có rất ít cành rủ xuống, hai người hái một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ góp được nửa giỏ. Phùng thị nghĩ đến Triệu đại nương, chia một nửa đưa qua cho bà ấy, để A Lê mang phần còn lại quay về.

Chỉ có một cái giỏ, Phùng thị cởi áo choàng ra, buộc tay áo làm thành một cái túi, nhét toàn bộ quả lê vào bên trong, giao cho A Lê cầm. Ôm trái cây suốt chặng đường như vậy, A Lê ngửi ngửi cánh tay mình, thực sự đã được nhuộm bằng một hương thơm trái cây nồng nàn.

Cuối cùng khi về đến nhà, nàng đẩy cửa và nhìn lướt qua trong viện, kinh ngạc nhìn thấy Tiết Duyên lại ở đây.

Chàng cởi áo ngoài, lộ áo lót màu trắng bên trong, chống chân ngồi trên bậc thềm, đang cầm một củ cải khô cho thỏ ăn. A Hoàng đã lớn rất nhiều, khỏe như một con gà mái nhỏ, nhưng đôi mắt chẳng hề dài ra một chút nào, vẫn chỉ bằng kích thước hạt đậu nhỏ như lúc mới đến, chúng bị lông che đi, giống như là không có mắt.

Nó không có phẩm chất cao thượng gì, tham phú phụ bần[2], cũng mặc kệ lúc trước Tiết Duyên bắt nạt nó như thế nào thì nó cũng ăn một cách ngoan ngoãn bằng chân sau.

[2] Tham phú phụ bần: Ai đối xử tốt với mình thì dựa vào người đó

Tiết Duyên da trắng, gương mặt cũng đẹp, hiện tại chàng đang ngồi ở đó một cách ngay ngắn, rất dễ vẫy gọi mắt người nhìn. A Lê đứng bên cạnh nhìn chàng một hồi lâu, cuối cùng cười ra tiếng. Tiết Duyên bị hù dọa nhảy dựng lên, quay lại nhìn thấy là nàng, mặt bình tĩnh vẫy vẫy tay nói, "Lại đây."

Mặt mày A Lê cong cong ngồi xuống bên cạnh chàng, hỏi, "Sao hôm nay chàng về sớm thế?"

"Tiên sinh bị bệnh." Tiết Duyên phủi lá cây trên vai nàng, bắt đầu quở trách nàng, "Về thì chào hỏi một tiếng, cứ đứng một bên như cái khúc gỗ tính làm chuyện gì à, muốn hù dọa ai? Ta vừa về đến nhà, ngươi chả có ở đây, nội cũng không có ở đây, ta còn tưởng rằng trong nhà có trộm. Ngươi nói xem, ngươi chạy đi đâu mà khiến bẩn khắp người thế, còn có cái gì trong ngực thế?"

A Lê sờ sờ quả lê trong ngực, lại nghe Tiết Duyên răn dạy, bỗng nhiên không muốn cho chàng ăn, thấp giọng nói, "Lúc nào cũng hung dữ như vậy."

Tiết Duyên không nghe rõ, hỏi, "Ngươi nói cái gì vậy?"

"Không có gì." A Lê bĩu môi, nói, "Ta với nội đi hái lê."

"Hái lê?" Tiết Duyên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nở nụ cười, "Vóc dáng nhỏ bé này của ngươi có thể với tới cành cây sao?"

A Lê ngồi đó, nghẹn ngào một lúc lâu không nói nên lời. Tiết Duyên cởi y phục trong tay nàng ra, chọn một quả lê to ra, lau đại vài cái rồi cắn một miếng, nghiến răng, nói, "Khá thơm."

Chàng nghiêng đầu, nhìn A Lê im lặng không lên tiếng, cười khẽ vén mái tóc lõa xõa bên gò má nàng, sau đó đứng lên, ngậm quả lê đang ăn dở trong miệng, kéo A Lê đứng lên, không nói hai lời đi ra ngoài.

A Lê "Này" một tiếng, hỏi, "Tại sao lại đi?"

Tiết Duyên nói, "Dẫn ngươi đi leo cây."

...... A Lê vốn tưởng rằng Tiết Duyên chỉ nói đùa thôi, không ngờ rằng chàng thật sự biết leo cây.

Nàng xách một cái giỏ nhỏ, chống cằm chờ dưới táng cây, nhìn Tiết Duyên ngồi xổm trên cây, ném xuống từng cái một. Tay chàng như có mắt, vô tư quăng vào trong giỏ, thậm chí không cần A Lê nhặt. Quả dại mọc um tùm đến nỗi sau vài cây thì giỏ gần đầy, Tiết Duyên đang cố trèo lên cành cây còn lại, A Lê ở phía sau vội vàng gọi, "Đủ rồi, không cần nữa."

"Vậy ta sẽ lấy thứ khác cho ngươi." Tiết Duyên nhảy xuống, chống thắt lưng nhìn xung quanh một vòng, giống như đang chọn thức ăn ở chợ, chỉ vào một gốc cây khác hỏi, "Muốn ăn mận không?"

Sau khi bận rộn như vậy, A Lê nhìn cái giỏ nhỏ sắp không thể đựng được nữa, không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng nói, "Làm sao để mang cái này về nhà đây."

Tiết Duyên mồ hôi nhễ nhại, chàng lôi áo khoác xuống ném vào lòng A Lê, tiện tay nhấc giỏ lên, nói, "Có nam nhân ở đây, không cần ngươi."

Có một giọng Bắc Kinh trong giọng nói của chàng, khiến A Lê bật cười.

