Ác Tâm - To Be Alive Is Disgusting

Chương 1-2



Bước vào cửa lớn của công ty mới, chào hỏi giả lả với nhóm nam nữ mang những cặp mắt như vẫn còn đang diễn xuất đến tận lúc đi tới khu vực văn phòng, Nhĩ Thuần không thể không bội phục lực nhẫn nại của bản thân. Bất giác cơn đau ở sâu trong thân thể nhói lên và kích thích của dục vọng lại dày vò cậu, ngay lập tức mọi cái nhìn xung quanh đều đổ dồn đến mang theo ý vị khác thường. Nhĩ Thuần bắt đầu e ngại, trên người mình đang che giấu bí mật, nếu bị phát hiện ở nơi toàn kẻ lòng dạ nham hiểm này thì sẽ không ra thể thống gì mất, huống hồ ở nơi làm việc trước kia cậu cũng từng ăn đau khổ một lần rồi, cậu sợ lắm...

"Xin lỗi, tôi thấy không khỏe, xin phép được ra ngoài một chút". Đầu chiều Nhĩ Thuần không chịu được nữa, tái mặt từ trong phòng hội nghị loạng choạng chạy ra.

May quá, nhà vệ sinh chỉ có một mình mình. Nhĩ Thuần nép vào một buồng rồi chậm rãi ngồi xuống bồn cầu, tuy động tác đã cố gắng khẽ khàng hết mực rồi nhưng vẫn buột miệng khẽ kêu lên một tiếng, so với hơi thở của con gái còn mềm mại ướt át hơn.

"A... I.K..."

Khẽ cắn răng mở khóa quần huấn luyện dã ngoại (dạng quần túi hộp và quần jogger), Nhĩ Thuần cười tự giễu, nhất định không kẻ nào có thể nghĩ tới một thanh niên ăn mặc đoan chính thoạt trông rất hiền lành dễ thu hút người khác yêu thích lại có cái cảnh tượng như thế này- cậu mặc một bộ nội y họa tiết bươm bướm mà ngay cả phụ nữ bình thường mặc lên cũng sẽ muốn ngại chết đi được, về cơ bản chỉ có loại người phóng túng thượng thừa mới dám mặc, mà hiện tại lại đang được khoe sắc trên cơ thể Nhĩ Thuần. Đây là trò IK thích, hắn sẽ làm Nhĩ Thuần không lúc nào không ý thức được mình có bao nhiêu hạ lưu. Lớp ren mỏng manh ái muội, cái quần lót xẻ ra ở giữa rõ ràng chẳng có chút tác dụng che chắn nào... Cậu thở sâu một hơi, đưa tay lật viền ren xuống, sợi thừng đã ướt mềm ra, hai khối thịt mềm bị thít chặt thấy rõ được cả vết tụ máu, sưng phù lên căng mọng như trái mận con con. dương v*t bị trói thê thảm mà vẫn không chịu thua, chất lỏng trắng đục lẫn với chút máu rỉ ra dính nhớp nháp trên vòng bạc. Trước khi rời nhà đến công ty cậu bị bắt mặc bộ đồ lót hai mảnh này vào, có cả áo ngực nữa, IK bảo rằng mặc vậy là để bảo toàn trinh tiết, nghe ngốc nghếch ghê. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết người như cậu nào có còn khả năng treo cái chữ trinh tiết lên mặt mình, đằng thẳng ra thì nó lại là một trò khác để cho cậu ăn hành đấy. Nếu muốn cậu tuyệt đối nghe lời thì còn có thể nói thêm câu tàn nhẫn này nữa: "Đừng để tôi biết cái lỗ dâm tiện của em lại bán đứng em, chạy đi mời mọc kẻ khác đâm vào, bằng không thì quay về chốn cũ, đường ai nấy đi!"

Nhĩ Thuần biết chắc IK sẽ làm vậy thật đấy.

"A... a... a..." Tiếng rên xiết dâm đãng xen lẫn trong âm thanh của nước len lỏi khắp chốn kín đáo âm u. Lúc Nhĩ Thuần bị người tra tấn, bị thứ khoái cảm bệnh trạng này chi phối cũng là lúc cậu quên hết mọi thứ, liêm sỉ, tôn nghiêm, vinh nhục, quên cả trái tim... Điều này làm cậu buông thả hết thảy, nhưng không có nghĩa là loài người xung quanh đối với ham mê của cậu ai cũng sẽ làm ngơ hay giúp đỡ...

Rầm!

"Há, ông xem, tôi đã nói rồi, bé con này dâm thật nhỉ?"

