Ác Tâm - To Be Alive Is Disgusting

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CẢNH BÁO lần nữa: hành vi lạm dụng và tra tấn tinhf ducj, đối tượng không phù hợp và không phân rõ được thực ảo xin đừng cố đọc truyện này, chủ nhà không chịu trách nhiệm.

Bạn có biết, nơi đây có một vài phòng làm việc trong tòa nhà Quốc hội luôn sáng đèn thâu đêm. Những vị quan chức vì dân tạo phúc ấy lúc nào cũng bận trăm công nghìn việc. Càng bận đầu tắt mặt tối đại biểu cho công trạng càng cao, sẽ tận tụy thỏa mãn mọi nhu cầu mong mỏi cho nhân dân của họ. Tỉ như sẽ giúp những kẻ có tiền rồi ngày càng thêm giàu kếch xù, thành ra có một lời đánh giá nhẹ nhàng phổ biến là mỗi người giàu ở đây cứ càng giàu thì càng đang che giấu đi nhiều việc ác; người túng thiếu cứ việc tiếp tục lê dài bước chân mưu sinh rệu rã.

Họ không những không làm số thi thể người bị phát hiện chết cóng dưới những cây cầu vượt vào mỗi mùa đông giảm bớt đi, mà còn biết chăm chút vật cưng yêu thích của bọn họ thẳng đến đẳng cấp đỉnh cao nhất của một cuộc đời sung sướng, chả cần quan tâm "con" ấy có muốn làm vậy không. Thật thắc mắc họ vào vai người ban phát ấm no quen rồi hay sao mà nét hiền hậu thiên chân vẫn còn trên gương mặt, bọn họ hiểu được mình đang nắm chắc cán dao chân lý, những việc họ làm đều là theo ý chỉ của thánh thần truyền cho.

"Các vị nhìn kìa, giờ là em bé ngoan lắm, không có tỏ ra nguy hiểm dữ dằn gì được nữa đâu. Ngài thủ tướng, tôi nghĩ chúng ta phải phong tặng cho cái đường hầm trên người thằng bé này tấm biển cảnh báo rõ ràng bằng tiếng Trung mới được, thực sự là so với mấy đường hầm đáy biển mới xong gần đây nó còn hun hút hơn, hai bạn chuột trắng nhỏ của ta đều đã ngạt thở mà bỏ mạng trong ấy mất tiêu rồi. Chúng ta hẳn nên sửa đổi lại luật chút, bổ sung thêm một cách tử hình tội phạm cho chết ngạt, là cứ thẳng tay nhét đầu kẻ đó vào cái đường hầm đa năng này là được, ha ha ha ha ha ha..."

"Ha hả, cái này là nhân đạo nhất đối với bọn tù phạm rồi, đường hầm này của hắn là thứ đẹp nhất cặp mắt tôi từng được thấy, thật sự "xảo đoạt thiên công" (cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo, bắt nguồn từ Tam Quốc chí). Ha ha tôi muốn chơi với nó tí nữa, để xem hắn còn có thể cho được thứ gì vào... Bác sĩ đi giúp hắn chút đi."

"Yên trí, tôi sẽ cho cậu ta thoải mái, cái giường khám sản khoa cải tiến đời mới nhập khẩu về tháng trước rốt cuộc cũng đến lúc mang ra dùng rồi. Tưởng tượng một tên đàn ông to đùng ngồi trên ấy tôi liền muốn phì cười, nhưng cậu ta còn đẹp vượt xa con gái nhiều lắm cơ. Nhìn vẻ mặt cậu ta ở trên giường cái lúc chịu cơn đau cực độ, vượt trên cả cơn đau sinh nở của phụ nữ thì chắc sẽ ra được nhiều ham muốn biến thái, khoái lắm ấy chứ lị."



Giường khám sản/phụ khoa. Hai cái mấu ở hai bên là để nằm ngửa rồi gác chân chỗ đùi dưới hoặc khớp đầu gối lên đó.

"Bác sĩ nói đợt trước chi thêm ngân sách thì ra là để mua giường à? Phòng y tế của tòa Quốc hội hình như đâu có cần loại đồ đấy? Ha ha."

