[ABO] Thức Thời

Chương 10: Trùng hợp



Thời Niên không suy xét đã đồng ý rồi, cậu nghĩ lại tới cửa hàng nội y tương đối phiền toái, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cậu không làm hòa thượng cũng không cần miếu.

Khương Hoán cho cậu địa chỉ, nói trang trại rượu là một người chú của hắn mở, mới mở không bao lâu, đang cần người, tuy rằng Thời Niên làm việc trong kỳ nghỉ hè, nhưng đúng chuyên ngành, cho nên tiền lương cũng không tệ lắm, hơn nữa cũng nói nếu bán được rượu còn có hoa hồng.

Thời Niên vào buổi tối đã liền gửi tin nhắn cho chủ cửa hàng, nói trên đường tan tầm mình đã hiểu ra có lẽ mình không hợp với công việc này, áp lực thật sự quá lớn cho nên quyết định từ chức, ngày mai không đi làm nữa.

Chủ cửa hàng có giữ lại, đương nhiên là không có thành công, sau đó thì vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nói Thời Niên đột nhiên không đi làm như vậy không đúng quy định, Thời Niên nói lúc ngài tuyển em cũng không ký hợp đồng lao động, ngài đúng quy định không? Mặt khác tiền lương tiền thưởng ngài nhớ kết toán cho em nha.

Thời Niên nhắn xong kỳ thật nội tâm cũng có một chút áy náy, cậu đương nhiên biết mình làm vậy là không đúng quy định, không có chừa cho người ta một chút thời gian dư thừa, nhưng Thời Niên cảm thấy vẫn là an nguy của mình tương đối quan trọng, Liên Thanh mà đến một lần nữa, cậu sẽ không phải chỉ đỏ một vòng trên cánh tay đâu.

Ngày hôm sau Thời Niên chăm chút cho mình xong xuôi thì dựa địa chỉ Khương Hoán cho đi qua, nhưng thật ra không khó tìm, cửa hàng cách lối vào tàu điện ngầm không bao xa, đoạn đường không tính là phồn hoa nhưng cũng không kém, nói là trang trại rượu kỳ thật chính là shop rượu, dù sao bây giờ trồng nho ủ nho bán rượu vang đều gọi là trang trại rượu, cả nhà một dây chuyền sản nghiệp tuy hai mà một không cần khách sáo.

Hôm nay Thời Niên đến, ông chủ cũng đúng lúc ở đây, là chú họ ngoại hay chú họ nội của Khương Hoán, Thời Niên không rõ lắm, nhưng không chậm trễ cậu kêu chú ơi chú à ngọt xớt.

Chú của Khương Hoán rất vừa lòng với cậu, nói cửa hàng của mình mới mở, kỳ thật mình cũng không hiểu lắm, chỉ nghe nói hai năm nay làm ăn lên, phần lớn đồng hương đều làm, cho nên cũng tự mở một tiệm, bây giờ trong shop rượu cũng phối theo tiệm của người khác, Thời Niên đến đây, có thể hỗ trợ nhìn xem thế nào.

Thời Niên nghĩ mình mới học xong năm nhất, trừ rửa thùng rượu ra cũng chưa học kỹ năng đặc biệt gì, còn may tối qua sau từ chức đã xem lại Rượu Vang Nhật Ký Bỏ Túi ghi nhớ mấy điều thường thấy.

Nhưng không thể không nói chú của Khương Hoán đối với rượu vang không thể nói là không hiểu lắm mà nên là dốt đặc cán mai.

Các loại rượu vang cấp thấp đến từ Mona và Mona nào đó, được thôi, nói cấp thấp cũng đã coi trọng rồi, nên là rượu vang làm bừa để trên bàn, dùng giá rượu để nghiêng.

Theo đạo lý mà nói kiểu ông chủ này thích nhất là bán rượu nhập... A, tìm được rồi, ồ, còn có DRC, Thời Niên ngẫm nghĩ, đổi vị trí mấy chai rượu này với rượu Mona, tuy rằng bất luận rượu gì mà để nghiêng như vậy đều rất ngốc, nhưng vì hiệu quả cũng chỉ có thể như vậy.

(DRC - Domaine de la Romanée-Conti: Nằm trong top 10 loại rượu vang đắt đỏ thế giới)

Thời Niên tốn một chút thời gian đại khái thăm dò nhóm đối tượng xác định của trang trại rượu chính là người qua đường cái gì cũng đều không hiểu, trông cậy vào người ta đến lần thứ hai cũng không thể.

