Ác Tâm - To Be Alive Is Disgusting

Chương 3



Từ chốn nào đấy mà cậu đã quên tên, đi vào thành phố bị gọi là Gomorrha(*)- đô thành tội ác. Lúc vừa mới tới đây cậu cảm thấy kì quái, cớ sao lại lấy tên ấy đặt cho một nơi phố thị phồn vinh thế kia. Để rồi khi thật sự bắt đầu lưu lạc ở cái thành phố này, những đẹp những mộng mơ trong mắt cậu đã dần tan biến. I.K nói cho cậu biết, càng đẹp đẽ càng dễ che dấu nhiều ác độc. Nhĩ Thuần tin răm rắp, thành phố này là như vậy, anh cũng thế.

"Đúng là cái hạng đĩ điếm bôi tro trát trấu vào mặt giới văn nghệ sĩ chúng ta, thân làm tổng giám đốc ở đây tôi tuyên bố hôm nay chúng tôi sẽ làm cuộc kiểm tra mở rộng, làm sáng tỏ sinh hoạt cá nhân có vấn đề của cậu Nhĩ Thuần."

Tổng giám nọ từ lần đầu tiên Nhĩ Thuần đến công ty đã bắt đầu để ý cậu, giờ thì gã rốt cuộc có cơ hội rồi. Khi trông Nhĩ Thuần như con dê non đáng thương bị mấy tên đàn ông lột quần động chạm hạ thân lôi từ phòng vệ sinh ra, gã biết ngay được rằng thời đã tới. Vì thế gã chỉ đạo bảo an đóng cửa chính công ty, sau đó bày ra vẻ mặt chính nghĩa cho bốn nhân viên bảo vệ cởi sạch quần áo của cái người mới đến không có cơ nâng đỡ này rồi trói gô lại, mang tên đê tiện mau nước mắt từ tầng một đến tầng bốn trước mặt mỗi một nhân viên công tác và cả người quét dọn vệ sinh, bảo họ mở hai chân của Nhĩ Thuần ra xem, từng người hãy nhìn chàng trai ngoan ngoãn trên màn ảnh tự thỏa mãn bằng cách thức gì đây. Mà khi bọn họ cười cợt định động vào phần thân thể được trói dây thừng rất nghệ thuật, Nhĩ Thuần khẩn khoản kêu xin họ đừng cởi nó, thế là lại đem tới thêm lý do để bắt nạt.

" Nhiếp ảnh gia, mời đi sang bên đây, cái hạ thân hư hỏng này phải làm hẳn một bộ ảnh đặc tả mới hay"

"Không, cầu xin các anh, đừng có chụp...a..."

"Nhìn xem, chỉ cần lấy tay chạm vào liền dâm loạn như thế, thật thật thật là quá đáng, đây là phòng họp báo đấy, cậu cư nhiên lại làm ra cái trò với không ít đồng sự... Quả thật đáng buồn"

