Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 153: Đi Săn!





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 153: Đi Săn!

Tào Nguy đuổi theo Khánh Trần 8 giờ đồng hồ.

Đuổi theo từ giữa trưa tới tận đêm tối, mãi tới tận chiều anh ta mới tìm được tung tích đối phương. Nhưng cứ mỗi lần đuổi gần kịp là đối phương lại dựa vào địa hình mà xoá bỏ hết mọi manh mối.

Bụi cây xấu hổ rậm rạp, dòng suối trong vắt, thực vật nguy hiểm.

Giống như thằng nhóc ấy có khả năng tìm đến tất cả những thứ kỳ quái tại vùng đất cấm kỵ này. Mà mọi thứ này đều đứng về phía đối phương.

Có điều, thằng nhóc này không thể chạy thoát được nữa rồi.

Tào Nguy nhặt lên số vỏ cây tên kia nhổ ra, và cả tấm giấy bạc đã bị liếm, ghé sát mũi ngửi cẩn thận.

Anh ta không cảm thấy có gì phải buồn nôn cả. Một người tham gia quân đội hơn mười năm, chuyện buồn nôn hơn gấp nhiều lần anh ta cũng đã làm qua: Ăn côn trùng, uống nước tiểu, trốn trong ao phân.

Những năm gần đây, Liên Bang chưa gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, nhưng chưa từng buông lỏng công việc huấn luyện.

Chỉ vì nội chiến chưa biết khi nào bộc phát.

Tào Nguy lần theo dấu vết mùi vị, việc này đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Anh ta đã được tiêm vào 4 liều thuốc biến đổi gien, hiện tại đã dừng ở cấp C nhiều năm.

Tốc độ và lực bộc phát của anh ta, thiếu niên kia khó có thể sánh bằng.

Mà tên thiếu niên kia cũng chẳng còn nhiều quy tắc để mà sử dụng. Mà muốn lợi dụng quy tắc phải đặt vào trường hợp vô cùng khắc nghiệt. Còn giống như mấy chữ khắc vừa rồi định lừa mình là không có cửa.

Thiếu niên kia chắc hẳn cũng nghĩ được vậy, nên không hi vọng quá nhiều.

Trong đêm tối, Tào Nguy tiếp tục dựa vào mùi lần theo kẻ địch.

Đặc biệt mùi vị người này giống như một làn khói trong không khí, kéo anh ta đi đến vị trí đối phương.

Tào Nguy cảm nhận được khoảng cách giữa mình và cậu nhóc kia ngày càng gần. Thậm chí lợi dụng thính giác của mình nghe được tiếng chạy bộ cùng tiếng thở dốc của cậu ta.

Còn mồi đã thở dốc, quá mệt mỏi.

Đây là âm thanh đàn sói thích nghe nhất.

Khoảng cách đôi bên ngày càng gần, Tào Nguy không thể cho đối phương thiết kế cạm bẫy nhằm đối phó mình nữa.

Gã đã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên.

200 mét.

100 mét.

50 mét.

Nhưng vào lúc này, dưới chân Tào Nguy vang lên tiếng cụp.

Thân hình anh ta bỗng nhiên dừng lại.

Đây là mìn của bộ binh.

Tào Nguy làm lính hơn 10 năm, âm thanh bung chốt chân thực vô cùng quen thuộc.

Thậm chí anh ta không cần cúi đầu vẫn có thể biết hình dáng quả mìn kia như thế nào.

Đây chính là mìn bọn họ mang đến.

Vì muốn giết người này, bọn họ đã bố trí bãi mìn gồm 41 quả, còn thừa 9 quả do đội một bảo quản. Không ngờ số mìn này rời vào tay người trẻ tuổi kia.

Tào Nguy đã từng đến một chỗ gần cây liễu kia để quan sát. Anh ta phát hiện ra quần áo binh lính rơi đầy xuống đất, thi thể đã bị đàn kiến ăn sạch sẽ.

Anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, những trang bị kia rơi rất gần cây liễu, sao thiếu niên này có thể lấy được.

Với lại, anh ta cũng không biết thiếu niên kia chôn quả mìn này lúc nào.

Mọi manh mối xâu chuỗi lại, Tào Nguy đã hiểu. Đối phương cô ý nhổ ra vỏ cây, liếm giấy bạc, là vì phát hiện khứu giác của mình rất nhạy. Vì muốn để cho mình dựa vào con đường 'mùi' kia giẫm vào quả mìn đã được chôn sẵn này.

Làm sao đối phương phát hiện khứu giác của mình nhạy bén?

Có người đang giúp tên này sao?

Những địa phương cậu ta đi qua, chưa từng thấy một dã thú nào, trong dòng suối cũng không thấy cá, cây liễu không công kích cậu ta. Bây giờ đối phương biết rõ năng lực của mình.

Giống như cả vùng đất cấm kỵ này đang giúp hắn ta vậy.

Chẳng lẽ người này sinh sống tại vùng đất cấm kỵ?

Tào Nguy không suy nghĩ nhiều nữa. Gã đã giẫm lên mìn, không thể di chuyển được nữa. Nhưng gã nhanh chóng lấy từ ba lô ra một cái nỏ xinh đẹp.

Vút một tiếng.

Mũi tên dài như sải tay bay nhanh trong không trung. Người thanh niên phía trước muốn tránh né nhưng đã không kịp nữa rồi.

