Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Chương 4: Nghịch quá



Đúng lúc Thẩm Nhược Giai đang bực Lục Tử Mặc chuyện vừa nảy đã vậy Lục Tử Mặc còn vừa bịch miệng cô, khiến cô càng bực thêm.

Thẩm Nhược Giai cố gắng bình tĩnh, cô một nụ cười gượng gạo rồi nói với giọng làm nũng.

" Lục đại nhân, ngài cùng tôi đi dạo chỗ này được không~~"

" tôi mới đến nên không biết ở đây như thế nào, sợ đi một mình lắm"

Lục Tử Mặc lạnh lùng đáp " muốn đi thì ta cho người đi cùng ngươi, ta không rảnh"

Bất ngờ Thẩm Nhược Giai ôm lấy Lục Tử Mặc làm anh bất ngờ trợn mắt nhìn cô

" huhu...tôi chỉ muốn đi với ngày thôi, mấy người khác tôi sợ lắm, ngài đi cùng tôi đi mà ~~"

Lục Tử Mặc cảm thấy khó chịu khi bị ôm bất ngờ như vậy, anh kéo cô ra nhưng Thẩm Nhược Giai bám chặt không chịu buông.

Vì quá khó chịu đã vậy Thẩm Nhược Giai lại còn cứng đầu nên Lục Tử Mặc buộc phải dùng phép để trói cô lại.

" bớt phiền được rồi con mèo hoang kia, cẩn thận một chút đi "

Thẩm Nhược Giai đen mặt, nghiến răng thầm chửi " Cái qq gì vậy nè, tên này khó nhai rồi"

" Giờ sao thoát ra đây, bây giờ không thể dùng phép được"........" hửm, dùng chiêu nước mắt thử xem "

Thẩm Nhược Giai ngẩn đầu lên nhìn Lục Tử Mặc, nước mắt đầm đìa nói.

" Lục đại nhân...hít..hít.., ngài....ngài..quá đáng thật...hít..hít"

Lục Tử Mặc có hơi bất ngờ trước hành động của Thẩm Nhược Giai nhưng vẫn bình thản đáp.

" trò này xưa rồi, im ngay nếu không đừng trách ta"

Càng nói Thẩm Nhược Giai càng khóc to hơn, vẫn vẻ mặt lạnh lùng không chút lung lay. Thẩm Nhược Giai đành giả vờ gục mặt thất vọng, cô đứng dậy lên phòng với tay vẫn bị trói.

không nói không rằng, Thẩm Nhược Giai đi một mạch và không nói gì.

Lục Tử Mặc vẫn mặt lạnh tanh, chỉ dùng phép cởi trói khi Thẩm Nhược Giai vừa bước lên cầu thang.

Cứ ngỡ là Thẩm Nhược Giai sẽ quay lại vì đã được tha nhưng đứng một lúc, Thẩm Nhược Giai cũng đã vào phòng mà không nói gì.

Lục Tử Mặc bắt đầu biết cảm giác bị bơ là như thế nào, thái độ không mấy thân thiện của anh đối với người khác như thế nào thì bây giờ anh bị Thẩm Nhược Giai làm lại như vậy.

Lục Tử Mặc tuy có chút xao nhãn nhưng rồi vẫn trở lại với dáng vẻ lạnh lùng kia.

" Lên xem con mèo hoang đó thế nào rồi "

" Vâng thưa ngài "

" Thẩm Nhược Giai, con mèo hoang này cũng bày trò quá nhỉ " Lục Tử Mặc cười nhẹ.

Trên phòng Thẩm Nhược Giai tức tối, ụp mặt vào gối, tay và chân không ngừng đập xuống giường.

" mẹ kiếp, cái tên Lục Tử Mặc nhà ngươi, nhất định rồi một ngày nào đó tôi sẽ cho nhà ngươi biết tay"

* Cốc...cốc...cốc *

" Ai đấy....!"