Ông chủ chỉ ở một lúc đã đi rồi, dặn dò Thời Niên làm việc với quản lý, hơn nữa còn nói nếu làm tốt chờ Thời Niên đi học sẽ cho Thời Niên một bao lì xì to.

Có câu này là được, Thời Niên cong khóe môi tiễn ông chủ ra cửa, quan tâm khách tới mấy lần làm chi, tới một lần thì cho khách bỏ tiền một lần.

Cứ như vậy Thời Niên ở cửa hàng vững chắc làm tới trước khai giảng, doanh số bán hàng của cậu luôn dẫn đầu trước các nhân viên khác, đương nhiên tính luôn cậu tổng cộng chỉ có hai nhân viên thôi...

Ông chủ giữ chữ tín lắm, lúc Thời Niên đi không chỉ cho Thời Niên bao lì xì, còn nói Thời Niên chỉ cần tới, bọn họ liền tuyển, luôn hoan nghênh Thời Niên tới làm việc, vị trí thời vụ kỳ nghỉ hè, thời vụ kỳ nghỉ đông, nhân viên chính thức đều có thể.

Thời Niên cầm bao lì xì thật dày cười đôi mắt đều thành trăng non, cậu về nhà liền lên WeChat gửi cho Khương Hoán một bao lì xì.

【?】

Khương Hoán không có nhận, chỉ nhắn dấu chấm hỏi.

【Tôi lãnh lương, cảm ơn cậu giúp tôi giới thiệu công việc này, phát bao lì xì cho cậu á.】

【Không cần cám ơn.】

【Vậy ngươi lấy đi.】

Bao lì xì của Thời Niên rất nhỏ rất nhỏ, chỉ có mấy đồng... Khương Hoán làm như vậy khiến Thời Niên có hơi ngượng ngùng.

Nhưng vẫn còn tốt Khương Hoán không nói cái gì, trực tiếp nhận, sau đó nói câu cảm ơn.

Thật ra Thời Niên thật sự rất cảm ơn Khương Hoán, Khương Hoán không chỉ thường xuyên đưa cơm cho cậu còn giới thiệu công việc cho cậu, nếu không phải Khương Hoán luôn lạnh nhạt với cậu, cậu đều cho rằng Khương Hoán có ý với cậu.

Còn như Liên Thanh, Thời Niên lại không gặp lần nữa, cậu cũng không đi tìm người khác, dù sao Thời Niên không phải người đam mê tình dục, một lần với Liên Thanh đã đủ cậu nhớ một năm.

Dù sao đi một bước tính một bước, Thời Niên nằm trên giường nhìn thẻ ngân hàng trong tay, cuối cùng cậu có thể không cần xài tiền nhà, ít nhất học kỳ này là không cần, hy vọng ba cũng có thể ung dung một chút.

Có lẽ ung dung rồi, tính tình của ông sẽ tốt lên một chút nhỉ.

Thời Niên quay về trường trước một ngày mà nhà trường quy định.

Ngày đi cậu làm bữa sáng cho ba nhắn một tin cho Khương Hoán rồi đi sân bay, mấy tiếng sau hắn lại thành một thành viên của Đại Tây Bắc.

Chương trình học năm hai bắt đầu dày hơn, Thời Niên luôn lặp đi lặp lại những công việc rửa thùng rượu đào đất mượn tập chép bài và ngẫu nhiên uống rượu.

Thời Niên vẫn không có quen bạn trai, nhưng thật ra có người theo đuổi Thời Niên, nhưng Thời Niên cứ cảm thấy kỳ kỳ sao đó.

Cũng từng định hẹn chịch, nhưng luôn là chưa chat được vài câu cậu đã thoát ra rồi.

Thời Niên cảm thấy quá nóng nảy, tuy rằng chỉ là giao lưu thân thể, nhưng cậu luôn muốn tìm một người chat vừa ý.

Nếu đến chat còn không được, còn không bằng cậu tìm Liên Thanh, dù sao Liên Thanh có vốn liếng mà mần ăn cũng giỏi.

Nhưng Liên Thanh khẳng định không muốn tìm cậu, hắn cũng không tìm thấy mình.

Tết Thời Niên vẫn không về nhà, cậu có hơi không muốn ăn tết với ba cậu, hơn nữa trong tết cũng không tiện đi làm, mỗi ngày ở nhà chán lắm.

Nhưng mỗi ngày ở trường cũng rất chán, không phải lướt video thì là chơi game.

