Ác Tâm - To Be Alive Is Disgusting

Chương 2



"Cậu I.K, nghị viên mời cậu vào."

"..."

Hắn gật đầu, đứng lên thoải mái vuốt lại tay áo một chút, dưới sự dẫn đường của người thư kí vận âu phục giày da đi vào trong cửa hiên lớn tráng lệ xây theo kiểu Pháp của tòa nhà Quốc hội, trên mặt theo thói quen mang theo nét trào phúng, giống như nghị viên đang ở trong căn phòng 400 mét vuông xa hoa chờ hắn đến đã nói vậy. "IK, cái bộ mặt này của cậu không có giống trai gọi tí gì hết."

Thân hình mập mạp treo cái bụng bia to đùng của nghị viên chậm rãi bước tới, ngón tay to lớn nắm lấy cằm IK ma sát qua lại như đang kiểm đếm đống tiền của mình. Dán sát lên mặt IK, lão phải kiễng chân mới đưa được cái miệng với cặp môi dày vừa rít đẫm mùi xì gà liếm đôi môi cong cong gợi tình của hắn. IK không tránh, đối với mọi sự diễn ra đều phản ứng và biểu hiện thật chuyên nghiệp, đây là ưu điểm của hắn, có điều hắn không thích hùa theo mời gọi, cố lấy lòng người khác.

"Cậu không cười một chút được sao? Ta sẽ nổi giận đấy."

"Tôi không thích cười."

Nghị viên nghĩ ngợi đẩy cặp kính gọng bạc trên cái mũi như củ tỏi, vò vò mái tóc đang thưa dần từ đỉnh đầu xuống, đùa cợt bằng giọng điệu có thể làm người ta phát ớn, mà tất thảy hành động này rốt cục chỉ đổi được một cái cười khinh khỉnh như có như không của IK. Tính nết hắn vốn như vậy sẵn rồi, nhưng chính là thế mới khiến người ta muốn làm nhục hắn.

"IK, cậu được bọn ta chiều đến sinh hư rồi, đừng ở chỗ này ra vẻ thiên chi kiêu tử, cái giá của lớp vỏ đó cậu cũng là người hiểu rõ làm thế nào mà có được nhất mà."

Nghị viên hung hăng nhéo cằm IK một cái, thân hình mập mạp lui sang một bên, ý bảo thư kí đóng cửa lại, sau đó không cần che dấu bộ mặt tham lam tà ác của mình nữa, vuốt nơi đũng quần phồng to, lão hướng thư ký cũng đang có chung một biểu cảm dâm dục dẩu miệng: "Đi giúp IK tiên sinh thay quần áo, cho hắn biết thân phận thực sự của hắn, hừ!"

"Lão già kia đừng cố đóng kịch, tôi diễn cùng ông đến ngấy rồi, không muốn nghe lại mấy lời thoại sứt sẹo đáng tởm này nữa đâu."

Gạt hết đống giấy tờ văn kiện linh tinh trên mặt bàn làm việc qua một góc, IK chán ngắt bĩu môi, tháo giày rồi tùy tiện thả mình nằm lên. Có thể khiến thư ký Quốc hội hạ mình muốn hầu hạ thay quần áo cho là một điều vinh hạnh, hắn đương nhiên chẳng-nỡ cự tuyệt, giá mà không nhìn ra được thứ gian ý khó chịu của gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi thì cũng có thể coi như cái phúc phận đáng hưởng thụ nhỉ? Hắn có chút bất mãn, nước miếng của thư ký cơ hồ đã muốn chảy ra ướt hết mặt rồi, vẫn là nhắm mắt lại không nhìn thì hơn.

"Ông muốn chơi cái trò mèo gì cũng được, nhưng tôi muốn một thứ, ông phải đáp ứng với tôi."

"IK, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, nghị viên tiên sinh ắt sẽ thỏa mãn cậu mà. Một người trẻ đẹp như cậu đây mà cứ luôn cứng nhắc vậy, chả lấy đâu ra tí tình thú gì? Ha ha ha ha..."

Thư ký như con chuột vớ được pho mát cười lên một tràng âm điệu cổ quái khó nghe. Lột bỏ quần áo, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn bóng loáng của IK làm hai con mắt đầy vết chân chim của gã sáng rực, thật muốn ngắm làn da này rách tươm và đổ máu, tiếc là IK có một quy tắc: chỉ cần mi đáp ứng nguyện vọng nào đó hắn đưa ra là mi có thể mặc sức làm mọi thứ mi mơ tưởng với hắn, nhưng, đừng để lại bất cứ dấu vết gì. Cái con vật cưng chảnh chọe ngạo mạn này e chỉ có quan viên cấp cao thuộc Quốc hội trở lên mới chạm được vào, cho nên gã vẫn thầm cảm tạ nghị viên đã chiếu cố, bằng không với thân phận này gã cũng không tư cách gì đến gần IK.

"Mõm chó cũng được tự do ẳng à? Cẩn thận mấy cái móng tay của anh, chúng làm da tôi đau."

Ngay cả đảo mắt nhìn quanh cũng lười không muốn động, IK hạ mi mắt nhìn xuống. Cách thư ký thoa dầu vừng trên người hắn làm hắn cảm thấy hơi chán ghét. Tên khốn này hình như cào chảy máu rồi, điều này không tốt, hắn không thích bị để lại dấu vết gì trên da. Là vì Nhĩ Thuần... Nhĩ Thuần sẽ không chấp nhận nổi chủ nhân ở nơi nào đó trong lúc nào đó mà nó không biết cũng làm những việc thấp kém, hạ tiện. Cho nên nói Nhĩ Thuần mới là tâm lý biến thái đúng chất nhất, cậu ta thực sự yêu thích khoái cảm sinh ra do người khác tàn phá mình chứ không phải rắp tâm mưu cầu một mục tiêu ở mặt nào khác.

"IK, thư kí của ta cũng bị cậu khiến cho mất hồn luôn rồi, ha ha ha. Ta thật chẳng rõ Thủ tướng rốt cục trong não chứa gì, thứ đê tiện nhà cậu lại tác động được đến từng mệnh lệnh của quan chức nhà nước cấp cao cơ chứ. Hử?"

Chờ thư ký dùng dây thắt lưng trói tay IK trên mặt bàn mà hai bên ngầm giấu cả một hệ thống xiềng xích, nghị viên đắc ý ngồi trước bàn làm việc bấy giờ đã biến thành đài hành hình, châm một điếu xì gà mới, niềm hân hoan rạo rực nhạo lên khi mơn trớn làm da tươi trẻ mà lão mê mẩn đến tha thiết, nụ cười tươi dần trở nên dữ tợn.

"Ha ha, loại dầu vừng này quả đúng là danh bất hư truyền, da dẻ cậu trông thật mềm thật ngon quá... Ranh con chưa hiểu chuyện thì phải biết nhìn mặt người mà ngoan ngoãn hơn, nhẹ nhàng hơn, được như thế chỉ có tốt cho mình. Đừng tưởng mày với bên nhà thủ tướng có một chân là muốn làm gì thì làm!"

Lão nghị viên búng chút tàn lửa xì gà còn cháy đỏ lên đầu ngực hồng sẫm của IK, nhìn vầng trán và giữa cặp lông mày quật cường kia hiện lên những nếp nhăn xoắn chặt, đôi tay muốn giằng ra rồi cười to. Hỡi con dã thú đã bị tống vào lồng sắt, mi còn có thể làm nổi cái gì?

"Đừng dùng cái vẻ mặt đấy nhìn tao, tao cũng không thích diễn trò. Bình thường những người thành công đều thích thứ khó chinh phục, nên bọn tao mới thích vờn nhau với mày, nhưng mày lúc nào cũng được một tấc muốn tiến một bước. Tao biết mày muốn gì, nghe bảo muốn đổi lấy công ty để chăm nom cho cái đứa đê tiện kia? Ngoan đi, chờ mày ra khỏi nơi này, công ty sẽ về tay."