"Thư kí này, cũng có phải là rút từ tiền lương của ông đâu. Về trang bị y học bộ trưởng vệ sinh dịch tễ đã cho phép tôi tự thuyên chuyển tiền dịch vụ công rồi. Huống hồ ông cũng biết tôi mua những thứ này qua mắt được bộ trưởng, với đống đồ chơi từ bên Tây về của các ông cũng là dưới mác mua thiết bị chữa bệnh còn gì?"

"Ha ha thư kí cậu không cần đấu võ mồm với bác sĩ đâu, dù sao cái giường cho thú cưng của chúng ta cũng đặt ở gian mật thất bên trong phòng nghị viên, sẽ không xảy ra chuyện gì. Hoặc là lần sau nếu chúng ta có chơi tiếp thì gọi bộ trưởng vệ sinh dịch tễ đến nữa, nhất định ổng cũng sẽ vui lắm."

"Có lý, không hổ là bí thư của ngài thủ tướng, ha ha ha ha ha ha...."

"A... ưm..."

"Thú cưng nhỏ ngủ gật của chúng ta tỉnh lại rồi, bác sĩ ông nhẹ một chút... Cái lối vào đường hầm của hắn này.. Kéo ra...."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Đau quá đi mất, tôi là ai? Tôi đang làm gì? Tôi không biết nữa, nhưng tôi muốn... Muốn thứ gì nóng hổi đang cử động mấp máy trong người tôi tốt nhất là xé toạc luôn tôi ra đi, có lẽ chỉ vậy mới làm tội ác ghê gớm đang quay cuồng trong tôi dừng lại, ngứa quá... Thịt của tôi, máu của tôi đây, hãy đâm xuyên qua tôi một phát mau lên... Tôi thế nhưng lại có suy nghĩ kiểu này ư? Cái này sai quá rồi, tôi có còn là IK bừng bừng dã tâm trong mắt người khác không? Tôi... Tôi không phải... Tôi chỉ là đồ chơi của đám người bọn họ... Tôi sắp điên rồi... Ham muốn thân thể của tôi đã phản lại ý thức trong tâm tưởng, nó thế nhưng đang chờ mong người khác tiến vào nó, đùa giỡn nó... Trời ơi... Tôi... Cho tôi... Aaa... Tôi muốn!... - Hắn bị tống vào quá nhiều thứ thuốc khác nhau cùng lúc, thần trí trở nên hỗn độn, một khắc thanh tỉnh đan xen sẽ thấy vô cùng căm hận chính mình, nhưng vốn cũng không thay đổi được điều chi, chỉ bất lực nằm đó cho người ta sắp đặt.

Bác sĩ là một gã cực kì cường tráng, thân cao mét chín nặng 120 cân, mỗi lần IK gặp gã này đều có suy nghĩ rằng gã giống vệ sĩ hoặc đầu gấu đi khám bệnh hơn, nhưng trình độ của vị bác sĩ này lại không hề kém. Dù hắn bị bọn cầm thú kia chơi thành cái bộ dạng gì gã đều có cách cứu sống trở lại, kể cả khi công tác cứu chữa cũng bắt đầu bằng việc làm nhục hắn thêm một đôi lần. Lúc bác sĩ ôm IK đến bên chiếc giường quý giá, tháo đi dây da cột lấy hai chân, hai chân hắn liền vội vàng dang rộng. Hắc xác định bản thân lúc đó vẫn còn rất tỉnh, vì tự nghe được mình đưa hai tay không bị trói lên cao cầu xin giữa quãng hơi thở hổn hển.

"A... Cho tôi... Tôi muốn..."

"Ha ha ha ha ha ha, bộ dạng này của hắn đáng yêu quá, không nhận ra được đại thiếu gia IK ngạo mạn, con vàng con bạc của giới truyền thông nữa rồi, ha ha ha ha."

"Không sai, song song với đó nó cũng cực kì thức thời, thành tựu của nó hơn phân nửa đều nhờ vào cái mồm phía dưới này đi nói chuyện mà đổi được đấy. Ha ha ha ha, bác sĩ cẩn thận đừng phá hỏng mất kho báu của cậu IK đấy nhé, ha ha ha ha ha ha ha ha ha"

"Yên tâm đi, tiêm cho cậu ta thuốc giãn cơ rồi không gì không làm được. Huống hồ IK cũng nói muốn mà, có phải hay không IK?"

"Hừ... hừ... A... cho tôi... xé nát tôi đi... a..."

"Nghe thấy chưa? Thỏa mãn nó đi, ha ha ha ha ha ha"

" Ư... a... Đau... Đủ rồi... đừng... A... a... tôi... xin hãy cho vào...xin các người...a a..."

Những kẻ đó vẫn mặc đồ tây như cũ, nhóm chính khách trên bàn tay quý phái kẹp điếu xì gà hạng nhất hoặc ưu nhã nâng ly rượu cười nói thầm. IK bị dụng cụ kìm giữ hai chân dang rộng ở giữa bọn họ, còng tay nối với dây xích treo thật cao lên trên đỉnh đầu, cố ưỡn người để tìm tư thế dễ hít thở hơn. Mồ hôi do lửa dục thiêu đốt chậm rãi lăn từ sườn má đỏ ửng xuống bờ ngực phập phồng, đầu ngực đo đỏ ghim kim châm tựa như ấn ký trên bức tranh thư pháp. Mùi vị khuất nhục này biến ảo dưới tác dụng của thuốc không thế khống chế được, trong ngực nóng bỏng rát làm IK luôn muốn xáp lại kêu gọi những người đằng kia tới gặm cắn thân thể hắn. Mà những hạng cầm thú chính là kẻ thích giậu đổ bìm leo, bọn họ tỏ vẻ thiện ý cảnh cáo lại bằng quy định chính hắn đã lập ra trước đó- rằng không được để lại vết tích dễ nhìn thấy trên thân thể hắn còn có thể chơi bời ở những phần kín bên trong thế nào tùy thích.

Giờ lại là cái gì kia? Hắn mụ mị không rõ, bác sĩ lại đang dùng một thứ đồ mới lạ đưa đến cửa động thịt của hắn từ từ căng ra, hắn còn nhận thấy được có luồng gió nhỏ thông qua đường dưới ấy nhẹ thổi vào trong cơ thể mình, thân thể mở ra một cái hang lớn làm hắn cảm giác mình đang bị mổ sống. Bác sĩ mang đôi găng trắng vẫn đương bận rộn tít mít, đem cái không còn có thể gọi là cửa hậu con người của hắn đẩy ra đến kích cỡ thích hợp cho những người kia thưởng thức. Bác sĩ đặt trên bề mặt da ở gần mép vùng riêng tư một mẩu kim loại có lỗ ren nhỏ như cái vít để cố định đinh ốc, bên ngoài gã ngưng một chút, rồi như kẻ tùy thời đợi mệnh nghe được tiếng trống điểm làm tinh thần hăng hái liền lấy một cây đinh bạc trong đĩa đâm xuyên qua lớp thịt hắn. Đôi mắt mê man chực khép của hắn đột ngột mở trừng trừng, những miếng ánh sáng của đèn chùm bằng lưu ly tỏa ra làm mắt hắn trừ bỏ một mảnh chói lòa như ngửa cổ nhìn mặt trời ban ngày thì không thấy bất kì thứ gì khác, hốc mắt hắn đã ướt đẫm ấy vậy mà cơn đau bị đâm chích vẫn liên tục láy lại từng hồi.

"A... Đừng,... đừng...."

"Xem này, cố định chặt lại như thế này có phải giống hầm đáy biển không?"

Bác sĩ cắm cây đinh ốc cuối cùng vào phần thịt mềm của IK đã đau đến bất tỉnh, sau đó kiêu hãnh nhìn sang phía bọn quan chức dõi theo màn trình diễn kiệt tác của gã. Quá khó mà tưởng tượng nổi đây còn là một phần cơ thể con người, cửa ngoài hình phễu tròn được gắn chặt cứng bằng đinh ốc, máu thịt và kim loại hòa quyện, mấy vị nhân viên cấp cao hưng phấn nổ một tràng pháo tay. Ai có thể ngờ từng này đinh ốc đều gắn liền vào thịt người sống? Những thú chơi cao quý trên thế gian tuy nhiều, nhưng với kẻ ở ngôi cao như bọn họ không có trò gì thống khoái hơn chơi người. Đứng trong bộ máy thống trị của thành thị này, có điều gì vui vẻ hơn nhìn ngắm những món đồ chơi sống hạ đẳng đó bị áp bức đến vỡ tan ra? Kẻ ở nấc thang phía trên có quyền định đoạt tất thảy loài người ở bậc thấp hơn dưới chân mình, đây là... ban ân.

