Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Chương 8: Tự tiêu hóa bình giấm này



Edit: jen🎀

Phùng Liên dùng ngón tay cầm một tờ giấy, vẫy vẫy trước mặt Khương Dao: "Đây, lịch dạy học của một vị giáo sư nào đó."

Khương Dao vốn đang cúi đầu cắt móng tay, nghe thấy thì dừng động tác, ngước mắt nhìn tờ giấy.

Quả nhiên, là lịch dạy học của Quý Nhược Thừa.

Khương Dao đi qua đi lại, trong mắt có chút không thể tin được, sau đó cô đưa tay chạm vào trán Phùng Liên.

"Trời ơi, để em xem xem là thiên thần nhỏ nào đã chiếm lấy cơ thể của Liên Liên nhà ta."

Phùng Liên chán ghét né tránh tay cô, lẩm bẩm: "Tránh ra xíu đi."

Khương Dao rút tay lại, nhìn Phùng Liên đầy hứng thú: "Anh sao vậy, một nữ diễn viên như em, không cần phải dè dặt nữa à?"

Phùng Liên trừng mắt, lề mề nói: "Dù sao em cũng chưa báo đáp ân tình lần trước, coi như anh làm việc tốt."

Khương Dao nhìn chằm chằm mặt Phùng Liên một lúc lâu, sau đó liếm môi dưới rồi chậm rãi "Ồ" một tiếng.

Bầu không khí không được tự nhiên, Phùng Liên cũng chỉ đang bịp bợm thôi.

Chắc chắn anh ta đang giấu Khương Dao điều gì đó, Khương Dao cũng không phải là một nghệ sĩ nhỏ dễ bị lừa.

"Bộ phim "Vượt qua thời không", anh có biết không?"

Khương Dao gấp lịch dạy học lại, hỏi một cách thản nhiên.

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng thì trong lòng cô đã có câu trả lời.

Tất nhiên là biết, nhưng cô muốn xem phản ứng của Phùng Liên có gì khác thường không, chẳng hạn như... Trương Trọng Tuân đã vào đoàn như thế nào.

Phùng Liên gãi gãi tóc, không chút do dự nói: "Anh biết."

Khương Dao sửng sốt, không ngờ anh ta lại trả lời thẳng thắn như vậy.

Phùng Liên tiếp tục nói: "Anh biết bộ phim này sắp quay, đã chú ý tới nó rồi. Lúc trước anh cũng đã nói chuyện với đạo diễn casting, để em đi thử vai."

"Anh biết em không muốn đụng đến tài nguyên trong nhà." Ánh mắt Khương Dao trở nên sắc bén.

"Phim nhà em đầu tư thì không thể tranh thủ một chút à?" Phùng Liên hỏi.

Gió thổi một hơi, khăn trên bàn bay phấp phới.

Khương Dao một tay đè xuống, nheo mắt: "Với cấp bậc của em, nếu vào đoàn, sẽ đem đến phiền phức cho Trương Trọng Tuân."

"Nói nhảm, Trương Trọng Tuân chủ động mời em diễn, đâu có ai ép anh ta." Phùng Liên trợn mắt.

Nếu đúng vậy thật thì quá tốt rồi!

Tuy Khương Dao là con gái chủ tịch nhưng cũng không phải cả thế giới đều phải vây quanh cô.

Công ty có văn hóa doanh nghiệp và điểm mấu chốt của công ty, Trương Trọng Tuân đang ở tuyến đầu, không còn là một tiểu trong suốt bình thường, không phải con cừu non mặc người xâm lược.

Khương Dao ngẩn người.

Luôn cảm thấy ngay cả gió thổi đến bên người cũng không ung dung tự tại đến thế.

Cô xoa xoa ngón tay, lạnh lùng nói: "Dù sao em cũng từ chối rồi."

~

Sáng sớm, trời hơi ẩm ướt, sau cơn mưa có chút mát mẻ nên Quý Nhược Thừa mặc một bộ đồ thể thao màu đen.

Ai có thể ngờ rằng giữa trưa mặt trời lại ló dạng, không khí oi bức như một chiếc tàu hơi nước.

Anh kéo tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn, khỏe mạnh.

Cầm cuốn sách bước vào lớp, nụ cười nhạt trên môi anh dần biến mất.

Bọn con trai trong lớp nghiêng đầu nhìn về phía cuối lớp, xì xào mấy câu.

Khương Dao.

Cô mặc một chiếc áo len rộng màu trắng, búi tóc bồng bềnh, nằm trên mặt bàn, dáng vẻ thanh tú.

Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, lông mi run run, quay đầu nhìn chỗ khác.

Anh vốn luôn cảm thấy Khương Dao đẹp, bây giờ còn biết trang điểm, càng thêm đẹp mắt.

Nhưng anh không nghĩ đến, Khương Dao ngồi giữa một đám sinh viên bình thường, lại có thể xinh đẹp đến thế.

Anh hắng giọng, đặt cuốn sách xuống, bỏ qua ánh mắt sáng rực của Khương Dao: "Vào học thôi."

Người ngoài có thể đến dự thính chương trình của nghiên cứu sinh, vì ngoại hình của Quý Nhược Thừa nên rất nhiều sinh viên nữ đến dự thính tiết của anh.

Anh cho rằng bản thân đã quen với loại ánh nhìn này, lòng không gợn sóng.

Kết quả hôm nay mới phát hiện, sở dĩ lòng anh không gợn sóng là vì người đó không có ở trong lớp.