Tổng giám lấy một cái thước trên bàn, không nhẹ không nặng cọ đầu thước lên phân thân nho nhỏ được dây trói ép sát trên bụng Nhĩ Thuần, gã muốn thấy Nhĩ Thuần phải phô ra dáng dấp hạ lưu nhất nằm giữa tấm thảm kịch mà thiên hạ đang vây xem. Quả nhiên là vật cưng đã qua dạy dỗ đến thuần hóa hoàn toàn, nhìn Nhĩ Thuần khóc thút thít, bứt rứt khổ sở rồi lại không cách nào che giấu được sự thèm khát dục vọng nên càng khốn đốn hơn gã sẽ thấy cực sung sướng. Em trai này nằm trên đất, tự đưa tay kéo miết hai bên đùi để bộ phận nhục nhã khoe ra một cách quá đáng yêu bắt người ta suy nghĩ bậy bạ. Chẳng trách người trong giới này đều coi cậu là "điếm công cộng", chỉ nhìn cậu còn đang ăn mặc chỉnh tề thì nửa thân dưới đã xôn xao, lại thấy cậu càng bị đồn đại càng ra sức xây dựng tốt hình tượng ngoan hiền. Cậu có cặp mắt phượng mê người, hàng mi dài rung rung như thể luôn sẵn sàng rơi lệ, chiếc mũi thon nhỏ rất xinh trông muốn cắn lên một cái, đôi môi phớt hồng mím chặt với làn da trắng mịn màng. Tổng giám khẳng định loại đàn ông như Nhĩ Thuần sinh ra là để bị chơi, trông cứ tựa búp bê, trải qua biết bao nhiêu chà đạp mà ánh mắt vẫn cứ mềm yếu gợi thương như xử nữ, chỉ càng làm người ta muốn rắp tâm hủy diệt. Mũi giày da đắt tiền đá đá lên gốc đùi Nhĩ Thuần, khi ra hiệu cho tên thợ ảnh đang nằm lê trên sàn nhà chụp qua phần nút thắt ở cổ Nhĩ Thuần cậu chắc là đã phối hợp hơn. Nhĩ Thuần bắt đầu yên ắng rồi tầm mắt chú ý lại rơi vào vật bên dưới những vòng dây thừng- chiếc khuyên vòng bằng bạc ẩn hiện theo nhịp thở phập phồng, chủ nhân của oắt con ắt phải là người rất sành mới xỏ khuyên ở cái vị trí này... Tổng giám nâng bàn chân, đế giày hung hăng giẫm lên nó.

"Á đau quá, đừng... Đừng làm thế... aaa..."

"Ha ha ha sếp làm cú đẹp đấy! Giẫm hai hòn trứng của nó nữa!"

"Đừng mà... Tha cho tôi... Đau... Đau quá... Không..."

"Nhĩ Thuần, mở chân ra! Giờ cậu cũng có thể bỏ chạy lấy người, những ảnh chụp và phim này sẽ được đem ra công khai ngay lập tức, cậu là người nổi tiếng đấy, ha hả, huống hồ... khẳng định là IK sẽ không tha thứ cho cậu nếu để người khác chơi mà chưa được phép của hắn đúng không? Nếu không muốn để bọn tôi góp một tay cắt đứt cậu khỏi sợi dây dẫn dắt của IK thì hãy thành thật mà nghe lời vào"

"Tôi... ư.. sẽ nghe... Các người muốn làm gì cũng được... đừng chạm vào chỗ đó... hức..."

IK luôn nói cậu thật là yếu đuối, nước mắt bật ra quá dễ dàng nên chẳng hề đáng giá là bao, song đối với Nhĩ Thuần đấy đã là vũ khí sát thương tối đa của cậu rồi. Cánh đàn ông và cả những người phụ nữ mạnh bạo đều thích nhìn cậu rơi nước mắt kia mà. Cậu sống bây giờ chưa đến mười chín tuổi đã có chín năm trải qua việc bán thân, mẹ là kĩ nữ, mà con trai của kĩ nữ đẻ ra thì thành đĩ đực. Mười tuổi bà mẹ và người cùng nhà bỏ chạy, giữa chừng cậu bị bán cho một tốp buôn người đổi lấy tiền đi đường. Tối hôm ấy, như một loại nghi thức, mười mấy người đàn ông cởi sẵn quần xếp thành hàng dài... Suốt chín năm sau này người xếp hàng chờ cậu rốt cuộc có bằng nào rồi cậu cũng không kể được.

Từ khi tư tưởng mới bắt đầu mơ hồ hình thành, học hỏi nhiều nhất chính là dùng phần dưới thân thể mình thế nào để cho người ta vui, làm xong có thể kiếm cho mình thêm một bữa ăn. Đến lúc chờ được cái nhân sinh quan giá trị quan chó gì đấy nảy ra cậu đã trở thành nô lệ phủ phục dưới chân tình dục và khoái cảm méo vẹo rồi. IK nói đấy là bởi người thì sống mà tâm đã chết lặng, con người thực hiện hành vi nào đó nhiều lần thì nó trở thành thói quen ăn vào máu thịt, chỉ cần người đó làm thường xuyên rồi sau này cứ thế đúng sai liêm sỉ gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Gặp gỡ IK là bước đệm rung chuyển cả cuộc đời. Đêm đầu tiên của bọn họ IK đối xử với cậu nhẹ nhàng lắm, cậu chưa từng thấy qua người nào tôn trọng mình như vậy, mà từ đó về sau hình như cũng không còn xuất hiện người nào như IK khiến cậu muốn sống lại ngay trên lối đi về gần cõi chết. IK biết cậu đã sa vào thói si cuồng dục vọng không cách nào tự kiềm chế, IK hi vọng cậu dù thế nào cũng phải sống, cho dù việc sống đúng là ghê tởm.

"Xin mấy người... A... Đau quá... A..."

Cảm giác đau đớn bị dây thừng đè ép một lúc lâu chỉ còn lại tê dại, Nhĩ Thuần vờ vịt chiều theo những kẻ đến xem náo nhiệt, trò giày da giẫm đạp này căn bản chỉ là cái cọng lông. Lúc mười lăm tuổi cậu được mang tới một nơi chuyên huấn luyện điều giáo, có những trò so với đính kim loại hay mũi giày còn kích thích hơn nhiều lắm. Sau đó có bác sĩ nói với cậu rằng cậu không còn khả năng làm phụ nữ mang thai được nữa, nhưng mà loại người như cậu đây chỉ cần cái miệng đằng sau không bị hỏng mất thì cũng chả phải lo. Từ khoảnh khắc đầu tiên vào công ty cậu đã ngờ ngợ kiểu gì cũng có ngày này, chỉ không nghĩ rằng người hóng hớt còn đông hơn lúc công ty có cuộc họp ra quyết sách gì. Cách giờ IK tới đây còn hai tiếng, mong bọn họ chơi thì nhanh nhanh rồi giải tán mau đi. IK đã đe cái miệng đằng sau cậu có thèm khát cũng phải biết chọn lọc, làm nô lệ thì cần nghe lời chủ nhân, hơn nữa cậu đã quyết định cả đời này sẽ chỉ theo một người chủ duy nhất mà thôi.

"Ha ha đừng lo, chúng tôi sẽ đem cậu còn nguyên lành trả lại cho ngài IK, nhưng trước hết phải ăn phạt cái đã, tất cả đều là do cái mông đê tiện của cậu đây mang họa tới."

Chậc chậc, nhìn nhóc thối này xem, kêu rên sao mà êm tai, nghĩ đến nó ngày nào thân thể bên dưới lớp quần áo cũng bị trói với đeo vòng mà ngoài mặt vẫn có thể bình tĩnh như không đã thấy thật thú vị. Đúng là nó cực vâng lời chủ của mình, loài tiểu súc sinh này trên hết tất cả là sợ làm chủ nhân phật lòng chăng? Nghe đồn rằng ở công ty của IK nó đã để cho ba nhân viên âm thanh luân phiên làm nhục nên bị phạt trói treo lên suốt hai ngày, nếu tên con cưng của giới truyền thông kia biết lần này nó lại có lỗi với hắn trước mặt nhiều người như vậy liệu có khi chơi chết nó không biết chừng. Thật muốn thử xem. Nhưng trước tiên phải trêu chọc bé con dễ thương tí nữa đã. Tổng giám ra hiệu đám đông ồn ã hưng phấn xung quanh ổn định lại, ngồi xổm xuống đưa tay mân mê chiếc vòng bạc trên đỉnh phân thân của Nhĩ Thuần, thân dương vat bị buộc chặt cũng không ngừng run rẩy. Gã khẩy nhẹ, nheo con mắt thưởng thức người vừa bị kích thích một xíu mà toàn thân đã ửng hồng, Nhĩ Thuần rịn ra mồ hôi liên tục thở dốc, giọng gã nhân từ "Nếu cậu đã xin chúng tôi không tháo ra thì cũng được, để cái miệng bên trên tiếp nhận án phạt thay cho cái dưới nhá."

Nói xong, Nhĩ Thuần bị một vài cái tay đang sờ mó lung tung trên người dìu lên, tổng giám thoải mái ngồi ở ghế sofa lớn chờ cậu bò sang phục vụ. Không biết sáng nay IK nhét vào cho mình cái gì vậy ta, dựa theo cảm giác thì chắc lại là đồ rung, mà sâu bên trong hình như cũng có cái gì đó nữa... Hành trình bò qua rất đau đớn, nhưng nghĩ đến việc sáng sớm IK tự tay bỏ đồ chơi cho mình, Nhĩ Thuần lúc còn cách tổng giám khoảng hơn bước chân chợt cuộn người lại, nhanh chóng nắm lấy phân thân nóng đau nhói như lửa đốt, sức ép của chất lỏng vừa được giải bớt khiến cả người trượt ra đánh phịch trên mặt đất.

"Haa...a..."

Nắm bàn tay rã rời dính đầy dịch trắng, Nhĩ Thuần mệt lả, trói buộc làm cậu không thể phát tiết thoải mái, toàn thân đang bị cơn đau tê tái chiếm cứ lại đi ảo giác thấy cái cười đắc thắng của IK, cậu nghĩ mặt mình hình như đỏ cả lên rồi. Cậu yêu làm sao cái cảm giác bị người đàn ông phi phàm ấy thống trị, hắn mang tới cho cậu đau đớn và tra tấn sát phạt đến ngất lịm đi, lúc cậu dần hồi tỉnh thì thấy hắn đang ghé môi thơm lên những miệng vết thương trên người mình rồi còn gặm thêm ra nữa. Nói chung Nhĩ Thuần thấy đời cậu vẫn có niềm hạnh phúc, ờ cái từ này là còn phịa thêm một chút- Nhĩ Thuần biết IK không thích chơi như vậy, có lần cậu giả bộ ngủ rồi IK như thường lệ hôn vết thương của cậu tựa như thể không hôn thì sẽ không yên lòng được, sau đó hắn bước ra lần tìm thuốc hút. Bọn họ cũng luôn vì cậu quá bừa bãi bên ngoài mà thường xuyên khắc khẩu. Cậu không có nghĩ thế, không cố ý để người khác động tới, nhưng mà người ta không buông tha cho. Cậu là "thằng điếm công cộng", đây chính là mỏ vàng để giật dây thu hút- hồi cậu còn hoạt động trong nhóm cũ, ông bầu của một đài truyền hình đã từng bao cậu một tuần, tên súc sinh kia giữ rất nhiều ảnh chụp. Dù IK dốc tâm sức giúp cậu thay đổi hình tượng ra sao thì có chút chuyện bà tám trong cái vòng này vẫn là giấu không nổi. Sau một lần ảnh chụp cậu bị bỏ thuốc đang lên cơn hứng tình bị kẻ đùa dai nào đó dán ngay trên cửa chính phòng làm việc, trong ba hôm liền cậu đều bị mấy nghệ sĩ thừa lúc giải lao lôi kéo vào nhà kho...

Thí dụ cứ nghĩ liệu có con mèo nào quanh năm đều như ở trong kì động dục, gió xuân tháng ba phơi phới mà vẫn còn trong trắng được không (?). Vậy thì ai mà tin được cậu, huống hồ cơ thể qua bao năm tháng ấy đã bị rèn cho cực kì nhạy cảm, cậu càng thấm thía cảm giác tội lỗi ngày một hằn sâu, đặc biệt là khi đối mặt với IK- chủ nhân mà mình thật tâm yêu nhất.

