Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 154: Trèo lên đỉnh núi





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 154: Trèo lên đỉnh núi

Đếm ngược 48: 00: 00.

Khánh Trần ngước lên nhìn vách núi dựng đứng cao hơn 600 mét.

Sư phụ từng nói: "600 là con số rất nhỏ, nếu như nói đến tiền chỉ cần tiêu vèo một cái là hết. Nhưng một khi bản thân đứng trước vách núi thẳng đứng Thanh Sơn, mới có thể hiểu được một ngọn núi cao hơn 600 là khái niệm gì."

Giống như nhà cao tầng cao 222 tầng.

Sears Tower.

Tháp truyền hình KVLY.

Toà nhà trung tâm Hải Thành.

Hắn lặng người nhìn lên.

Ở chỗ này, trí nhớ của hắn không phát huy tác dụng được nhiểu.

Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy vách núi này bao giờ, cho nên không cách nào sử dụng siêu trí nhớ để phân tích địa hình được.

Chẳng trách sư phụ từng nói, muốn leo lên ngọn núi này, phải có sự dũng cảm tiến lên.

Đây là con đường tắt xa nhất trong tất cả con đường tắt, con đường lên trời xa nhất. Chỉ cần nhìn qua đã thấy nó khí phách vô cùng.

Nhưng có sự nguy hiểm song hành.

Hiện tại, Khánh Trần không có dây thừng bảo vệ, bước qua cánh của sinh tử của Kỵ Sĩ không được phép dùng dây thừng. Cho nên trong quá trình leo lên, nếu chẳng may rơi xuống sẽ chết.

Lúc này, Khánh Trần thở dài nhìn vết thương dưới đùi của mình. Nơi đó đã được hắn dùng dây bịt lại nhưng máu vẫn không ngừng thấm ra bên ngoài.

Trong bụng cảm giác đói gào thét, giống như có ngọn lửa đang cháy ở bên trong.

Cậu bé nghĩ thầm, chẳng lẽ sư phụ đùa mình sao. Với tình trạng hiện tại của mình chỉ sợ không leo nổi 20 mét, sao có thể leo lên 600 mét đây?

Đương nhiên, Khánh Trần sẽ không bỏ cuộc.

Thời điểm Khánh Trần luyện tập trong nhà tù số 18, mệt đến mức nghĩ rằng bản thân không thể luyện được nữa. Diệp Vãn có nói với hắn: "Hãy tưởng tượng chú mày đang gánh cả trái đất."

Có lúc, Khánh Trần từng hỏi Lý Thúc Đồng, cánh cửa sinh tử này gọi là gì? Lý Thúc Đồng khi ấy trả lời: Lực vạn vật hấp dẫn.

Bởi vì hắn chỉ là một nhân loại nhỏ bé, cố gắng thoát khỏi lực hút của trái đất thời điểm leo lên.

Leo lên thôi, không còn đường lùi nữa rồi.

Khánh Trần tập tễnh bước đến gần vách núi. Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện phía chân núi, có người khắc vào đấy dòng chữ khá nhỏ: Chỉ có niềm tin, mặt trời và mặt trăng mới tồn tại vĩnh cửu.

Khánh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn đã thấy từng đường vân trong lòng bàn tay 'người khổng lồ', từng đường vân màu trắng in vào trong vách núi.

Trên vách núi hiện ra những dấu vết, mà các tiền bối Kỵ Sĩ dùng bột Magiê lưu lại trên đó, giống như một cái cầu thang nối thẳng lên trời.

Hắn không cần dùng trí nhớ của mình làm gì, chỉ cần theo 'dấu chân' cha ông đi trước là được.

Giờ phút này, hắn nghĩ tới cây liễu lớn, nhớ giọng nói thân thiết trong gió, sau đó nhìn lại từng dấu vết màu trắng. Giống như những cha ông từng đứng trên vinh quang chói lọi, cười to nói với hắn rằng:

"Trèo lên phía trên đi, trèo lên một ngọn núi, ngắm nhìn một trận tuyết, theo đuổi một giấc mộng.

Đi con đường chúng ta từng đi, trở thành Kỵ Sĩ."

Sống mũi Khánh Trần cay cay.