Nghe lão nói thế, IK hơi hơi cười, xem ra nên chấp thuận đi, vậy bước tiếp theo nên làm gì nhỉ? Bình thường Nhĩ Thuần những lúc như thế này hay chảy hai hàng nước mắt rồi thút thít, vì Nhĩ Thuần thích cảm giác lên cao trào từ thống khổ, còn hắn muốn nghe những lời hứa hẹn tốt đẹp trước để chuẩn bị khổ cho bõ. IK vạch rõ nhiệm vụ kế tiếp cho chính mình rồi, ngừng giãy giụa, cũng mở hai chân ra. Hắn không thể không cố nhịn để cái bị thịt tởm lợm kia cọ xát lên thân thể mình, thôi thì ít ra vẫn còn đem lại được giá trị. Hắn đã nói với Nhĩ Thuần hắn sẽ không từ thủ đoạn để khống chế cậu, chạy đi xa mấy cũng vô dụng, hắn muốn mọi thời khắc cái tên nhóc to xác không còn thiết sống ấy luôn phải ở trong tầm mắt để hắn quan sát được, thì hắn mới có thể bình tâm.

"IK, mày muốn công ty này không phải chỉ vì thằng đê tiện đó chứ? Tao nhớ không lầm thì nắm công ty này rồi, toàn bộ hệ thống thông tin truyền thông đều hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mày đúng không?"

Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, không ai tin IK làm hết thảy chỉ vì muốn trông chừng Nhĩ Thuần, đương nhiên là có đầy khả năng không phải. Có chăng hắn đâu chỉ muốn nắm giới truyền thông, có khi hắn muốn cả cái thành phố này, thậm chí cả đất nước này, nhưng điều đó không phải chỉ dựa vào việc bán đứng thân xác mà đạt được... Nhĩ Thuần chỉ là lấy ra để an ủi linh hồn hắn, còn hắn mới là kẻ thực sự rơi vào bế tắc, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, vì dã tâm của bản thân mà chấp nhận trả cái giá đắt nhất...

"Từ bao giờ ông bắt đầu để ý chuyện của tôi vậy? Tôi và ông giao dịch với nhau chỉ là thân thể, không phải tư tưởng."

Khép mắt, IK để thư ký lắp một bộ đồ bằng da thuộc, hai đầu gối và hai cổ tay khóa cố định cùng một chỗ với nhau bằng khóa thép. Hắn không rõ mình sắp sửa phải bồi bọn cầm thú chơi trò gì, nhưng hắn biết hắn sẽ cố sống, thế là đủ rồi đúng không? Trên thế gian luôn hiện hữu một bộ phận người khác biệt có cách sống mà với họ cách của đại bộ phận còn lại đều chẳng có nghĩa lí gì. "Tồn tại", làm vài việc để xác nhận mình vẫn còn sống, hãy nhìn, hãy thở và hãy cử động, kỳ thật chỉ có thế mà thôi. - Đống này không phải hắn nói, hắn không có thói quen nghiên cứu chân lí nhân sinh, là Nhĩ Thuần nói.

"Tư thái này của cậu thật liêu nhân, lát nữa cậu sẽ còn đẹp hơn đấy, ha ha...". Truyện Bách Hợp

Vén ngọn tóc đen huyền của IK, gương mặt kia nếu không lạnh băng như vậy thì quả là tuyệt sắc, hàng lông mày được chăm chút, lông mi dài, mũi rất cao, phiến môi bàng bạc, còn có đôi con ngươi thâm thúy khó lường, phảng phất một ánh nhìn chăm chú liền khiến đối phương ngã vào vực đen thẳm sâu. Với cái tên yêu tinh này, tuyệt đối không thể mất đi cảnh giác.

"Thư ký, đem loại thuốc thần kì bác sĩ mới cho chúng ta đến đây."

Nghị viên vừa ra lệnh, đôi tay kia đã thình lình nắm lấy phân thân phản ứng chậm trễ của IK, đem một ống kim tiêm chứa thứ thuốc gì đó đâm xuyên qua ống tiết niệu bơm vào. Đau đớn đột ngột khiến cả người IK run lên, phần nhạy cảm phía trước lập tức ngẩng đầu. Thở hổn hển, hắn tận lực làm bản thân bình tĩnh, nụ hoa co rút chậm rãi thả lỏng, nhận ra nơi kia bắt đầu khát cầu loại hành động sáp nhập dơ bẩn không nghe theo sự khống chế của mình, dẫu hắn cố gắng đến mấy cũng không khép vào... Không cho IK nắm được mảy may cơ hội giữ thể diện, thư ký cười tham lam tiếp tục tiêm một chất lỏng màu đỏ vào động mạch hắn. Rất nhanh hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, toàn thân khô nóng. Kinh nghiệm mách bảo IK rằng hắn sẽ lại đánh mất bản thân để người khác chơi đùa. Hắn chỉ hi vọng tác dụng của thuốc mau qua đi, như vậy đúng 6 giờ tối hắn có thể tới đón Nhĩ Thuần tan làm về, mà Nhĩ Thuần đâu nhỉ? Hiện tại em ấy đang ở đâu? Lánh mặt trong WC do trong người bị nhét đồ chơi mà tự an ủi để giải tỏa chăng? Hắn vẫn chưa kịp băn khoăn cho xong những chuyện này...

