Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Chương 6: Trong lòng em có tâm sự



Edit: jen🎀

Chưa đầy một tuần sau, Khương Dao cuối cùng cũng quay xong.

Sau khi chụp ảnh tập thể với một số thành viên trong đoàn, cô nhận được một bó hoa lớn, trong đó có hoa cẩm chướng và hoa baby, đặt dấu chấm hết cho những vết bầm tím ở chân của cô.

Đạo diễn thường ngày mắng cô không thương tiếc thì trịnh trọng vỗ vai, tặng cô một lời chúc tốt đẹp——

"Sau này đừng đóng phim của tôi nữa."

Khương Dao cảm động rơi nước mắt, đáp lại thật chân thành: "Tạm biệt, tôi không có thích bị ngược."

Hai người vừa ôm vừa cười giả trân, rốt cuộc cũng buông nhau ra, tranh thủ chạy mất.

Sau khi được giải thoát khỏi đoàn phim, Khương Dao thở phào nhẹ nhõm, trao đổi tin nhắn WeChat với một vài diễn viên thân thiết, sau đó lên xe đến sân bay, chẳng thèm ngoảnh lại.

Khương Dao tháo kính râm xuống, chớp chớp đôi mắt hoa đào, nhìn người đại diện với ánh mắt vô cùng trìu mến.

"Tạm thời không có lịch trình, em phải về trường chuẩn bị cho kịch tốt nghiệp."

Mấy năm nay cô điên cuồng bên ngoài rất lâu, nếu bỏ lỡ kịch tốt nghiệp, e là trường sẽ từ chối cấp bằng cho cô.

Phùng Liên đưa cho cô một thanh kẹo cao su, vừa lén nhìn cô, vừa cẩn thận nói: "Anh nghĩ em đừng nên quá thương tâm. Bây giờ mọi người đều đang chạy tới chạy lui phỏng vấn ở đoàn kịch, em thì đến sân bay."

Khương Dao nhai kẹo cao su, thờ ơ nói: "Phần sau còn chưa có vai nào mà. Anh biết vậy mà còn định kéo em đi nghỉ dưỡng."

Phùng Liên chột dạ sờ sờ cằm, giả vờ bình tĩnh: "Hì, lỡ có tin gì tốt thì sao."

Khương Dao dừng động tác, kinh ngạc liếc Phùng Liên: "Tin tốt gì?"

Phùng Liên nhún vai, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ: "Anh cũng đâu có biết, cứ đợi thôi."

"Anh..." Khương Dao nhíu mày, cảm thấy Phùng Liên có điều gì đó muốn nói lại thôi.

"Chừng nào em mới trả cái áo sơ mi kia đây?" Phùng Liên ngắt lời Khương Dao, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Quả nhiên, nhắc tới Quý Nhược Thừa, Khương Dao không thèm để ý đến nghi ngờ vừa rồi nữa, cô đắc ý nhướng mày: "Anh đừng quan tâm cái này, đợi về đến trường cũng đừng lải nhải bên tai em cả ngày."

Phùng Liên một mình kiêm nhiều nghề, rõ ràng anh là người đại diện của cô, nhưng cũng là người giám hộ được ba cô âm thầm cử đến chăm sóc cô.

Thường ngày thì ngày ngày chạy đến Học viện Điện ảnh đưa kịch bản, giao đồ ăn, tiểu - trong - suốt - Khương - Dao lại có người đại diện ân cần như vậy, thể nào cũng khiến người ta thấy kì lạ.

*Tiểu trong suốt ý là nghệ sĩ kém nổi trong giới á, xuất hiện hay biến mất thì cũng không ai biết nên mới gọi như vậy.

"Anh sẽ không đến phiền em, nhưng em cũng đừng trốn anh. Bây giờ em cũng khá nổi tiếng trong lớp, nhiều nhóm kịch tốt nghiệp sẵn sàng liên hệ với em, em có thể lựa chọn." Phùng Liên xách túi của Khương Dao, vừa cằn nhằn vừa hộ tống cô ra khỏi xe.