"Đã vậy mà vẫn còn bắn được? Chiếc thảm này quý lắm đấy nha, mang nó lại đây, tôi phải dạy cho nó biết điều một chút"

Hỏi xin được cái bông tai ngọc trai từ nữ thư ký bên cạnh, tổng giám cong người hướng xuống Nhĩ Thuần đang bị đồng nghiệp giữ quỳ trên mặt đất, gương mặt toát lên điệu cười man rợ, gã nâng phân thân vừa xìu đi của Nhĩ Thuần, không chút thương xót chọc cái bông tai bằng hạt đậu nành vào lỗ niệu đạo, banh ra chút thịt mềm lẫn sắc đỏ tươi. Viên ngọc bít kín lỗ nhỏ khiến dịch màu hồng loãng chỉ ri rỉ xung quanh miệng tiếp xúc không thể chảy ra.

"A... Bỏ ra!... Aaaa..."

Nhĩ Thuần cố vùng vẫy nhưng rồi lại bị giữ chặt hơn, quỳ giữa hai chân tổng giám khóc khổ sở. Họ ấn mặt cậu vào thứ to lớn dựng thẳng đứng trên người tổng giám, thân thể bị sờ mó xoa nắn đã mềm nhũn ra. Lúc này cậu đã bị một thứ bản năng dâm loạn hoàn toàn chi phối, tự biết bước tiếp theo nên làm gì. Dùng miệng ngậm lấy khóa quần của tổng giám rồi kéo, không cần chạm tay cứ thế ngậm hết cái thứ to cứng rậm rạp vào khoang miệng, theo đà tóc bị túm lấy mạnh mẽ ép tới mà phải ngửa cổ nuốt thật sâu. Nhĩ Thuần bắt đầu vô thức tự vuốt ve, cậu vẫn đang khóc, không kẻ nào ở đây thấy cậu đang đau khổ, không biết cậu cố hết sức tưởng tượng người cậu đang hầu hạ thành IK, mong có thể tự an ủi bản thân rằng tôi không có hạ tiện như thế đâu. Vọng tưởng đang trào dâng từ đáy lòng lại buộc cậu phải đối mặt với hiện thực sờ sờ ngay ở đây đáng tởm cỡ nào, mình chính là đứa nô lệ thấp kém nhỏ nhen đáng khinh bỉ bị bất cứ ai chơi đùa cũng có thể sa ngay vào nhục dục.Cậu khóc lóc cũng không chỉ vì buồn khổ mà còn vì phần linh hồn lạc lối của cậu đang chết lặng ở trong cõi bi thống, gắng đem cảm xúc đau thương ra ngộ nhận thành khoái lạc. Buồn thay những câu từ này cũng không thích hợp để cứu rỗi như cậu muốn, cậu lại phảng phất thấy IK chăm chú nhìn cậu rồi khẽ cau đôi mày, cổ họng càng thêm nghẹn uất, động tác vuốt ve hạ thân càng mạnh tay gấp gáp. Cậu không tài nào thoát ra nổi, vĩnh viễn không thể chạy trốn khỏi màn kịch thẫm đen này, cậu như vậy làm sao mà xứng đôi cùng IK.

"Ha ha đừng ăn vội vàng thế, có nhiều đồng nghiệp ở đây như vậy còn sợ không đủ đút cho cậu no căng à, ha ha ha..."

"Kìa sếp, chúng tôi có thể xếp hàng mà, ha ha ha ha ha ha"

"Ai cũng có phần cả, đừng nóng đừng vội"

"Sếp ơi em là nữ, làm sao chơi đây?"

"Ha ha sốt ruột cái gì, không thấy có cái thước kia sao? Đến vụt cậu ta, cho cô làm giám sát, nếu nó phục vụ vị nào không tốt thì đánh mông luôn."

"Chơi bạo quá nhỉ, em chưa từng nghĩ có thể làm trò này với đại minh tinh đâu, ha ha"

"A sướng quá, nhìn này, cậu ấy ngoan thật, bao nhiêu tinh hoa của tôi đều ăn hết ha ha ha ha"

Nhĩ Thuần chưa kịp thở lấy hơi, mấy đồng nghiệp vừa nói chuyện phiếm vừa kéo miệng cậu qua, không chờ cậu xử lí chất dịch trên miệng xong đã có một cái nóng rẫy khác đút vào. Cậu rất muốn nhả ra nhưng từng ngọn roi bỏng rát bắt cậu phải tiếp tục rên rỉ làm một món đồ chơi tình dục không còn lựa chọn nào khác. Cô gái xa lạ kia quất chẳng ra được chút khoái cảm nào. Rất nhiều lần cậu chực muốn nôn hết đống tinh dịch trong bụng ra, mà cái tát ngoan độc trời giáng của tên đàn ông lại làm cậu chỉ có thể chảy nước mắt nhẫn nại hứng chịu những dày vò vô tận.