Lúc này là lúc hoàng hôn, đi ngang qua con sông nhỏ, nơi đây có phong cảnh rất đẹp, A Lê kiệt sức muốn nghỉ chân, liền kéo tay áo của Tiết Duyên ngồi cùng chàng trên bờ. Hoàng hôn vàng ruộm phủ khắp mặt nước, từng đợt gió lạnh vào chạng vạng thổi qua hòa cùng hương cỏ xanh mướt khiến người ta buồn ngủ.

Tiết Duyên nằm xuống phía sau, chống một chân lên, kéo một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, lắc lư ngâm nga một khúc.

Trời xanh, núi xanh, mọi thứ đều đẹp như tranh vẽ.

A Lê nhìn ngọn núi ở phía bên kia, nói chuyện phiếm với Tiết Duyên, thỉnh thoảng chàng sẽ "Ừ" một tiếng, xem như đáp lại.

Hai người cứ như vậy ngồi ở đây không biết bao lâu, có lẽ là rất lâu, lâu đến mức khi A Lê hoảng hốt trong chốc lát, tiếng chim hót ríu rít bên tai dần dần trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng ngay cả tiếng gió cũng biến mất. Nàng như đang ở trong một thế giới mà không ai biết, rõ ràng có đất cứng dưới thân, nhưng lại cảm thấy cơ thể mềm nhũn tựa như đang bước lên mây.

Mãi cho đến khi có người chạm vào má nàng, A Lê ngây người chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt với Tiết Duyên, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hình như vừa rồi nàng lại phát bệnh.

A Lê đột nhiên nhớ rằng thời gian nàng không thể nghe thấy trong những ngày này dường như thường xuyên hơn trước.

Tiết Duyên ngồi xổm bên cạnh nàng, dùng ngón tay bóp cằm nàng đánh giá sắc mặt nàng, nhẹ giọng hỏi, "Gọi ngươi một lúc lâu mà không chịu trả lời, môi cũng mất máu rồi, đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tiết Duyên, vừa rồi ta đột nhiên nghe không thấy." A Lê cúi đầu nói, "Ta hiện tại cảm thấy rất choáng váng."

Nghe nàng nói như vậy, lòng Tiết Duyên chợt trầm xuống một chút, đưa tay ra sau lưng nàng ôm nàng, nói, "Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu."

A Lê vội vàng ngăn lại, "Ai, không được, chúng ta đã không về nhà hơn nửa ngày rồi, nếu không trở về thì nội sẽ sốt ruột."

Tiết Duyên không đồng ý, trong lòng chàng rối bời, đầu ngón tay nắm lấy xiêm y của A Lê đã trở nên trắng bệch, giọng điệu hơi nặng nề, "Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng phải nội sẽ càng thêm lo lắng sao."

Giọng nói của A Lê nhẹ nhàng, "Nhưng đã muộn như vậy, y quán sắp đóng cửa rồi."

Tiết Duyên lạnh lùng nói, "Vậy thì đạp văng cửa ra."

A Lê bị chọc cười, đẩy chàng một cái, "Chàng có thể tao nhã hơn một chút được không." Nàng sờ sờ trán, cảm giác choáng váng vừa rồi đã qua nên muốn nhảy khỏi lồng ngực chàng, nhưng Tiết Duyên ngăn lại không cho nàng đi, "Ngươi nói thật đi."

Chàng dừng một chút, lại nói, "Vậy thì ngày mai đi."

A Lê nói, "Nhưng ngày mai sẽ ra sạp."

Tiết Duyên thật sự hơi tức giận, ánh mắt mang theo chút nghiêm trọng, "Lại nói nhảm với ta?!"

A Lê vuốt ve góc áo, nói, "Cứ từ từ thôi, nếu ngày mai trở về sớm thì đi, trở về trễ thì quên đi. Ta chỉ bị bệnh cũ, đâu phải hồi trước chưa từng bị mà, chẳng phải vẫn vô dụng sao, không có gì đáng lo hết."

Tiết Duyên trầm mặc nhìn nàng thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nói, "Vậy ngày mai ngươi phải trở về sớm một chút."

A Lê cười gật đầu, "Được."

Ngày hôm sau mặt trời rực rỡ, thời tiết tốt trở lại.

Tiết Duyên vẫn nhớ đến bệnh của A Lê, sau khi học xong hai buổi thì trốn ra ngoài, đầu tiên đi qua Lý Ký mua nửa cân táo mật, sau đó liền vội vàng trở về nhà. Bây giờ đã qua giờ trưa, sắc trời không tính là sớm nữa, A Lê sẽ không lừa chàng, nàng nói sẽ về sớm thì nhất định sẽ về sớm, nhưng khi Tiết Duyên đẩy cửa vào, trong phòng lại vắng tanh.

Chàng nhìn xung quanh một vòng, nhiệt huyết trong người chàng chợt nguội lạnh khi bước vào cửa, chàng lau mặt rồi đặt túi giấy xuống bàn. Ngoài cửa gà vịt đang vây quanh hàng rào, đông đức náo động, Tiết Duyên cảm thấy lo sợ bất an khi nghe tiếng kêu ồn ào đó.

Chàng ngồi xuống chờ một lúc, cảm thấy kỳ lạ nên định đi ra ngoài tìm.

Nhưng khi đưa tay chạm vào cửa sân thì chàng nhìn thấy bóng dáng của A Lê ở đầu ngõ.

Cả người nàng chật vật, làn váy bẩn thỉu như thể bị người ta bắt nạt, nàng đang lau mắt khóc.

Trong đầu Tiết Duyên lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới ôm lấy nàng, vội vàng hỏi, "A Lê, ngươi làm sao vậy?"

A Lê ngửa đầu nhìn chàng, mí mắt vừa đỏ vừa sưng, ủy khuất khóc, "Hồ An Hòa hôm nay dẫn người đến đập phá sạp hàng của chúng ta."

[1] Quả lê nam: