Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Chương 7: Là tự tôi muốn gặp em



Edit: jen🎀

Khương Dao thật sự hơi hoảng.

Cô và Trương Trọng Tuân không có quan hệ cá nhân, thậm chí còn không có ấn tượng tốt.

Trương Trọng Tuân càng ngày càng nổi tiếng trong những năm gần đây, fan hâm mộ cuồng nhiệt rất động, duyên người qua đường cũng tốt, có thể được coi là tiền tuyến xuất sắc của công ty.

Hà Đinh Ninh vỗ cánh tay cô, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ai tìm cậu vậy? Vẻ mặt của cậu thật khó diễn tả."

Khương Dao úp điện thoại lên đùi như phản xạ, sắc mặt Hà Đinh Ninh lập tức thay đổi, miễn cưỡng nói: "Sao vậy, không thể cho tớ xem à."

Khương Dao chớp mắt hai cái, cũng không trực tiếp trả lời Hạ Định Ninh: "Tớ đi ra ngoài một lát."

"Đi đi."

Hà Đinh Ninh chống cằm, dựa lưng ghế, ý vị thâm sâu.

Suy đoán phức tạp trong đầu cô ấy, Khương Dao không có hứng thú để ý.

Nhà Trương Trọng Tuân ở khu biệt thự ngoại ô, Khương Dao bắt taxi đến đó, cũng mất một tiếng.

Người dân trong khu dân cư này hầu hết đều là người giàu có hoặc quý tộc, gia đình Trương Trọng Tuân tương đối không có gì nổi bật.

Vừa mở cửa, anh ta đến nói mấy câu khách sáo.

"Nhiều năm không gặp, đàn em càng ngày càng xinh đẹp."

Trương Trọng Tuân cười, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, mặc quần áo ở nhà giữ cửa mở, không biết có thể khiến bao nhiêu người hâm mộ phát điên.

"Cũng bình thường ạ."

Tiếc rằng Khương Dao tâm lặng như nước.

Khóe miệng Trương Trọng Tuân giật giật, anh tưởng Khương Dao sẽ đáp lời khách sáo, sau đó hai người vui vẻ nói đến trọng tâm, nhưng rõ ràng là anh đã suy nghĩ quá nhiều.

"Vào nhà ngồi đi."

Trương Trọng Tuân quay người bước vào phòng khách, Khương Dao đi theo anh, một đoạn đường im lặng xấu hổ.

Với kinh nghiệm xã giao nhiều năm trong giới, Trương Trọng Tuân bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.

"Em biết tôi tìm em để làm gì không?"

"Bố tôi giao nhiệm vụ cho anh."

Khương Dao bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa, buộc tóc thành đuôi ngựa.

Mí mắt Trương Trọng Tuân giật giật, mỉm cười trìu mến: "Em không nghĩ là tự tôi muốn gặp em hả?"

Khương Dao mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong thành vầng trăng khuyết: "Đều là hồ ly ngàn năm, anh nói nhảm gì vậy?"

Trương Trọng Tuân sờ cằm, nhướng mày vẻ vô tội: "Oan cho tôi rồi, thật sự là do tôi muốn gặp."

"Thế thì sao?" Khương Dao bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.

"Chỗ tôi có một bộ phim, bản thân tôi cũng có đầu tư, nhưng lại không hài lòng với mấy ứng cử viên. Tôi thấy em là người hợp vai nhất, có muốn đi thử vai với tôi không?" Trương Trọng Tuân nghiêng người về phía trước, đan tay đặt trước đầu gối, đánh giá biểu cảm của Khương Dao.

Khương Dao mím môi mỉm cười, hơi nghiêng đầu: "Tôi đoán... Bộ phim đó là "Vượt qua thời không"."

Trương Trọng Huân sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: "Nếu đúng vậy thì sao?"

Khương Dao giương mắt, biểu cảm trở nên hơi nghiêm túc: "Làm khó anh rồi, tôi sẽ tự nói chuyện với ba tôi."

Dứt lời, cô cầm túi đứng dậy rời đi, vừa đi được hai bước, Trương Trọng Tuân bắt lấy cổ tay cô.

"Em không nghĩ đến tôi muốn diễn với em à?"

"Anh không cần lo lắng, tôi có thể đối phó với ba tôi, chọn cho anh một bạn diễn tốt."

Cô hơi lùi lại, nhưng không tránh được, Trương Trọng Tuân không có ý định buông tay.

Khương Dao hơi nhướng mày quay lại nhìn Trương Trọng Tuân.

"Nếu tôi nghiêm túc thì sao?"

Trương Trọng Tuân ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như vực sâu, trên mặt không có biểu cảm đùa giỡn.

Trong một khoảnh khắc, Khương Dao còn tưởng Trương Trọng Tuân để ý cô.