"A......"

Khẽ rên lên, IK lắc đầu loạn xạ, tư thế nằm sấp gập người khiến hắn thấy hơi khó thở, tầm mắt dần tối đi, chỉ còn cảm giác tê dại chậm rãi lan tràn. Hắn nghe được tiếng kim loại chạm nhau lanh canh, phân thân lạnh lẽo bị thứ gì đó ngáng chặt ở dưới gốc không cho hắn bắn. Rồi sau đó hắn lại không rõ là thứ dụng cụ đặc thù gì, một đồ vật giống như cái móc bật ra từ giữa cửa động thịt của hắn, kéo sang bốn góc khiến cái lỗ đã mất khả năng co dãn căng thật to hướng ra phía ngoài.

"A........ Đau... Đừng... đừng kéo nữa... a......"

Thuốc phát huy hiệu lực, IK rên lên như loài thú đang động dục, hắn vẫn tự nghe thấy được, nhưng lại không thể điều khiển cơ thể của mình, không thể khống chế tưởng như người đã chết biến thành linh hồn đứng trơ ra đấy nhìn người ta đưa cái xác còn lại của mình vào lò hỏa táng. Cảm giác mất sạch năng lực đó khiến khắp người bị vây trong nỗi sợ tột cùng, IK cũng không phải là ngoại lệ. Sau khi thỏa thuận xong xuôi, hắn sẽ đều được cho dùng thuốc, trở nên yếu ớt đáng thương, đối với loại người bình thường luôn mang cái vẻ lạnh lùng ngạo nghễ như hắn lúc này càng cổ súy cho ham muốn biến chất của một vài kẻ thêm hưng chấn bừng bừng.

"Nghe cái tiếng này là thích lắm đấy hả. Yên tâm đi, tao yêu mày biết chừng nào bảo bối ạ, cho mày giãn lỏng gân cốt trước một chút. Xem cái lỗ của mày ấy thế mà chịu được cả nắm tay to chừng này, tao sẽ cố định nó, đừng lộn xộn"

Trên mặt treo nụ cười đạo đức giả tiêu chuẩn mà cuộc đời làm chính khách ai cũng được rèn luyện tốt, nghị viên ngầm đồng ý cho thư ký đem ra một bộ dụng cụ đặc biệt tinh xảo hình tứ giác bằng thép màu đen, người tạo ra cái này không góp sức sáng chế máy móc phục vụ lao động sản xuất mà đi làm tính cụ ( se*toy) thật đáng tiếc mà. Ở trung tâm giá thép đen ngòm khoảng một mét vuông là một cái vòng hình bầu dục. Dưới sự giúp sức ân cần của thư ký, cái giá nhanh chóng siết chặt lấy hông của IK, điều chỉnh cho khung thép chếch nhẹ lên là hai chân sẽ tự mở rộng, cả vách thịt màu đỏ bên trong cũng phô hết sạch ra (thử lên mạng tìm các dạng "slave rack" hoặc "bondage spreader frame" nhé mình sợ chèn ảnh hoặc hình vẽ sẽ bay màu ạ:v). Bị cái dụng cụ phanh phui sạch sành sanh mọi tí như đang tách xẻ vật thí nghiệm, IK cắn răng nghiêng đầu đi để khỏi nhìn thấy bản mặt buồn nôn của lão nghị, nhưng vừa quay mặt hắn đã bị cái tay mập mạp to bè ngăn cản xoay về chỗ cũ--

"Nghị viên tiên sinh, ngài xem cái biểu tình này, thẹn quá hóa giận, nếu không phải đang bị bỏ thuốc có khi sẽ táp tôi một nhát chứ chả đùa, chắc là ngài sắp xếp cậu ta chưa được ổn thỏa rồi?" thư kí mang điệu bộ nịnh nọt còn không giấu được vui vẻ mà múa máy tay chân.

