[ABO] Thức Thời

Chương 9: Mùi hương



Thời Niên về nhà thay quần áo rồi ngủ một lát sau đó rời giường đi làm.

Trên đường đi làm Thời Niên bỗng nhiên ý thức được hình như không thích hợp lắm.

Tuỳ rằng cậu trả thù Liên Thanh hơn nữa còn tiêu sái kéo đen hắn, nhưng Liên Thanh biết cậu làm việc ở đâu, muốn tìm cậu gây sự quả thực dễ như trở bàn tay, thật đúng với câu kia hòa thượng chạy được miếu đứng yên.

Bằng không tạm thời xin nghỉ đi?

Nhưng mình đã làm thời vụ rồi, làm thời vụ còn xin nghỉ tạm thời, cơ bản là một tử lộ.

Thôi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Thời Niên nghĩ, dù sao cùng lắm thì là từ chức, lại đổi công việc khác.

Nhưng sự việc cũng không phát triển theo

hướng Thời Niên nghĩ, Liên Thanh căn bản không tới tìm cậu gây sự, nhưng thật ra trước khi cửa hàng đóng cửa omega lúc trước Liên Thanh tới đây dẫn theo một người đàn ông khác.

Omega vẫn như cũ cười mềm mại ngọt ngào anh ta kéo cánh tay người đàn ông gọi anh trai.

Thời Niên nhìn lướt qua, thấy người đàn ông kia hình thể cao lớn, chắc là cũng là Alpha.

Lần này Thời Niên không tiếp, đồng nghiệp của cậu đã tới trước cậu, vì thế Thời Niên ở quầy thu ngân kiểm kê, chỉ là ngẫu nhiên nhìn hai người kia một cái.

Alpha bị gọi là anh trai hiển nhiên không có hứng thú quá lớn với việc dạo quanh cửa hàng nội y, Omega thì thật ra hứng thú dạt dào, cứ như ngày hôm qua người tới đây không phải anh ta, anh ta lại lấy hai mẫu mới, còn lấy hai mẫu cho anh trai của anh ta, cũng không biết là anh trai ruột hay anh trai mưa.

Cuối cùng quẹt thẻ tự nhiên là anh trai tốt này, Thời Niên cười nhận thẻ, lưu loát quẹt thẻ tính tiền, lúc ngẩng đầu đưa cho Alpha, phát hiện Alpha đang nhìn chằm chằm mình.

"Có thể xin số điện thoại của cậu không?" Alpha cười hỏi.

Cũ rích.

Gương mặt của Thời Niên trong nhóm beta tuyệt đối là xinh đẹp, cho nên cũng có vài kinh nghiệm khi bị tiếp cận, nhưng cơ bản Thời Niên cơ bản đều sẽ không đáp lại, cậu chán ghét thể loại vì mặt mà làm quen, cậu cảm thấy cái gọi là nhất kiến chung tình và t*ng trùng thượng não không có bất luận cái gì khác nhau.

"Ngại quá, trong thời gian làm việc chúng tôi không thể cung cấp số điện thoại cá nhân cho khách hàng." Thời Niên cũng ngọt ngào mềm mại cười, còn ngọt còn mềm hơn omega đứng bên cạnh nữa.

"Vậy được rồi." Alpha thật ra cũng không dây dưa nhiều, anh ta gọi Omega cùng rời đi, lúc đi còn gật đầu mỉm cười với Thời Niên.

Alpha đi rồi đồng nghiệp nói thẳng thật đáng tiếc, nói Thời Niên nên cho số điện thoại, beta như họ khó có khi gặp được alpha đẹp trai lắm tiền như vậy nên nắm chắc chứ.

Thời Niên chỉ cười, ngoài miệng nói còn chưa suy xét đến chuyện yêu đương, hiện tại cậu chủ yếu muốn kiếm nhiều tiền.

"Quen Alpha như vậy còn sợ thiếu tiền sao?" Đồng nghiệp cười khẩy, "Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng những người này tìm beta như chúng ta là vì chân ái á?"

Đồng nghiệp cũng là beta, là nhân viên chính thức, tuy rằng anh ta lớn tuổi nhưng nhìn mặt cũng có thể đoán được lúc trẻ sợ rằng cũng đến gọi là một cành hoa của trung tâm thương mại.

Nói ra câu này đều là lời tuyên bố kinh nghiệm của mình.

Thời Niên lập tức nói là mình không nghĩ tới, nghe đồng nghiệp nói cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Thật vất vả chờ đến tan tầm, Thời Niên vội vàng đuổi theo chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, sau khi ra khỏi cửa sau của trung tâm thương mại cậu đã bị người chặn đường.

Liên Thanh trên cao nhìn xuống cậu, mặt lạnh muốn chết.

Thời Niên vẫn có hơ sợ, dù sao Alpha cao to, nếu đánh mình thật thì mình khẳng định không phải đối thủ, chỉ có thể tìm cơ hội chạy trốn, nhưng dù hôm nay chạy được, vậy ngày mai thì sao...

"Anh tránh đường, tôi phải bắt xe." Nói rồi Thời Niên muốn vòng qua bên cạnh hắn, kết quả mới vừa đi một bước đã bị Liên Thanh bắt được cánh tay.

"Sáng nay cậu giỏi lắm, trực tiếp mặc quần áo tôi rời đi."

"Quần áo tôi bị anh xé rách rồi." Thời Niên nói rất có lý, "Nếu anh không xé hư quần áo tôi thì tôi có thể mặc của anh sao? Không vừa không nói còn có mùi thuốc lá."