"A.. a... Đau... Nóng quá... Cứu tôi... nóng quá..."

Chậm rãi thả lỏng ngón chân vì đau đớn mà quặp chặt lại, khắp người IK đổ mồ hôi đầm đìa, mành tóc đen trên gương mặt dính bết cơ man nào là mồ hôi lẫn nước mắt, bờ môi bị cắn rách nở rộ một vẻ đẹp ma mị, đầu lưỡi hồng phấn theo nhịp thở dập dồn ẩn hiện. Vòng eo loang loáng ướt không tự chủ đong đưa dưới bàn tay mang găng cao su của bác sĩ vuốt ve, phần bụng nâng lên hạ xuống làm hai điểm ngực sưng phồng run rẩy chuyển động theo. IK đang bị cầm tù trong sự hành hạ của thuốc và đinh đâm trông càng thêm yếu ớt. Dường như những thứ đồ ghim trên người hắn đều tẩm sẵn thuốc kích dục liều mạnh, bọn người kia chỉ mê ngắm nhìn bộ dạng mất khống chế của hắn. Hắn đã từng nhìn thấy chính mình, lần nào cuộc vui bắt đầu tới lúc cao trào bọn họ cũng quay chụp lại một ít coi như chiến lợi phẩm để đem ra áp chế hắn. Hắn đã ngồi trong một góc lồng như lồng chim cũng ở chính dinh Thủ tướng mà xem, bọn họ dùng cách thức ê chề này để cho hắn nhục nhã, để chứng tỏ lại rằng hắn dưới tay bọn họ vẫn được coi như một thứ công cụ tiết dục không hơn không kém.--- Người khác nếu mới biết về bề ngoài chắc chắn không thể vội đánh đồng IK được, hắn thậm chí còn chất chứa đầy giả dối hơn cả những người hay đứng trước mặt mà vâng dạ với mình kia. Ngẫm lại xem, hắn dưới ánh mặt trời thì ngạo mạn cười khẩy với cả thế giới, nhưng chôn giấu trong một góc tối lại là cái tư thái như thế này, khôi hài quá đi mất, cơ mà cũng thật đáng buồn.

"Ư... Nóng quá... Chỗ này đau... a... Cho tôi... Cứu tôi..."

Hắn không ngừng kêu xin, bị châm vào những điểm mẫn cảm nhất của cơ thể khiến hắn không giữ lại nổi một chút tôn nghiêm nào, giờ đây lời hạ tiện vô sỉ gì miệng hắn cũng nói ra được hết. Cơ bản hắn không còn khả năng tự truy vấn nữa, như phát cuồng lên muốn tìm nơi san sẻ bớt dục vọng chật căng trong gông xiềng. Những người dẫn dắt kia của hắn cơ hồ không để cho hắn sớm được thỏa mãn, bọn họ sờ mó hắn, lấy kim tẩm thuốc đâm hắn, chẳng những thế còn đưa đèn nhỏ vào soi cho cửa hang rộng mở dưới thân hắn sáng trưng cả lên. Bọn họ luôn thích mang hắn ra bày trò nghiên cứu.

__________

"Ôi chao, đừng vội, để bọn tôi kiểm tra một tí, cái này sẽ tốt cho thân thể cậu, nhìn xem này... chảy máu nhiều như vậy..."

"A... Đau!..."

"Sao vậy, không thích à? Rượu này ngon lắm đấy, ha ha."

Thủ tướng thu một bàn tay lại, dùng panh lấy bông băng cầm máu thấm đẫm rượu vang đỏ lau rửa cho bộ phận đã bị bọn họ tra tấn đến đầm đìa máu tươi của IK, như thể đó là đồ vật bằng đá pha lê mà ông ta yêu thích vậy. Tất bật một lúc, cuối cùng nhìn thấy vật cưng mà bọn họ hết mực yêu thương đang đẩy thứ bẩn thỉu gì đó ra từ trong máu thịt rách rưới, ông ta nhíu mày.