"Phải không đó? Cậu đây sẽ không cự tuyệt chứ, sắp tới này chỉ là chút hồi báo nho nhỏ của bọn tao cho nguyện vọng của mày thôi mà nhỉ, đúng không IK?"

Lão nghị ngả người ở cuối bàn, gương mặt mập tròn như cá nóc cười rộ lên ẩn chứa tia man rợ thưởng thức động thịt màu đỏ được lão dùng cách chơi mới phô trương ra như hàng triển lãm, lão đem điếu xì gà vẫn phì phèo trên miệng xuống kẹp ở mấy đầu ngón tay... Da thịt IK cảm nhận được một đốm nóng bỏng đến gần không nhịn được mà run rẩy. Ánh lửa không chút chần chừ di chuyển đến cửa động di lên vài cái.

"Ồ, cái gạt tàn xinh đẹp"

"Aaaaaaa.... Khốn nạn!... Khốn nạn!...................."

Nơi mềm yếu hứng trọn cơn bỏng rát làm IK nổi điên giãy giụa, nhưng toàn thân đã bị trói chặt hoàn toàn không có khả năng chống trả- khi ấy hắn bất giác nghĩ đến Nhĩ Thuần kia, với người ấy đây lại là một kiểu hưởng thụ à? Nhưng hắn thật sự không tin mấy lời quỷ quái Nhĩ Thuần nói gì mà là một người tự bạo ("Tự bạo, tự khí" thường được dùng như một thành ngữ hàm nghĩa kẻ thiếu ý chí tiến thủ, tự thụt lùi, tự đầu hàng, tự buông mình vào tuyệt vọng.), hắn không muốn tin, vì hắn đã biết cảm giác của việc đó là như thế nào.

"Tốt hơn hết là ngậm miệng lại IK, cậu nên nhớ rõ thỏa thuận, ta không để cậu bị bất kì thương tích gì trên thân thể, nghĩa là ở trong thì có thể chứ nhỉ... Cậu không thể tận mắt thấy cảnh tượng này có bao nhiêu mỹ lệ... Ta là kẻ mê muội những vật đẹp đẽ nhất trên đời bị phá hủy rồi lụi đi dần còn mỗi nắm tro, ha ha..."

Nghị viên cuồng vọng cười, đây chính là điều lão yêu thích, yêu chiều vật nhỏ này đến hết nấc, sau đấy lại khiến nó có một ngày ở ngay trước mặt mình dưới bộ dạng không bằng chó má, vui sướng đến nhường nào chứ. Vốn đơn giản chỉ là một trò thường thức, trong đó hôm nay sắp được dự một ván chơi thích thú ngoài mong đợi.

"Ta hôm nay sẽ nghiên cứu một chút, cái nơi xinh đẹp dâm dật này của cậu rốt cục muốn được đút cho ăn món gì thì mới đủ... Bất quá cậu cứ yên tâm, sẽ cho cậu đủ sướng... Thư kí, liếm."

"Cái... cái gì? Tôi?"

Hai bàn tay khúm núm xoắn xít lại, viên thư kí được sủng mà kinh, cẩn thận vâng dạ xác nhận lại thông tin, rất muốn thu liễm cơn thèm thuồng IK đi một tí, nhưng cái miệng cười xòe muốn làm rớt đống nước miếng đã rành rành bán đứng anh ta mất rồi.

"Ha ha chúng ta là bạn cùng chơi mà, đến đây, không phải cậu IK bảo anh là mõm chó sao? Vậy chắc chắn cũng sẽ có cảm giác như được cún cưng liếm láp với đầy tình yêu thương nồng hậu nhỉ. Ha ha ha ha ha ha"

"Là... tôi đây có thể không cần khách khí đối với cậu IK... sao?"

Ngoài miệng thì nói vậy, song đầu lưỡi nước miếng chực nhỏ tí tách đã vươn ra liếm láp tấm thân đang run rẩy của IK từ trên tiến dần xuống dưới.

"A... a... a..... ư...."