Trong tầm mắt Tào Nguy, mũi tên kia cứa vào đùi đối phương, trực tiếp tạo ra một rãnh máu trên đó.

Tên nhóc kia lăn lộn mấy vòng về phía trước, nhưng rất nhanh đã đứng dậy tiếp tục chạy trốn.

Tào Nguy có thể ngửi thấy mùi vị máu tươi tràn ra ngoài không khí. Như thế này đối phương sao có thể thoát khỏi truy sát của minh.

Hắn không muốn giết Khánh Trần, bởi vì trong vùng đất cấm kỵ này không được giết người.

Trước đó Khánh Hoài từng muốn nói cho anh ta biết quy tắc này nhưng lại thôi. Cậu ta vẫn quyết định giữ lại điều này, bởi vì lo lắng thời điểm quan trọng mình không làm ra hành động đánh đổi mạng sống.

Nhưng thật ra Tào Nguy đã biết được điều này từ sớm.

Anh ta không nhìn theo đối phương nữa.

"Aloo, Tào Nguy gọi đội trưởng." Tào Nguy dùng bộ đàm gọi trợ giúp.

Mặc dù tổ 7 cách anh ta khoảng chừng 20 cây số, đến giúp đỡ sẽ tốn rất nhiều thời gian, dẫn đến thời gian truy sát bị dừng lại.

Nhưng anh ta đã khiến đối phương chảy rất nhiều máu. Số lượng máu lớn như vậy đảm bảo đối phương không thể nào chạy thoát được.

Dù cho Tào Nguy là cao thủ cấp C, nhưng rơi vào tình huống này cũng không dám mạnh mẽ dùng thân thể đối phó với mìn. Nếu phát nổ mình không chết cùng tàn phế.

Bên trong bộ đàm vang lên tiếng Khánh Hoài: "Anh Tào Nguy, bắt được tên kia rồi sao?"

Tào Nguy suy nghĩ chút rồi giải thích: "Đội trưởng, còn chưa bắt được..."

Một giây sau, tần số bên trong bộ đàm bị ngắt kết nối chẳng còn lại âm thanh nào. Khánh Hoài đã ngắt kết nối.

"Mẹ mày... thân thể khoẻ mạnh." May mắn Tào Nguy đã dừng lại không chửi tục.

Bên trong vùng đất cấm kỵ 002, không được phép chửi tục.

Tào Nguy cúi xuống nhìn dưới chân mình, không nhịn được thở dài.

Anh ta chỉ có thể tự cứu bản thân.

Tào Nguy lấy ra con dao, cẩn thận cắt giày của mình, sau khi cắt ngang chiếc giày lập tức dùng tay đè xuống.

Trong phim ảnh, rất nhiều lính đặc công lựa chọn dùng tảng đá đè lên mìn. Làm xong việc này, người dẫm vào mìn có thể thoải mái rời đi.

Nhưng trên thực tế, lực đẩy của bộ phận bên trong quả mình rất lớn, nếu như trọng lượng đè lên không đủ 80kg lập tức sẽ phát nổ.

Tại vùng dã ngoại, muốn kiếm viên đá nặng 80 kg ở gần khu vực mìn là điều không thể.

Mà khu vực thiếu niên kia chọn làm nơi chôn mìn, một hòn đá cũng không có.

Tào Nguy cởi ra một đôi giày khác đôi đang nằm chắn trên mình. Anh ta định lợi dụng độ cứng của giày ngăn cản bi thép bên trong mìn bắn vào thân thể của mình.

Anh ta cởi ba lô của mình ra, từ từ đặt xuống.

Giờ phút này, Tào Nguy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh ta biết rất rõ, thân thể mình phải chống lại vụ nổ này. Mặc dù áp lực của mìn không cao, nếu có thể ngăn cản đám bi thép bay ra, một cao thủ cấp C không thể chết được.

Nếu như trước đây anh ta rơi vào hoàn cảnh này, sẽ có biện pháp chống lại mìn hiệu quả hơn. Quân đội đã sớm sản xuất ra một loại keo cường lực PVR.

Binh lính sau khi dẫm vào mìn, có thể dùng loại keo này nhỏ lên các khe hở của quả mìn. Chờ 20 phút, keo sẽ dính chắc toàn bộ kíp nổ.

Lúc này quả mìn trở thành vô dụng.

Tào Nguy hít một hơi thật sâu. Anh ta nằm rạp trên mặt đất, dùng khuỷu tay tỳ lên quả mìn, còn hai tay ôm lấy ngực.

Một giây sau, anh ta từ từ nâng thân thể lên. Ầm một tiếng, cả người Tào Nguy bị bắn bay lên, nhưng số bi thép bên trong quả mìn không cách nào phá vỡ sắp xếp của anh ta.

"Khụ khụ." Tào Nguy cảm giác trong miệng ngai ngái, thì ra chấn động đã ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, khiến máu chảy ra.

Nhưng máu vẫn còn trong khoang miệng anh ta đã nuốt trở vào. Một quân nhân nổi tiếng trong quân đội đã lựa chọn nuốt hết máu vào bụng.

Anh ta bò dậy, cầm chiếc nỏ lên. Tiếp tục lần theo mùi máu trong không khí truy sát kẻ địch.