Ánh sáng quang đãng thường đón đầu cho một thảm họa sắp ập tới, mà còn là rất nhiều luồng sáng dần tụ thành chùm hướng về đây? Câu nói kia vừa dứt, cánh cửa nhỏ đã bị đá văng, Nhĩ Thuần khẳng định kì này không xong rồi. Đám đồng nghiệp nam như thợ săn vừa bẫy được thỏ non nhìn xuống người đang xụi lơ tựa lên tường gạch men sứ, tự đến tóm hai chân mở ra nơi riêng tư dơ bẩn của cậu mà cợt nhả cười lớn. Nhĩ Thuần xấu hổ giận dữ nhưng bằng thừa, mọi người đã biết cậu là cái dạng gì hết cả rồi.

"Ha ha, không hổ danh là "thằng điếm công cộng", còn mặc cả đồ lót nữ, ha ha ha, xem ra lời đồn nó được dạy dỗ quả không sai."

"Coi kìa, đeo khuyên cả vào chỗ ấy, vậy mà vẫn hứng được? Tao đoán là thằng này tâm lí biến thái!"

"Đúng vậy đúng vậy, rất nhiều người đã chạm qua nó đều nói nó có chứng ngược cuồng (M- masochist), chơi thế nào cũng không chết."

"Nói vậy hay chúng ta thử xem?"

"Đương nhiên, lôi nó ra...!"

Cứ vậy, trong khi tầm mắt Nhĩ Thuần còn ngập trong choáng váng và nỗi sợ hãi mơ hồ, vô số bàn tay lôi thốc cậu ra từ cái góc tối an toàn ấy, tay cậu bị hai tên kéo đi, tên đưa ra gợi ý đầu tiên cười dâm đãng lột quần cậu xuống, đám đàn ông một bên lần mò thân thể cậu, một bên trào phúng bình phẩm những đề tài buồn nôn, song cậu chỉ có thể như cổ vũ chúng mà phát ra tiếng kêu loạn "Aaa... không..."

Gương mặt cậu đầy đau khổ, mà trong lòng thì đang rú lên tiếng cười nhạo, Nhĩ Thuần là hạng người như vậy- IK nói, cu cậu này sống khỏe được quả là kì tích.

"Xem xem, sờ có tí chút đã run bắn rồi, mẫn cảm quá."

"Phải, hơn nữa hình như nó rất thích chúng ta làm vậy với nó ấy..."

"Đúng là phí của giời, chúng ta sẽ đem nó ra ngoài, phải để cho mọi đồng nghiệp trong công ty được chiêm ngưỡng phong thái thực sự của vị Đại minh tinh này..."

"Ha ha ha ha ha có lí, bảo mọi người đến phòng họp mở hội đi, bảo vật này đang chờ chúng ta khai phá tiềm năng đấy, ha ha ha ha."

"Nói thì nói, nếu IK biết được thì làm sao? Thằng ôn này có chủ đấy."

"Thì nó sẽ thảm rồi, song cái này đâu có liên quan gì đến chúng mình?"

"Được rồi, vậy thì Nhĩ Thuần tiên sinh yêu quý, đành lấy hình tượng diễm lệ này của cậu đi ra mắt đồng nghiệp thôi."

Nếu để cho IK biết việc này. Nhĩ Thuần chấn kinh, hắn không thể chấp nhận được cậu làm ra chuyện mất mặt trước đông người, đặc biệt là trước những kẻ IK vốn khinh thường. Lo sợ trong Nhĩ Thuần tăng thêm mấy phần, cậu nói giọng điệu cầu xin "Van các người... Đừng cho người khác nhìn... Đừng cho IK biết... (Các người) Muốn làm gì cũng được... Đừng..."

"Ối khóc rồi, đáng thương quá, ha ha ha ha ha ha ha."

Bọn đàn ông cười lớn, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

"Để bọn tôi đem cậu ra ngoài, muốn chơi gì phải có cạ chơi cùng mới vui chứ. Hợp tác cùng bọn anh quẩy cái party nhé cưng, ha ha ha ha ha."

"Không, đừng mà----"

Nhĩ Thuần sợ hãi kháng cự, nhưng cậu biết sức mình chẳng thấm vào đâu, cơn ác mộng dần buông xuống, I.K... Nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ phản ứng thế nào đây? Người như Nhĩ Thuần sẽ chả bận tâm bản thân bị đùa bỡn hay tra tấn kiểu gì, cậu chưa bao giờ coi mình là một "con người", nhưng nếu mình gây ra chuyện khiến IK phiền lòng thì khác, hắn sẽ rời bỏ cậu, hệt như một chú chó vô cùng sợ chủ nhân vứt mình đi, làm sao bây giờ? Cậu phải làm sao bây giờ?