Nhưng diễn trò chẳng phải là gốc rễ của một diễn viên sao, nhìn một cái cây cũng có thể diễn ra thâm tình, cô rất nhanh trở lại bình thường.

"Tôi đã nói muốn tự dựa vào bản thân."

Cô dùng chút sức rút tay ra khỏi tay Trương Trọng Tuân, cổ tay vẫn hơi đau.

"Xem ra không ai có thể thuyết phục em nhận tài nguyên này." Trương Trọng Tuân hơi buồn, day day đầu ngón tay.

"Không một ai."

Khương Dao xách túi rời đi một cách lạnh lùng.

Nhưng kết luận này còn quá sớm.

~

Không khí ẩm ướt, mang theo mát mẻ sau cơn mưa.

Phùng Liên không nhàn rỗi, ngay khi nhận được tin Trương Trọng Tuân thất bại, anh ta bắt đầu tung đòn sát thủ.

Đại học T.

Quý Nhược Thừa vừa mới tham dự hội thảo của Hiệp hội Vật lý Trung - Anh trở về, còn chưa kịp thu dọn va li về nhà đã vội vã đến trường lên lớp.

Vắt áo vest trên tay, anh bước đến cửa lớp, sững sờ trong giây lát.

Anh biết Phùng Liên, nhưng anh không biết Phùng Liên làm thế nào có được thời khóa biểu dạy học của mình.

Có lẽ người trong ngành giải trí đều có tin tức nhạy bén.

"Chào giáo sư Quý, đã lâu không gặp." Phùng Liên đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở hiện trường, nụ cười đào hoa rạng rỡ, như thể Quý Nhược Thừa là con rể thất lạc nhiều năm của anh ta.

Quý Nhược Thừa cười nhẹ, bắt tay Phùng Liên: "Có chuyện gì vậy?"

Anh đang hỏi Khương Dao có chuyện gì.

Thật ra, theo phong cách thường ngày của anh, khi tiết học sắp bắt đầu thì không có gì quan trọng hơn tiết học.

Nhưng... Câu hỏi cứ như vậy từ miệng bật ra.

"Một lúc cũng không thể nói hết được, đợi anh dạy xong, chúng ta nói chuyện." Phùng Liên cười xoa xoa tay.

Quý Nhược Thừa gật đầu, thấy Phùng Liên không quá sốt ruột, anh mới hơi an tâm.

Trong tiết, anh có hơi không yên lòng.

Trước đây anh luôn có thể tập trung vào công việc, nhưng kể từ lần trước cùng Khương Dao có sự tiếp xúc khó hiểu, anh thường xuyên cảm thấy không biết nên làm gì.

Tiết học nhanh chóng kết thúc, anh và Phùng Liên đi đến quán cà phê gần khu dạy học.

Quý Nhược Thừa gọi một cốc Flat White* cho Phùng Liên, Phùng Liên cũng không khách sáo.

*Flat White: một loại cà phê với sự kết hợp từ espresso và sữa tươi đánh nóng, có lớp bọt mịn trên bề mặt.

"Giáo sư Quý, có lẽ anh không biết nhiều về giới giải trí, nhưng ít nhất anh cũng biết sự nghiệp của một nữ diễn viên không được dài lắm đúng không?"

Phùng Liên đi thẳng vào vấn đề.

Quý Nhược Thừa nhấp một ngụm cà phê, anh không quen thêm đường, vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.

"Ừ, anh nói tiếp đi."

Phùng Liên gãi đầu, hạ giọng: "Dao Dao năm nay đã hai mươi mốt rồi, vẫn kiên quyết lăn lộn ở tuyến dưới. Một nữ diễn viên khá nổi tiếng, nhỏ hơn em ấy gần mười tuổi cũng đã bắt đầu diễn nữ chính."

"Nếu như chúng tôi không có người chống lưng, không có tài nguyên thì còn chấp nhận được, xứng đáng bị người ta chà đạp.

"Nhưng không phải vậy, chúng tôi có rất nhiều tài nguyên tốt. Tinh Diệu có thể dồn toàn lực để quảng bá Dao Dao."

"Thành thật mà nói, vẻ ngoài của Dao Dao không hề tệ, so với hầu hết nữ diễn viên trong ngành thì tinh xảo hơn rất nhiều."

Quý Nhược Thừa chớp mắt: "Ừ."

Phùng Liên không ngờ anh lại đột ngột trả lời, dòng suy nghĩ của anh ta bị gián đoạn.

Ho nhẹ một tiếng, anh ta uyển chuyển nói: "Dao Dao muốn nổi tiếng, nghiêm túc với nghề này, hiện tại sắp tốt nghiệp rồi, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, sau năm ba mươi tuổi cũng sẽ không có nhiều cơ hội."