Không biết từ bao giờ, Khánh Trần đã phải sống cảnh dựa vào chính mình.

Không có tiền ăn tiền học, chỉ có thể chịu đói chịu khát.

Không có tiền đóng học phí, phải tự mình bươn trải.

Cả lớp họp phụ huynh, chỉ có một mình hắn ngồi lẻ loi cô đơn.

Có một lần, hắn thực sự không thể đóng nổi tiền học phí, chỉ còn cách đến nhà bà ngoại, xin tiền của bà.

Kết quả, bà ngoài hững hờ hỏi hắn: "Sao không đi tìm cha của mày?"

Sau này, Khánh Trần cảm thấy việc này chẳng là cái gì, vì ngoài kia biết bao người khổ hơn hắn vẫn sống được thì sao?

Thế là hắn học cách kiên cường.

Nhưng thời điểm hắn xuyên qua Thế Giới Bên Trong, sau đó được Lý Thúc Đồng nhận làm đệ tử, rồi dẫn hắn đến vùng đất cấm kỵ. Tại nơi này, hắn giống như được cả thế giới giúp đỡ.

Loại cảm giác tuyệt vời này, hoàn hảo đến mức độ không chân thực.

Thì ra trong cuộc sống của mình, đôi khi chẳng cần phải kiên cường.

Chẳng trách Lý Thúc Đồng từng nói, muốn lần đầu mở ra gien ẩn, nhất định phải tới nơi này.

Không phải là có một vách núi hiểm trở bậc nhất, mà nơi này có con đường Kỵ Sĩ đã đi qua.

Khánh Trần nở nụ cười.

"Hô hấp."

Từng đường vân lửa bắt đầu bắt đầu hiện lên trên mặt cậu bé. Nó giống như hình ảnh mặt trời mọc đâm rách từng đám mây.

Thiếu niên lấy từ trong ba lô ra một cái túi đựng Magiê mà Lý Thúc Đồng đã đưa trước đó, buộc vào bên hông.

Hắn đưa tay ra túm chặt vách đá, theo lòng bàn tay 'người khổng lồ' mà leo lên.

Nhưng có điều hắn cảm giác có gì đó không đúng.

Khi hắn vừa mở ra thuật hô hấp, phía dưới bụng đột nhiên có một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.

Nó giống như một dòng sông ấm áp, chạy nhanh tới từng mạch máu, thấm vào cơ vào xương.

Thế mà vết thương ở đùi đã không còn đau đớn, máu cũng đã ngừng chảy.

Cảm giác đói bụng biến mất, tinh thần bỗng vô cùng dồi dào.

Khánh Trần bừng tỉnh, thì ra đây chính là tác dụng của quả giống như trứng gà kia. Quả đó phải phối hợp với thuật hô hấp mới có hiệu quả.

Những vị tiền bối kia, thật sự đang giúp đỡ mình.

"Cám ơn." Khánh Trần bắt đầu leo lên vách núi.

10 mét.

20 mét.

40 mét.

Khánh Trần thấy có người khắc một hàng chữ nhỏ trên vách đá: Quách Khải ghi lại.

Nơi này giống như một điểm dừng. Một vị tiền bối tên là Quách Khải vừa nghỉ ngơi vừa dùng con dao khắc xuống tên mình.

Hắn hiểu ra bèn nở nụ cười, giống như chào tạm biệt, sau đó tiếp tục leo lên.

62 mét, Chu Bằng ghi lại.

83 mét, Triệu Vĩnh Nhất ghi lại.

Khánh Trần chưa từng leo qua vách đá thẳng đứng nào cao như vậy, nhưng hắn không hề có cảm giác cô đơn.

Thiếu niên nhìn thấy chữ viết của một vị tiền bối nào, lại chào tạm biệt vị tiền bối ấy, giống như xoá tan vẻ mệt mỏi.

Nhưng vào lúc này, Tào Nguy lần theo mùi vị của máu đã tới được vách đá. Anh ta ngước lên nhìn vách đá thẳng đứng mà ngây người ra, bởi vì giờ này anh ta đã hiểu tại sao người thiếu niên chạy trốn dọc theo hướng tây.

Thì ra điểm cuối cùng chính là nơi này.

Vách núi thẳng đứng Thanh Sơn.