Máy bay hạ cánh an toàn xuống Đế Đô, Khương Dao và Phùng Liên mỗi người đi một ngả, Phùng Liên về công ty để báo cáo chi tiết, còn Khương Dao về trường học để hàn gắn mối quan hệ thầy trò ảm đạm.

Thật ra là vô cùng ảm đạm.

Khương Dao xoa huyệt thái dương, thấy mí mắt giật giật.

Dương Ngọc Mân làm chủ nhiệm trong khoa Biểu diễn đã nhiều năm, loại học sinh nào cũng từng gặp mà còn phải bất lực với Khương Dao.

"Rốt cuộc cũng về, ai không biết còn tưởng em phải đi tranh giải Oscar đấy."

Nghe.

Nghe lời phê bình âm dương quái khí này đi.

Khương Dao mỉm cười nhét điếu thuốc cho bà ấy, một tay chắn gió, tay kia ấn bật lửa châm lửa.

"Em đây không phải là muốn trải nghiệm thực tế sao, nếu không thì kĩ thuật diễn không tốt lên được."

Dương Ngọc Mân rít một hơi thuốc thật sâu, khói rất thơm, vừa ngửi đã biết là thuốc đắt tiền, nhấc mắt là biết Khương Dao đang cố ý lấy lòng bà.

"Em thôi đi, nhìn Liễu Ức Nhất lớp em xem, đường người ta đi thế nào."

So sánh với bạn cùng lớp quả là truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa, kéo dài mấy trăm năm, đầu độc hàng trăm triệu học sinh.

Khương Dao liếm hàm răng trên, cụp mắt, cười khúc khích: "Cậu ấy không phải là thí sinh nghệ thuật xinh đẹp nhất sao, xuất phát điểm của tụi em không giống nhau."

Dương Ngọc Mân biết gia thế Khương Dao, nghe vậy thì rút điếu thuốc ra: "Ha, em mà lại nói chuyện xuất phát điểm với tôi?"

Khương Dao chớp chớp mắt, vô tội nói: "Cô ơi, với kỹ năng diễn xuất hiện tại của em, nếu đóng nữ chính chẳng phải là không thích hợp lắm sao?"

Lời cô nói đường đường chính chính, nghe qua hoàn hảo không có kẽ hở.

Lừa người khác thì được, nhưng lại không thể lừa được Dương Ngọc Mân.

"Kĩ thuật diễn phải do đạo diễn giỏi dạy, mấy năm nay em đã làm cái gì, tôi cũng lười nói."

Dương Ngọc Mân biết gia đình Khương Dao có mối quan hệ và nguồn lực sâu rộng. Thật ra trong một khóa đào tạo được một hai người nổi tiếng cũng không dễ, bà rất coi trọng Khương Dao, nhưng cũng không hiểu Khương Dao đang chơi chiêu gì.

Bà làm chủ nhiệm cũng chỉ là lo lắng, cả ngày thấy tiếc giùm Khương Dao, buồn bực sợ cô không trụ trong giới không nổi nữa.

Thấy chủ nhiệm nghiêm túc, Khương Dao cũng không nói đùa nữa, thu lại ý cười trong mắt, nhẹ giọng nói: "Cô cũng biết tình huống của em, nếu không thành công cũng không sao."

Đúng thật là không sao, được hỗ trợ một chút thì có thể hơi nổi, nhưng muốn siêu nổi tiếng thì phải dựa vào số mệnh. Đúng là cô muốn nổi tiếng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ lãng phí cả đời để được nổi tiếng.

Giống như lúc ba cô muốn cho cô du học, làm tài chính, trong nhà không có ai trông cậy cô sẽ nổi tiếng khiến người khác ghen tị.

"Khương Dao, tôi luôn cảm thấy trong lòng em có tâm sự." Dương Ngọc Mân ý vị thâm trường nói.

Lông mi Khương Dao run rẩy, mỉm cười cam chịu.

Cuộc trò chuyện kết thúc với tiếng thở dài bất lực của chủ nhiệm, cuối cùng cô cũng được về ký túc xá nghỉ ngơi.

Ký túc xá của bọn họ có bốn người, chỉ có cô là đang quay phim ở ngoài, ba người bạn cùng phòng còn lại suốt ngày gặp nhau ở Đế Đô. Sắp tốt nghiệp rồi, tài nguyên chồng chéo lẫn nhau, giữa họ tồn tại quan hệ cạnh tranh, quan hệ trong ký túc xá cũng trở nên hơi vi diệu.

Khi cô đẩy cửa đi vào, chỉ có Hà Đinh Ninh ở lại ký túc xá quét dọn vệ sinh.

Vừa thấy cô, Hà Đinh Ninh ngạc nhiên nói: "Cậu về rồi à?"

"Ừ, tớ mang quà về cho mọi người này." Khương Dao đặt gói đồ xuống, đi tới ôm vai Hà Đinh Ninh.

Trong lớp cô, Hà Đinh Ninh được coi là người trung thực khiêm tốn nhất. Bởi vì điều kiện gia đình bình thường, cũng không phải là con một nên cô rất giỏi chăm sóc người khác, mọi việc lớn nhỏ trong ký túc xá đều là cô ấy để ý.

Hà Đinh Ninh đặt cây lau nhà xuống, mỉm cười dùng mu bàn tay cọ cọ mặt Khương Dao, sau đó nghiêng người nhìn qua, đưa tay lật qua xem: "Quà gì thế?"

"Aiz đợi chút, cái này là của tớ." Khương Dao cẩn thận cầm chiếc túi trong suốt đựng áo sơ mi trắng lên đặt lên đầu giường.

Hà Đinh Ninh ánh mắt sắc bén: "Áo sơ mi nam, cậu mua cho ai?"

Khương Dao nheo mắt cười, thần thần bí bí nói: "Không phải tớ mua, là người khác cho tớ mượn."

Hà Đinh Ninh nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nói: "Không phải là cậu với nam diễn viên trong đoàn..."

Khương Dao đẩy cô, trợn mắt bất đắc dĩ: "Cậu nghĩ gì thế, bộ tớ không kén chọn chắc."

Hà Đinh Ninh nhận lấy món quà của mình, mỉm cười không nói nữa.

"Đúng rồi, sao cậu không đi tập kịch tốt nghiệp, tớ thấy hai người họ đều đã ra ngoài rồi." Khương Dao đặt đồ đạc xuống, người toàn mồ hôi, ngồi trên ghế phẩy phẩy cổ áo thun.

"Tớ đi rồi, không được chọn." Nhắc tới chuyện này, Hà Đinh Ninh không có hứng thú.

Tuy ngoại hình cô ấy không quá nổi bật nhưng cũng thanh tú thuận mắt. Hơn nữa mấy năm nay cô ấy rất nỗ lực học hành, luôn xếp thứ nhất, nhưng hình như tổ nghề không độ.

Khương Dao cắn môi dưới, đồng tình nói: "Lúc thử vai cậu quá căng thẳng sao?"

Tố chất tâm lý của Hà Đinh Ninh không mạnh lắm, khi thấy đạo diễn casting dữ sẽ hoảng sợ, nhiều lúc đều phải chịu ấm ức.

Nhưng cô cũng biết Hà Đinh Ninh rất tham vọng, mấy bộ phim nhảm nhí của cô, Hà Đinh Ninh còn không thèm để ý.

"Không phải, tớ đã vượt qua buổi thử vai cho "Du dương*", nằm trong số những người được chọn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị loại, vai diễn được giao cho Liễu Ức Nhất." Hà Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn Khương Dao.