"Nghị viên, này là sao? Sao ông có thể đối đãi với IK của chúng ta như thế? Cái thứ đỏ hỏn kinh hồn này là cái gì?"

Thủ tướng đập tay lên cạnh giường làm ra vẻ đe nẹt, sắm một gương mặt cười căng thẳng, biểu cảm trách cứ thấy chết không sờn nhìn nghị viên.

"Thật là ngại quá... tôi đoán, kia có thể là đồng chí chuột ban nãy của tôi."

Nghị viên lại gãi mái tóc kiểu Địa Trung Hải, hiểu ý mà đáp lời. Bọn họ đang cố tình kéo dài thời gian, dù có là đùa chơi thì loại người như bọn họ này cũng sẽ không chơi những trò như thể bố thí cho nhau qua ván dễ dàng.

Thủ tướng tiếp tục gõ gõ ở bên giường. Gian phòng xa hoa giống như nơi tổ chức yến tiệc ngầm, trên bàn trà bày biện đủ loại công cụ dùng để hành hạ xác thịt dành riêng cho IK, được vệ sinh rất kĩ. Hắn không cùng đẳng cấp với các nữ nô lệ mới yêu thương một tí đã nằm ngay đơ không giãy giụa kia. Thứ đồ hoàn mỹ như vậy bọn họ càng muốn nắm hắn trong tay thật lâu, bọn họ sẽ không làm đến mức xảy ra bất cứ uy hiếp gì đến mạng sống của IK, bởi vì bọn họ không hề có ý định để cho hắn được thoát ly đau khổ.

"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chúng ta có thể thử một cách."

Nghị viên cười: "Có ý tưởng gì?"

Thủ tướng nheo đôi mắt rạn chân chim. "Thư kí..."

Nghị viên ghé vào tai thư kí nhắc nhỏ hai câu, lát sau con rắn vốn tưởng là đã bị người ta quên mất được bắt ra khỏi lồng rồi mang đến.

"Rắn có ăn xác chuột chết sao?"

"Cứ thử xem. Ha ha ha."

...........

"A... a... a... Lại... Lại sâu hơn rồi... A... a..."

"Ngài xem nó thích chưa kìa, ha ha, chúng ta nên ngộ ra thú vui của nó mà phục vụ sớm hơn mới đúng, ha ha ha ha"

"A... Cái gì vậy... A... a... đừng đi vào trong nữa... Sẽ chui lên bụng của tôi mất... A... Không... Đừng... a..."

"Lại nói điêu rồi, vừa mới kêu thích xong mà? Con rắn nhỏ này áng chừng khoảng một mét mà hiện tại mới đi vào một nửa, sức ăn của IK của chúng ta không ít đâu, ha ha ha ha ha ha...."

"A... Tôi... a... a... Sướng... Thích quá... a... a..."

"Thật là đứa bé ngoan, vậy cứ để nó chơi với cậu một chốc nữa đi, ha ha ha ha."

"Hiện tại tôi cảm thấy bác sĩ nói không sai chút nào, hắn thực sự rất xứng với cái giường sản khoa này, cứ như chó cái đang cố rặn đẻ quái thai ra vậy, ha ha ha ha"

"Không sai, quá tuyệt diệu, ha ha ha ha ha, nó đẹp quá, nhanh đem máy quay đến đây."

"A... a... Cho tôi... Nữa... Nữa đi..."