"Cậu có thể nói với tôi mà. Hơn nữa cậu ít nhất chừa cho tôi cái điều quần lót chứ? Tôi có xé quần lót của cậu sao?" Liên Thanh nói tới đây thì nắm càng chặt cánh tay Thời Niên, Thời Niên bị đau kêu một tiếng.

"Tôi mặc nhầm, anh lại không bật đèn sao tôi thấy rõ được." Thời Niên cảm thấy lực trên cánh tay lỏng một chút lập tức rút khỏi tay Liên Thanh, "Hơn nữa anh có thể mặc của tôi."

"Của cậu quá nhỏ..."

Thời Niên vừa định tiếp tục biện lý do, liền nghe thấy cách đó không xa có người kêu "Anh Liên Thanh".

Liên Thanh đương nhiên cũng nghe thấy, hắn trừng mắt nhìn Thời Niên một cái rồi hướng về phía âm thanh kêu "Tới liền".

Thời Niên nhân dịp này chạy nhanh như chớp.

Thật ra cậu cũng không sợ Liên Thanh đuổi theo, dù sao nơi này là đoạn đường phồn hoa, tuy rằng đã trễ, nhưng trên đường cũng không thiếu người, hơn nữa một Alpha ngay ngoài đường lớn điên cuồng đuổi theo một beta còn ra thể thống gì.

Tàu điện ngầm tốt xấu gì vẫn đuổi kịp, Thời Niên ngồi trong tàu tính tiền công của mình.

Công việc trong cửa hàng nội y tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì Liên Thanh cũng không biết còn có thể làm bao lâu, ngày mai nếu Liên Thanh vẫn tới thì cậu nên làm sao bây giờ?

Nhưng hắn sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Chỉ là mặc quần áo của hắn thôi, ờ, còn có quần lót, haiz, kỳ thật còn có giày, chỉ là Thời Niên không lấy giày, mà là đặt trên cái giá trên cùng trong phòng tắm, cẩn thận tìm vẫn có thể tìm được...

Thật phiền, Thời Niên càng nghĩ càng cảm thấy phiền phức, lúc ấy không nên vì sung sướng nhất thời, tổng cộng sướng không tới hai giờ.

Thời Niên ủ rũ cụp đuôi trở về nhà, phát hiện cửa nhà mình có một người đang đứng.

Khương Khoán một năm nay càng thêm cao, cũng đẹp trai không ít, quả nhiên là Alpha, dù sinh trong xóm nghèo cũng là sẽ được ông trời sắp đặt trở thành gen tinh anh.

"Trễ rồi sao cậu lại tới đây." Thời Niên vừa nói chuyện vừa mở cửa, kỳ nghỉ hè này cậu và Khương Hoán coi như thân hơn một chút, khách khí nói tự nhiên cũng ít một chút, sau khi cậu mở cửa Khương Hoán cũng theo sau cậu vào nhà, ba Thời Niên lại đi công tác, chỉ còn một mình Thời Niên.

Khương Hoán đặt hộp cơm lên bàn sau đó kề sát vào Thời Niên ngửi ngửi.

"Hôi quá." Khương Hoán cau mày nói, "Trên người của cậu có mùi rất nồng."

"Mùi gì?" Thời Niên đưa cánh tay lên ngửi ngửi quần áo của mình, "Là mùi nước hoa hả? Là do cửa hàng yêu cầu xịt, rất quý đó, sao lại hôi."

"Là pheromone." Khương Hoán lạnh mặt nói.

"À." Thời Niên hiểu ra, hơn phân nửa là hôm nay lúc bị Liên Thanh lôi kéo nên dính phải, beta là rất khó ngửi được mùi pheromone, nhưng AO thì khác, họ cực kỳ mẫn cảm với pheromone, cái mũi cún của Khương Hoán chắc là ngửi thấy pheromone của Liên Thanh.

Nhưng Thời Niên cũng lười giải thích với Khương Hoán, cậu mỗi ngày đứng bán hàng, một chút pheromone cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

Nhưng Khương Hoán hiển nhiên không muốn bị lừa gạt, cậu ta nhìn vào mắt của Thời Niên lại cường điệu một lần: "Là mùi pheromone của Alpha, rất nồng."

"Vậy thì lại làm sao?" Thời Niên cúi đầu mở hộp cơm Khương Hoán mang đến, "Alpha lại không dán miếng dán ngăn pheromone, tôi lại làm tiêu thụ, đều phải đi theo khách đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, lây một chút cũng không lạ mà, lại nói cậu cũng thường tới đây, nói không chừng trên người tôi còn có mùi pheromone của cậu đó."

"Trên người của cậu không có." Khương Hoán lạnh lùng nói, "Trên người của cậu không có mùi của tôi."

"Ừm, tôi chỉ nêu ví dụ thôi, nếu cậu cảm thấy tôi xúc phạm đến cậu, thì cho tôi xin lỗi cậu." Thời Niên cầm đĩa ra đổ đồ ăn Khương Hoán mang đến vào đĩa của mình, sau đó cầm hộp cơm vào phòng bếp rửa sạch lau khô rồi bỏ vào trong túi, "Cho cậu, về đi, thay tôi cảm ơn dì."

"Tôi tìm cậu có việc khác." Khương Hoán nhận túi lại để lên bàn, "Cậu có muốn đổi công việc hay không?"

"Hả?" Thời Niên có hơi ngoài ý muốn.