* Từ gốc là 袅袅 [niǎoniǎo], tớ không hiểu ý tác giả là sao nên tạm dịch như z nhe

Ơ kìa... Đừng nhìn, đừng nhìn tớ!

Khương Dao dời mắt, mất tự nhiên sờ lên chóp mũi, nhìn chằm chằm giường đối diện, mắt giật giật.

Hà Đinh Ninh tiếp tục nói: "Cái này cũng chưa là gì, cậu có biết biết bộ phim "Vượt qua thời không" không, người ta đồn nam chính là Trương Trọng Tuân đang nổi tiếng, có vẻ như cũng là tài nguyên của Liễu Ức Nhất, có người chống lưng thật tốt."

Khương Dao dùng ngón tay gõ nhẹ đầu gối, mồ hôi trên người đã khô ráo, ngước đôi mắt hoa đào mơ hồ nói: "Dù sao thì cậu ấy cũng đã ký hợp đồng với công ty, lại còn là thí sinh nghệ thuật đẹp nhất."

Thí sinh nghệ thuật nói thế nào cũng tốt.

Cũng không biết có gì để hâm mộ.

Cô biết Hà Đinh Ninh nói mấy câu này là có ý gì.

Lúc Khương Dao vào trường, cũng là một mỹ nhân được cả trường công nhận, có một thời gian, cuộc đua trở thành hoa khôi giữa cô và Liễu Ức Nhất rất kịch liệt, nhưng vì cái danh thí sinh nghệ thuật xinh đẹp nhất Liễu Ức Nhất được lan truyền rộng rãi hơn nên cuối cùng cô ấy giành được danh hoa khôi.

Mấy năm nay, Khương Dao luôn vào mấy đoàn phim gà mờ, thường xuyên bị người ta châm chọc là không tốt số bằng Liễu Ức Nhất.

Hà Đinh Ninh chịu uất ức, tự nhiên hy vọng có thể nhận sự đồng tình của Khương Dao, hai người đều là tiểu trong suốt nhỏ bé đáng thương, chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn tài nguyên của Liễu Ức Nhất.

Nhưng Khương Dao là một tiểu - trong - suốt - giả, thật sự không thể nào ôm đầu khóc rống cùng cô ấy, cho nên rất chột dạ.

Hà Đinh Ninh không biết, Trương Trọng Tuân chính là nghệ sĩ của công ty nhà Khương Dao, lúc chưa được ai biết đến còn biểu diễn đàn piano trong tiệc sinh nhật Khương Dao.

Lúc đó Khương Dao đang cãi nhau với ba cô, một cước đạp nổ bóng bay, tiếng nhạc piano mượt mà bị tiếng bong bóng nổ chen ngang, Trương Trọng Tuân thậm chí không chớp mắt, nhưng có lẽ anh ta thấy cô phiền muốn chết.

Khương Dao nhẹ nhàng cắn khớp ngón trỏ, ánh mắt đảo quanh.

Có nên nói với Hà Đinh Ninh rằng bộ phim này Liễu Ức Nhất không thể diễn, cuối cùng vẫn là tài nguyên của một người mới đang nổi.

Nhưng Hà Đinh Ninh sẽ tin sao?

"Cậu đang nghĩ gì thế?" Hà Đinh Ninh được tán thành, có chút thất vọng.

"Bộ phim này khá hay." Khương Dao chà xát tay, thật lòng khen ngợi bộ phim nhà mình đầu tư một chút.

"Ai không biết hay, thật đáng ghen tị, Trương Trọng Tuân, nam thần đó." Hà Đinh Ninh tựa ghế, dậm chân than thở.

Khương Dao sờ sờ vành tai, không biết tiếp lời thế nào.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cho cô cơ hội để thở.

Cô lấy điện thoại ra xem.

Một tin nhắn ngắn gọn, sáng trưng, làm người ta hoa mắt chóng mắt.

Trương Trọng Tuân: Đàn em, em bận à? Chúng ta tìm chút thời gian gặp nhau nhé.