Những người biết sự tích về vách núi cheo leo Thanh Sơn không nhiều. Nhưng trong đó có Tào Nguy, người đã bỏ rất nhiều công sức ra để tìm hiểu.

Anh ta biết đây là nơi mở ra giấc mộng trở thành Kỵ Sĩ.

Nhưng anh ta không bao giờ ngờ được, mình tận mắt chứng kiến sự việc này,

Trong lòng Tào Nguy dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp, đã có lúc bản thân anh ta rất muốn trở thành Kỵ Sĩ.

Thế Giới Bên Ngoài ai cũng biết Lý Thúc Đồng nhận được truyền thừa tốt nhất trên đời. Sao những người vốn dĩ sinh sống tại Thế Giới Bên Trong lại không biết?

Với những người Tại Thế Giới Bên Trong, đó không chỉ là truyền thừa, mà giống như một ước mơ và mục tiêu hướng tới.

Tào Nguy suy nghĩ một lúc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn đưa nỏ lên hướng vào một vị trí trên vách đá bóp cò.

Anh ta là người đã trưởng thành, không thể tiếp tục ở trong giấc mơ nữa.

Vụt một tiếng, mũi tên lao tới từ khoảng cách 100 mét bắn vào tay trái Khánh Trần.

Khánh Trần giật mình, hắn không ngờ tầm bắn của nỏ lại xa như vậy.

Tào Nguy từ từ lấy ra một mũi tên nữa gắn vào nỏ. Bây giờ là thời đại con người rất ít dùng nỏ. Mọi người không coi đây là một vũ khí, mà xem nó giống như hàng mỹ nghệ.

Anh ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới có được món đồ này. Bởi vì bên trong vùng cấm kỵ 002 có quy tắc không được dùng súng, mà phải có thuốc nổ mới mang ý nghĩa sử dụng súng.

Phát thứ hai bắn vào dưới chân Khánh Trần, không trúng đích.

Mũi tên thứ ba bắn vào sát cánh tay trái Khánh Trần, không trúng đích.

Nỏ có khuyết điểm ở chỗ này, với một cái nỏ bình thường tầm sát thương chỉ khoảng 60 mét. Khoảng cách vượt qua 60 mét, có bắn trúng hay không tất cả đều do số trời.

Tốc độ gió, lực bắn, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến nỏ.

100 mét có thể sử dụng nỏ bắn trúng mục tiêu, được xưng tụng là thần.

Mà mục tiêu hiện tại đang ở trên cao, lực sát thương giảm, dù cho mũi tên bắn trúng được nhưng ảnh hưởng không lớn.

Nhưng Tào Nguy không thèm để ý chuyện này,

Anh ta biết leo lên vách núi kia nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần mình làm đối phương phân tâm, vậy là đủ rồi.

Một khi thằng nhóc đó mất đi sự tập trung, rất dễ bị rơi xuống vách đá dựng đứng kia.

Sự thật chứng minh điều đó, thiếu niên đã dừng việc leo tiếp trên vách đá. Tào Nguy có thể cảm nhận được trong lòng đối phương đang hoảng sợ.

Thân thể đang ở trên vách đá, nếu không cẩn thận sẽ chết. Thời điểm này, còn có người dùng nỏ nhắm vào mình, ai khi đối mặt với việc này cũng không thể bình tĩnh nổi.

Thế nhưng, khi Tào Nguy bắn ra mũi tên thứ 5. Anh ta nhìn thấy thân hình cậu bé kia đã ổn định lại.

Một giây sau, đối phương dùng phương pháp định vị 3 điểm đứng yên trên vách đá dựng đứng. Sau đó lấy con dao trong người ra, tại vách núi dựng đứng cheo leo ấy khắc xuống dòng chữ.

Khánh Trần ghi lại.

Đến khi cậu bé ấy khắc xong, lại lần nữa bắt đầu cuộc hành trình leo lên vách đá dựng đứng.

Cũng không thèm quay đầu lại nhìn Tào Nguy lần nào.

Tào Nguy ngạc nhiên với hành động này. Anh ta cảm nhận được đối phương yên lặng giống như từ trên cao nhìn xuống giễu cợt mình.

Đây chính là người Kỵ Sĩ chọn trúng sao?