Ngoài rên rỉ cái miệng của hắn còn có một công dụng nữa, IK ý thức được điểm này khi tên thư kí đang chồm lên như chó liếm người hắn tống ngay cái thứ thô đen vào miệng hắn lúc hắn vừa phải há miệng vì khó thở. Vị đạo kinh tởm kích thích đầu lưỡi, càng làm hắn cảm thấy tê tâm liệt phế hơn là cái lưỡi la liếm khắp mình hắn kia lại câu được hắn nổi lên dục vọng. Bàn tay tên thư kí đang xoa nắn phân thân của hắn, kìm kẹp thống khổ càng làm con quỷ trong hắn muốn nổi điên, cái miệng đang làm đồ chơi không hơn không kém cho cầm thú ngay cả cơ hội kêu rên một tiếng cũng không thể. Dưới háng của cầm thú, nước mắt của hắn rơi ra đều bị gạt hết đi rồi...

"À há, ta biết ngay là mày sẽ thích, đến đây đi, nhìn xem ta mang thứ gì đến làm quà cho cái hang xinh đẹp này, nào, lễ cắt băng khánh thành đường hầm xuyên biển long trọng không gì sánh nổi nha"

Biểu cảm của lão nghị viên lúc này như người dẫn chương trình chào mời quần chúng đến thưởng thức một vở hí lần đầu được công diễn, từ chiếc lồng sắt đặt trên bàn lôi ra con rắn xanh dài tầm một mét và một đôi chuột bạch nho nhỏ đáng yêu, chắc chắc không một ai có thể sắm vai dâm đãng nô lệ tốt hơn tên IK đó. Lấy thuốc mỡ màu xanh lá ra tay rồi bôi loạn lên vách thịt vẫn đang co giật của IK, lão cảm nhận được một sự hưng phấn phi thường, không ngờ cái lỗ bé bằng ấy nhưng có thể nong rộng ra đến mức đưa ra đưa vào cả bàn tay được, nếu lão chơi lớn một chút, có khi lần sau còn biến nơi này thành rổ ném bóng nữa không chừng. Ha ha ha.

"Tốt rồi, lấy cái này bịt mồm nó lại."

Lão ném một cục mút cao su về phía thư kí đang chìm trong bể dục, vòm miệng đầy dịch bẩn của IK lần nữa bị lấp đầy, hắn chỉ có thể bất lực để cho chất lỏng đáng ghê tởm chảy xuôi vào trong cổ họng. Như phát hiện ra được đại lục mới, thư kí nhảy nhót hô lên " Kìa ngài xem, cậu ta thế mà lại khóc, ha ha, bộ dạng khi rơi lệ cũng đẹp tiêu hồn đến vậy, ngài nghị viên, thật sự quá tuyệt vời!..."

"Cái khung vẫn còn để ở phía sau của nó, bịt mắt nó lại, cởi còng chân ra, cậu lấy tay giữ chặt nó, có trò hay ta muốn chơi thử ngay bây giờ." Chờ thư kí bịt mắt IK, nghị viên không chút dè chừng vuốt ve tấm thân ướt đầm của hắn, lấy trong ngăn kéo bàn ra một cái ống nhìn thư kí nở nụ cười như ma quỷ rồi lại đặt xuống một bên "Ta nghĩ nó sẽ thích".

Nghị viên cầm lồng sắt đựng hai con chuột nhỏ đuôi dài, ý cười càng sâu. Tiếng ì xèo trong bóng tối khiến IK có chút thảng thốt. Ngay lúc này một rồi hai cục lông xù chui vào trong hang thịt bị ép phải mở rộng cửa đón khách của hắn, bắt đầu cào xé loạn lên.

"Đây là nhị vị khách quý đầu tiên xông đất cho đường hầm của mày hôm nay đó, có thích không? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"

" Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!"

Có thứ gì đó ở trong người hắn phập phồng động đậy muốn quay ra ngoài, nhưng một vật cứng khác được đưa vào và bít kín đường thoát thân duy nhất. Vì vậy chúng nó phát khùng xòe những cái vuốt nhỏ xíu nhưng nhọn hoắt quay ra cào cấu làm rách tươm cái vách thịt dơ bẩn này. IK đau quay quắt, cái móc sắt banh rộng cửa mình của hắn được gỡ ra, lại đổi sang trói lên dây thừng, hắn mắc kẹt trong cái thân thể bị găm chặt vào dây trói, cùng đau đớn xâu xé và nhục dục điên loạn quay vòng vòng. Tới khi máu đỏ tràn ra từ giữa hai chân hắn, lão nghị viên cười rồi mở chốt, nhìn mặt bàn đá cẩm thạch nhuốm đượm càng ngày càng nhiều màu máu tươi, người thanh niên nằm trên bàn đẹp bùng nổ, một màn kinh người, những kẻ tầm thường làm sao mà nghĩ nổi chàng thanh niên tài tuấn như IK sẽ có bí sự kinh khủng thế này...