"A... không... ư... ưm..."

"Đến lượt tao nó cũng không ngoan, để tao đánh nó mấy cái"

"Không được cắn tao, mày mới ăn được sáu người thôi làm sao đã đủ được, cứ bình tĩnh mà nhấm nháp ha ha ha ha"

"Hu hu hu..."

Cứ thế đến khi Nhĩ Thuần nghe được tiếng chuông 6 giờ tối đã điểm, tất thảy động tác nuốt xuống, tự vuốt ve cùng nước mắt tỉ tê đã trở thành chuỗi rập khuôn máy móc. Vết thước vụt ban đầu ở cánh mông đã trải ra toàn thân, còn có vài kẻ cho rằng cậu không vâng lời thậm chí rút dây thắt lưng ra để trừng phạt thêm một thời gian dài. Cuối cùng sức lực để bò cũng không có nữa, chỉ chờ bị người ôm lên với đủ loại tư thế, chuyền từ đôi tay này sang đôi tay khác. Cậu không biết IK sẽ xử trí mình như thế nào nữa, nhưng cậu không có để cho kẻ khác chạm vào nơi ấy của mình, ít nhất IK sẽ vừa lòng, ít nhất cậu đã hứa chỉ giữ nơi ấy cho một mình IK, nơi này rất quan trọng... vô cùng quan trọng...

"Ô hô, cậu ta đỉnh thật, hơn 20 người rồi. Đã 6 giờ mà IK còn chưa tới, giờ làm gì đây?"

"Hà hà vậy cứ tiếp tục chơi, chơi đến lúc IK tới nơi, dù sao hắn chỉ oách được với mỗi tên nô lệ nhỏ của hắn thôi. Hơn nữa không phải Nhĩ Thuần cũng chơi cùng chúng ta rất vui à?"

"Tiện đây tôi chính là muốn xem qua phía sau của nó một chút, người thằng này chơi mới sảng khoái làm sao"

"Ô kê không? Chúng ta thử xem..."

Liền sau đó quần cũng chưa kéo lên, đám đàn ông từ trên eo Nhĩ Thuần lướt qua bắt đầu tháo dây thừng bên hông Nhĩ Thuần, hành động này khiến cho Nhĩ Thuần đã nửa hôn mê tỉnh lại ngay tức khắc.

"Không... Không được làm thế... Các người đã đáp ứng với tôi không chạm vào nơi đó... Ư..."

Em sợ, IK, đến đây giải vây cứu em, những kẻ này không giữ lời- Nhĩ Thuần run rẩy muốn giãy giụa, mà trên miệng đang nhiễu đầy chất dịch lại bị đổ một thứ hương vị quái gở khác vào. Mùi vị này cậu quen thuộc lắm, là công thức chung của thứ nước thuốc lần nào bị hiếp cũng có uống qua.

"Há, đấy chỉ là lời đáp ứng trong giờ đi làm, hiện tại đã tan tầm rồi không còn hiệu lực nữa. Còn nhặt được cái này trong toilet, mẫu nội y này là hàng siêu xịn, nghe nói phu nhân của tổng thống cũng còn không mua kịp, mùi vị được không? Ha ha ha" Tổng giám kéo cổ áo bị phun đầy nước thuốc, đem cái quần lót màu đỏ đáng xấu hổ kia nhét vào miệng Nhĩ Thuần. "Cởi dây thừng ra xem bên trong nó có gì nào."