"Nếu danh tiếng không tốt, lại không nhận tài nguyên từ gia đình, chỉ có thể tiếp tục lăn lộn ở tuyến dưới. Qua mấy năm nữa, cũng không thích hợp để diễn phim thần tượng nữa."

Quý Nhược Thừa nhẹ xoay tách cà phê, ngước mắt lên nói: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng tìm tôi có ích gì?"

Phùng Liên hít sâu một hơi, nhấp một ngụm cà phê, đầu lưỡi tê dại vì bỏng rát.

"Anh nghĩ xem tình cảm sâu đậm siêu - cấp - thoát - tục của Dao Dao là dành cho ai?"

Ngón tay Quý Nhược Thừa run rẩy, cà phê trong cốc sóng sánh, một lát sau mới sóng im biển lặng.

Phùng Liên ý thức được lời nói của mình có thể không phù hợp, vì thế khéo léo bổ sung: "Chúng ta đều là người trưởng thành, thế giới của người trưởng thành tràn ngập đủ loại bất công, Dao Dao trời sinh đã là con gái của chủ tịch chúng tôi. Anh muốn cô ấy tự mình đi từ dưới đáy lên, đều là để xin lỗi ông trời đã để cô ấy đầu thai vào chỗ tốt."

Quý Nhược Thừa hơi nheo mắt lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khóe môi.

"Tôi muốn cô ấy tự mình đi từ dưới đáy lên hồi nào?"

Phùng Liên dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Anh dám khẳng định trước đây chưa từng nói qua những lời tương tự?"

Quý Nhược Thừa giật mình.

Hình như anh đã từng nói.

Có lẽ là vào một lần thi cuối kỳ, điểm vật lý của Khương Dao thấp nhất lớp, lúc nhìn thấy bảng điểm, anh thật sự có hơi tức giận.

Với chỉ số IQ của Khương Dao, lẽ ra cô không chỉ có thể được nhiêu đây điểm nên anh đã gọi Khương Dao vào văn phòng, đẩy bài thi đến trước mặt cô.

Khương Dao có chút bất đắc dĩ than thở.

Anh cho phép học sinh làm bài thi có lúc thất thường, nhưng rất không thích học sinh kiếm cớ khắp nơi, cho nên mới trách mắng Khương Dao mấy câu.

Thật ra bình thường anh rất hiền lành, tính tình tốt, dù có mắng cũng không đanh mặt nói lời cay nghiệt.

Nhưng nhìn dáng vẻ uất ức, mắt đỏ hoe của Khương Dao, anh lại cảm thấy mình đã quá đáng.

Cũng vì lần tự trách đó, anh vội vội vàng vàng mua quà sinh nhật cho Khương Dao, sau đó, mọi chuyện trở nên ngày càng hỗn loạn.

"Lúc đó tôi đang thực hiện nghĩa vụ của mình dưới góc độ của một giáo viên, nhưng..." Giọng Quý Nhược Thừa đột ngột dừng lại.

Phùng Liên vểnh tai lên: "Nhưng sao?"

Quý Nhược Thừa chột dạ nâng cốc cà phê lên, mơ hồ nói: "Không có gì."

Phùng Liên đảo mắt, tuy rất muốn biết những gì Quý Nhược Thừa không nói, nhưng cũng không quên nhiệm vụ của mình.

"Thật ra bây giờ có một kịch bản hay, rất gần với hình tượng của Dao Dao, nếu diễn thì rất có khả năng trở mình thành công. Hơn nữa, công ty chúng tôi cũng có đầu tư, lời nói khá có uy quyền."

Quý Nhược Thừa nghiêm túc gật đầu: "Cho nên anh muốn Khương Dao nhận vai này, nhưng Khương Dao lại không nhận."

"Đúng vậy, em ấy nói không dựa vào tài nguyên nhà mình, nhưng bỏ lỡ bộ phim này thì thật đáng tiếc, nếu bây giờ không làm, sau này hối hận có ích gì?"

Mắt Quý Nhược Thừa lóe lên, dường như nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm: "Đúng vậy."

Phùng Liên vừa nghe thấy có cơ hội, lập tức thừa thắng xông lên: "Cho nên làm phiền thầy Quý đây, khuyên Dao Dao đừng cố chấp."

Quý Nhược Thừa hoàn hồn: "Tôi khuyên em ấy bằng cách nào?"

Phùng Liên đưa giấy ăn trên bàn cho Quý Nhược Thừa, ý vị thâm trường nói: "Tôi không biết, nhưng thầy Quý nhất định có thể làm được."

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Ji os: Nhưng từ góc độ của một người đàn ông, tôi hy vọng Khương Dao sẽ luôn là chính mình, vĩnh viễn không cần thay đổi.