Hôm đó lúc cậu ra ngoài mua đồ phát hiện trên xe buýt có dán một áp phích quảng cáo tiếp ứng cho thí sinh của chương trình tài năng âm nhạc.

Hình ảnh chỉnh rất lòe loạt, còn đẹp lạ, người trong hình đeo vòng cổ cười tự nhiên, nốt ruồi đen dưới khóe mắt trông rất hút hồn.

Thời Niên biết anh ta, là omega ở cạnh Liên Thanh, quần lót cũng phải mặc mẫu giới hạn số lượng.

Không nghĩ tới anh ta đã là một minh tinh thần tượng.

Quả nhiên trên thế giới bất luận kẻ nào quen biết chỉ cần thông qua sáu người, còn mình với thần tượng quen biết đều không cần sáu người, một Liên Thanh là đủ rồi, đúng là vinh dự mà.

Thời Niên trở về trường học liền bắt đầu mở app tìm bạn chung quanh. Lúc trước Thời Niên đã tắt chức năng này, cậu sợ bị người trong trường tìm ra, tuy rằng chỉ có nửa gương mặt, nhưng bề ngoài đẹp trai lai láng vừa thấy là biết đó là cậu.

Để an toàn Thời Niên đổi avatar, trong tay cậu có ly trà xanh bèn thuận tay chụp một tấm đăng lên, cậu tưởng như vậy cũng khá đẹp, cậu vẫn luôn có một mộng tưởng chính là làm một trà xanh max level, vừa có thể trêu đùa đàn ông còn có thể đến khi đạt kết quả rồi ngoảnh lại mình vẫn có thể thản nhiên, ngẫm lại đều thấy sướng.

Tìm một hồi thì có người chào Thời Niên.

Thời Niên nhìn khoảng cách giữa hai mắt, không xa cũng không gần, cơ bản có thể loại bỏ là sinh viên trong trường.

Thời Niên cũng yên tâm trả lời một câu.

Đối phương hỏi Thời Niên xin hình, còn là lúc bình thường, Thời Niên không thèm để ý tới, nhưng hôm nay không biết sao lại thế này, Thời Niên cảm thấy mình đặc biệt có nhu cầu, cậu nghĩ chuyện cho xem hình cũng được gọi quy tắc quốc tế, ồ, quy tắc quốc tế cũng thật nhiều... Dù sao cũng nhảy không qua bước này, cho nên Thời Niên rất dứt khoát, trả lời một câu:

【Anh gửi trước.】

Đối phương đã gửi một tấm nóng cháy mặt, Thời Niên mở lên xem, lập tức cảm thấy chính mình duyệt rồi.

Tám múi cơ bụng chỉnh chỉnh tề tề, bên trên còn có bọt nước khả nghi.

【Gửi hình mạng là nát cúc hoa.】

Thời Niên không tin mình lại may như vậy.

【Là thật. Cậu thì sao?】

Thời Niên cân nhắc một chút, vẫn gửi nửa gương mặt của mình qua, dù sao cái mình có thể lấy ra chỉ có mặt.

Đối phương qua rất lâu không hồi âm.

Thời Niên nghĩ hay là đối phương chướng mắt mình? Theo lý thuyết trong thành trấn này nam đồng chí beta thì cậu cũng nổi bật mà... Cậu cũng không quen các nam đồng chí beta khác.

【Hẹn không?】

Chờ nửa ngày, đối phương gửi tới hai chữ này.

【Hẹn.】

Trên đường đi Thời Niên còn cổ vũ chính mình, đây là giải quyết yêu cầu cho nhau bình thường, không cần nghĩ quá nhiều, mình không có bạn trai, cũng không có sinh hoạt tình dục, bây giờ ra ngoài hẹn chịch một lần quá bình thường.

Nhưng quyết định lâm thời không chuẩn chuẩn bị giấy thử có hơi phiền toái, Thời Niên nghĩ, chỉ có thể ở trong quá trình nghiêm khắc nhắc nhở mình phải chú ý đối phương có đeo bao hay không, cậu không muốn phóng túng một lần lại nhận được túi quà to.

Tới khách sạn đã hẹn, Thời Niên đứng trước cửa hít sâu một hơi, hôm nay hãy làm con trai hư đi.

Thời Niên vừa gõ cửa hai cái, cửa đã bị mở ra.

Bên trong đen như mực, Thời Niên vừa định lui về sau, đã bị người kéo vào trong.