"Thắt buộc đến nỗi tụ máu bầm cả rồi mà vẫn hứng như kia, thật đúng là không phải cái... Hả... Một quả cầu mát xa, vừa tháo dây trói là tuột ra luôn, mở rộng sẵn cửa vào rồi đây này. Chúng mình tỉnh ngộ được không ít chuyện ha"

"Bên trong nó vẫn còn có cái gì ấy, sâu lắm, không lấy ra được..."

"Thế cứ chơi luôn đi, đằng nào cái thằng đĩ này chả sướng, ha ha ha ha ha"

Người nào đó mở hai chân cậu ra, Nhĩ Thuần còn không ước lượng rõ được có bao nhiêu cái tay đang càn rỡ trên khối xác này. Cậu chỉ biết đang vây quanh mình là một bầy thú hoang loạn, tới một hồi cảm giác được nguồn lực thúc ngược lên, cơ thịt theo bản năng co thắt lại khiến cho ảo cảnh trong cơn mơ cũng trở nên như nhiễu sóng.

"IK, em xin lỗi anh... A... a..."

IK, anh mà nhìn thấy em thế này rồi nhất định sẽ rất chán ghét nhỉ? Em không tuân thủ theo lời chính miệng hứa với anh. Làm một sủng vật, em ngước mắt xem anh là thần. Vì cái gì thần lại muốn lựa chọn em đây? Người có biết mỗi lần em mang tấm thân dơ bẩn này hầu hạ chăm sóc anh sẽ tủi hổ biết bao, sau khi ở cùng anh rồi em rốt cuộc thấy được khổ đau chân chính là gì, nhưng em không biết bù đắp cho anh từ đâu nữa. Không lẽ IK chán cậu thật rồi, tựa như khoảnh khắc kim giờ đồng hồ đã xẹt qua con số 6 từ lâu, quá một phút cũng là quá giờ. Tình cảm cũng vậy, nếu chỉ có một bên trả giá trao qua mà không được hồi đáp tử tế thì sớm hay muộn ngọn lửa nhiệt thành cũng sẽ tắt mất thôi, mà cậu lại không có cách hồi báo lại cho IK người cậu yêu thương bất cứ thứ vẹn nguyên gì. Ngoài việc nhìn sủng vật bị ôm ấp rồi phóng đãng dưới háng hết thằng này sang thằng khác thì còn được cái gì nữa... Mình sắp bị vứt bỏ rồi sao?

"A... a... IK... Anh ở đâu rồi...."

(*) Mình nghĩ tác giả lấy ý tưởng về bối cảnh dựa trên những đô thành tội lỗi bị "lửa trời" phá hủy, được nhắc tới trong kinh Cựu ước, kinh Tân ước và kinh Koran. Sodom cùng với Gomorrah, Admah, Zeboim và Bela là các đồng minh của nhau vào thời bấy giờ, tình trạng đạo đức về cơ bản cũng là như nhau. Tương truyền rằng vào lúc bị hủy diệt, đạo đức của người dân đã trở nên vô cùng bại hoại, không có nổi vài người lương thiện.

Kinh Thánh mô tả rằng trước khi bị phá hủy, tại Sodom và Gomorrah tràn ngập những hành vi suy đồi. Việc dâm loạn, cưỡng hiếp và thói quen hưởng thụ xa hoa là cực kỳ phổ biến. Bởi vì tội lỗi này, Thiên Chúa cuối cùng đã giáng họa tiêu diệt Sodom và Gomorrah bằng "lửa và lưu huỳnh". Mặc dù một lượng lớn tài liệu tôn giáo đã mô tả điều này, nhưng nhiều người vẫn nghĩ rằng đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Cũng bởi vì xuất hiện trong rất nhiều tài liệu tôn giáo, nên các từ phái sinh của "Sodom" được dùng để chỉ các hành vi dâm loạn như "sodomite" hay "sodomy". Những hành vi này, bao gồm loạn tính, quan hệ khác loài, là đi ngược lại với quan hệ được Thiên Chúa cho phép (quan hệ vợ chồng sau hôn nhân). -Theo trithucvn.org