" Thưa cô, hiện giờ cô có cần gì không ạ...?"

" không cần đâu ~~~, phiền chết đi mất ~~"

Thẩm Nhược Giai ngốc đầu dậy nhìn ra cửa, cô như vừa lóe lên ý định gì đó, Thẩm Nhược Giai vội vàng gọi quản gia.

" Ấy...ây. khoan đã...chờ chút "

Thẩm Nhược Giai chạy đến mở cửa, quản đứng lại nhìn cô.

Thẩm Nhược Giai gọi người quản gia vào phòng, cô đóng cửa lại rồi nở một nụ cười nguy hiểm.

Một lúc sau, Thẩm Nhược Giai bước ra khỏi phòng, trên người cô đang mặc bộ độ của quản gia.

Thẩm Nhược Giai makeup để người ngoài không nhận ra.

Cô lén lút nhìn xung quanh, rồi nhanh chân đi vào bếp pha một ly rượu nho có bỏ thuốc vào cho Lục Tử Mặc uống.

Thẩm Nhược Giai đắc ý cười rồi nhanh chóng mang lên cho Lục Tử Mặc uống.

" Thưa đại nhân, rượu của ngài đây ạ "

" được rồi "

Thẩm Nhược Giai lùi về sau nhìn Lục Tử Mặc uống hết ly rượu mà cô chuẩn bị riêng cho hắn.

Một lúc sau thuốc phát huy tác dụng, Lục Tử Mặc ngất đi. Thẩm Nhược Giai đắc ý đi tới.

Cô đưa tay lên xuống trước mặt Lục Tử Mặc xem có thật là đã ngất chưa.

Khi chắc chắn, Thẩm Nhược Giai lôi trong túi ra hai thỏi son, cô cười phì cười rồi bắt đầu vẽ lên khuôn mặt của Lục Tử Mặc.

Sau khi hoàng thành xong tác phẩm, Thẩm Nhược Giai nhanh chóng về phòng đổi đồ với quản gia.

Cô đưa quản gia ra xa phòng cô một chút rồi dùng phép cho quản gia tỉnh.

Thẩm Nhược Giai giả vờ lại đỡ quản gia giống như quản gia bị ngất chứ không phải do cô làm.

Một lát sau quản gia ổn định rồi nhanh chóng về bếp thì Thẩm Nhược Giai lại phì cười.

Cô nhanh chóng quay về phòng thay đồ rồi xuống đại sảnh xem truyện hay.

Lục Tử Mặc tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy mọi người ai cũng nhìn chăm chú mình, lại còn cười, Lục Tử Mặc không hiểu gì nói.

" các ngươi làm gì nhìn ta chăm chú thế hả, mặt ta bị gì sau"

Mọi người tỏ ra là không có gì, gượng gạo nói

" thưa đại....nhân...không có gì ạ "

"??? "

Thẩm Nhược Giai đi tới, cô bước đến gần ngai vàng nhìn chăm chú Lục Tử Mặc một lúc rồi phì cười.

" Không có ý gì, nhưng trong ngài buồn cười thật đấy, xin lỗi ngày"

Lục Tử Mặc hoang mang, biến ra một chiếc gương để xem.

Lục Tử Mặc đỏ mặt, tức tối quát " là ai..??" ai cả gan vẽ lên mặt ta "

Thẩm Nhược Giai khúc khích cười. Lục Tử Mặc nhìn thấy liền hỏi.

" cô cười gì, là cô làm đúng không?"

" Đâu tôi nào có, đừng đỗ oan cho tôi như thế "

Lục Tử Mặc im lặng, anh gục đầu xuống rồi nhìn lên, trên mặt Lục Tử Mặc đã mất đi những vết son do Thẩm Nhược Giai vẽ.

Thay vào đó là ánh mắt sát khí mà anh nhìn cô, Thẩm Nhược Giai không quan tâm và bỏ đi.

...----------------...