(Giải thích một chút về tư thế ở đoạn này: bọn nghị viên nhét chuột vào trong cửa hậu của IK và bỏ dụng cụ nong rộng trước đó đi để cửa hậu khép bớt làm hẹp đường chạy ra của chuột rồi chặn lại, sau đó có lẽ dùng dây treo cao phần chân và hông của IK lên để chuột theo đà tiến về phá phách ruột già ruột non thành bụng v.v ấy...)

"Lát nữa mày sẽ mong ngóng căn hầm này được tiếp đón thêm dăm ba "vị khách" ngay thôi. Thuốc đưa trực tiếp vào máu sẽ giúp mày ngoan trong vòng 24 giờ. Tao nghĩ mày không tài nào kịp giờ đi đón Nhĩ Thuần của mày nữa đâu. Hơn nữa vừa có người báo cho tao, rằng đứa đê tiện kia ở trong phòng hội nghị đang không mặc gì cùng với các đồng nghiệp của nó bàn công chuyện. Ha ha, chúng mày không hổ là một đôi!..."

"Ư... a..."

Nhĩ Thuần, em đang chờ đợi phải ứng của tôi khi đi đến thấy cảnh em bị người ta chơi đập vào mắt đúng không? Em cứ hay gặp chuyện kiểu này, thật sự thú vị lắm à? Nhưng mà lần này tôi nghĩ tôi phải thất hứa rồi.- I.K đương nhiên đang lo lắng thật, hiện tại hắn cũng còn không tự lo cho cái thân mình nổi, Nhĩ Thuần khéo lại tưởng hắn bỏ rơi em ấy nữa rồi? Có là gì, còn tốt chán so với việc lỡ có biết được IK mà em ấy yêu thực ra chỉ là một tên thảm hại... Người ta chờ mong thứ tốt gì ở hắn chứ, lòng tốt nào có tự nhiên nảy ra, chẳng phải đều bắt hắn mang chính bản thân mình đi ngã giá? Hắn là IK, một kẻ đến danh phận ra hồn còn chẳng có, lớn lên trong cái thành phố tội lỗi, muốn leo lên lên trời, ngoài sa đọa thế này hắn còn cách nào khác đâu?

"Nghị viên, hình như nó hôn mê rồi."

"Không việc gì, đem châm ra đây, nó cần một ít kích thích"

"Là loại nặng nhất sao?"

"Ừ, hai cái núm nhỏ thích kiểu này nhất"

"Được, tôi đi lấy ngay"

"Còn có..."

"Còn gì nữa thưa ngài?"

"Đến hỏi Thủ tướng và mấy vị bí thư có muốn cùng nhau đến tụ tập, dự tính sẽ chơi thằng oắt này ở trong đây qua đêm."

"Vâng... Kia... Nếu tôi đi lấy châm bác sĩ hỏi tôi lấy làm gì thì biết trả lời làm sao?"

"Còn sao nữa? Rủ tới cùng luôn. Ha ha, tốt nhất dặn gã mang theo cả máy quay và nhiều đồ cấp cứu vào."

"Trời ạ, này đúng là mở tiệc lớn luôn rồi, tôi chuẩn bị rượu mời nữa nhé"

Cạch---

Cửa lớn của nghị viện ngay cả tiếng mở ra khép vào cũng tràn đầy vui tươi, duy chỉ có hai nhân viên lễ tân ngoài cửa là đang phát rầu.

"Thưa thư kí, chiều nay theo lịch nghị viên cùng đặc phái viên ngoại quốc có buổi gặp mặt 15 phút ạ."

"Bảo những người đó nghị viên nay bị bệnh, lần khác rồi đến."

"Nhưng buổi gặp mặt này..."

"Không ý kiến ý cò, nơi này không có chuyện của anh chị, làm theo đi là được."

"Đã rõ ạ."