Tựa như thưởng thức một bộ phim nhựa giàu tính nghệ thuật, tất cả quan chức đang giữ vai trò lớn nhất trong chính quyền đương thời một bên đàm luận vài chuyện quân cơ đại sự, một bên trao đổi về việc tiếp theo nên chơi gì, cứ thế nhìn con rắn liên tục vặn vẹo muốn chui vào trong thân thể đã ngấm thuốc mất hết sức của IK. Con rắn xanh lạnh như đá không ngừng thôi thúc tiến về phía khoang cơ thể ấm áp, mà một cái xác chuột ngáng giữa đường như thể khiến cho nó nổi cáu không thèm màng đến độ dài của bản thân bắt đầu xông thẳng vào trong người IK sâu hơn nữa. Đại khái là hắn cảm thấy muốn chết đi được chăng? Thế nhưng thân thể hắn vẫn không thôi thèm khát, không ngừng đòi được lấp đến đầy tràn, thậm chí hắn vọt ra suy nghĩ mình vốn là cái bồn chứa thấp hèn, tham lam muốn nó quấy nhiễu rồi đập cho vỡ luôn đi... Hắn... Đây mới chân thực là hắn... Cái cảnh "sinh nở" quái đản này nếu đặt lên thân người phụ nữ nào đó thì có khi cô ấy sẽ không thể chịu nổi, cọ xát thanh giường phát ra những tiếng vang lớn, xiềng xích bị nắm lấy giằng giật, hai chân dạng ra làm một động tác dâm đãng không thể tả, vòng eo cong lên phô diễn thân thể ra trước mặt bọn quan chức với đam mê chà đạp hắn mãi luôn không bao giờ vơi cạn.

"Hãy cứ xem như mình chết đi rồi vậy..." Đột nhiên IK nghĩ đến Nhĩ Thuần, cậu thường nói với hắn câu kia, Nhĩ Thuần... là ai thế... Tên này rất quen... Quen lắm...

"A... Đau... Đau quá... Aaa... aaa..."

Nghĩ đến cái tên này, đại não đã quên mất chính mình của hắn bất chợt cảm nhận được một loại đớn đau xuyên thẳng vào, nỗi đau còn khủng khiếp hơn những cây châm hay ốc vít đóng sâu trong da thịt. Nhưng hắn cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn không biết làm sao cho mình đỡ đau đi được... Con súc sinh điên khùng không an phận kia quấy trong người hắn một hồi rốt cục đã đánh cho động thịt chịu đủ giày xéo của hắn một miệng vết thương nứt toác. Máu tuôn ra nhiều hơn lần trước, mà con rắn bị nhuộm thành màu đỏ vẫn không buông tha cho hắn. Hắn mất hẳn khả năng phán đoán, cứ như vậy hạ tiện nằm ở đó, trong màng tai ong ong lọt vào chút tiếng động, bọn quan viên nhìn thân thể suy yếu bao bọc con rắn thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh kì quặc của hắn, hơi thở hắn dần suy kiệt, bọn họ nói rồi cười phá lên. Hiện tại sỉ nhục thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, thật sự giống như một người đàn bà khó sinh, hắn còn tự linh cảm được cái vách ruột đã biến thành tổ rắn bằng thịt sống vẫn không ngừng chảy ra máu. IK nghĩ mình đã khinh nhờn ruồng bỏ hết thảy, dù tôn nghiêm đàn ông hay tôn nghiêm kiểu phụ nữ, toàn bộ tất cả mọi thứ... Chỉ còn lại dơ bẩn... Đây là đại giới...

(một phần thuật ngữ liên quan đến Phật giáo mình không biết giải thích tóm lược làm sao nên có nhu cầu tìm hiểu thì đọc gu gồ nhé. Mình xem một vài phim có nhân vật là hòa thượng hay thấy họ nói "phạm giới" hay "phạm vào đại giới".)

"Các vị nom nó kìa, giống bị băng huyết lắm có phải không, ha ha cục cưng cố lên, mau sinh rắn con ra nào, ha ha ha ha."

"A... a..."

"Hà hà, cậu ta đê mê gì đâu, sau này chúng ta phải đặc cách duy trì "hạng mục giải trí" này thế nào mới được?"

"....."

"Ngài thủ tướng ơi không ổn đâu, khả năng cậu ta sắp lành ít dữ nhiều rồi, cứ để máu chảy như thế cậu ta sẽ toi mạng."

"À được được, để bác sĩ mang nó vào phòng tắm vệ sinh lại chút, sau đó bọn ta muốn đích thân chơi và cảm nhận chỗ ấy của nó nha..."

"Xin hãy yên tâm, tôi sẽ lo đâu đấy cho, đến đây nào cục cưng, lát nữa bọn tôi sẽ cho cậu chơi trò khác càng vui hơn....."