Các chàng trai tiếc nuối thu hồi ánh mắt, không nhìn Khương Dao nữa, nhưng tâm tư đều đã bay đến chỗ cô.

Tiết học vật lý nhàm chán, một người đẹp không góc chết đột nhiên xuất hiện trong lớp, ai cũng muốn biết cô đến làm gì.

Từ xa, Khương Dao nhìn người đàn ông trên bục giảng, thấy hơi chua xót, gần như bậc khóc.

Cảnh tượng quen thuộc trước kia, bây giờ lại trở nên vô cùng quý giá.

Ba năm qua cô không hề được nghe Quý Nhược Thừa giảng bài.

Đã từng cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, ngày qua ngày, cứ lặp đi lặp lại mãi một việc, cắn răng làm bài thi, dường như không có kết thúc.

Đột nhiên một ngày nọ, trên bảng đen bắt đầu đếm ngược đến kỳ thi đại học, chớp mắt một cái, một trăm ngày đã trôi qua.

Cô hoàn toàn mất đi quyền được công khai ngồi dưới mí mắt Quý Nhược Thừa.

Hiện giờ đang ở đại học T, để không làm phiền các sinh viên ở đây, cô cố gắng trốn vào góc khuất nhất trong phòng học.

Khương Dao rũ mắt, hơi tủi thân.

Chàng trai bên cạnh lặng lẽ đẩy cuốn sách qua, thấp giọng hỏi: "Cậu là sinh viên trường khác sắp thi lớp cao học của giáo sư Quý à?"

Khương Dao chớp mắt hai cái, mơ hồ nói: "À... Cũng gần như vậy."

Cậu ta viết ID Wechat của bản thân ngay ngắn ở đầu trang: "Tôi đã vượt qua kỳ thi năm ngoái. Nếu có thắc mắc, cậu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."

Khương Dao liếc nhìn ID Wechat, đối phương chủ động có ý tốt nên cô miễn cưỡng cười: "Cảm ơn."

Cô không thêm Wechat, dồn lực chú ý vào cuốn sách trên bàn, đọc từ trên xuống dưới.

Nói ngắn gọn, cuốn này là sách trời hả?

Nói một cách thẳng thắn, trong này viết toàn là cái gì vậy?

Khi cô cúi người đọc chung sách với chàng trai kia, khoảng cách ngày càng gần, Quý Nhược Thừa trên bục giảng hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Đáng tiếc Khương Dao không thấy được.

Phúc lợi lướt qua trong giây lát, Quý Nhược Thừa nhanh chóng trở lại vai trò giáo viên.

"Tiết trước chúng ta đã nói về không gian Hilbert, trong đó lý thuyết về các toán tử tự liên hợp được nghiên cứu bằng phương pháp phân tích hàm..."

Có lẽ vì đứng trên bục đã lâu nên giọng nói của Quý Nhược Thừa đã dịu hơn trước rất nhiều, vừa nói vừa nở nụ cười ôn hòa.

Khương Dao yên lặng xuất thần.

Anh vẫn ưu tú như vậy, giống như ánh sáng chiếu rọi trái đất, khiến người ta cảm thấy mình thật tầm thường.

Cô không theo kịp những gì Quý Nhược Thừa đang nói, nhưng vẫn rất vui khi được nghe tiết của anh, đặc biệt là khi người đàn ông này xắn tay áo lên.

Mỗi lần nhìn thấy Quý Nhược Thừa, cô đều không khống chế được bản thân mà nghĩ tới phương diện kia.

Nhìn từ yếu hầu của anh, cổ áo hở ra, nửa cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, còn có những đường gân trên mu bàn tay...

Cũng may bàn giáo viên của đại học T vừa cao vừa lớn, che kín hoàn toàn từ thắt lưng Quý Nhược Thừa trở xuống. Nếu không trong đầu Khương Dao, bọn họ đã lăn lên giường từ lâu rồi.

Nhưng ánh mắt đang nghĩ đến gia đình hai bên bàn chuyện, mua nhà mua xe rõ mồn một của Khương Dao đã bị người trên bục giảng nhìn rõ không sót lại gì.

Lớp học qua được một nửa, Quý Nhược Thừa hơi mất tự nhiên nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lặng lẽ kéo tay áo xuống, quay lưng lại.

Khương Dao đột nhiên thất vọng.

Những tia cảm xúc đang bùng cháy bị một xô nước lạnh tạt vào.

Chàng trai bên cạnh tranh thủ cơ hội Quý Nhược Thừa xoay đi, nhẹ vỗ cánh tay Khương Dao: "Cậu học trường nào?"

Suy nghĩ của Khương Dao lại bị gián đoạn, không kiên nhẫn nói: "Học viện Điện ảnh."

Cậu ta mở to mắt kinh ngạc, giọng nói trầm thấp đến mức gần như khàn khàn: "Cậu là diễn viên, cũng muốn thi chuyên ngành vật lý?"

"Ừm, làm diễn viên không dễ, tôi phải đổi nghề."

Biết người ngồi cạnh mình có thể trở thành minh tinh, trái tim cậu ta đập càng nhanh hơn, thậm chí cậu còn cảm thấy một cảm giác phô trương không thể giải thích được, như thể cậu đã bước vào vòng bạn bè của Khương Dao.

"Khó trách cậu lại đẹp như vậy, cậu từng đóng phim nào?"

"Phim hay thì chưa chiếu, chiếu rồi thì không hay." Khương Dao cọ cọ một bên má.

Cậu ta càng ngày càng gần, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu ta, điều này khiến cô vô cùng bài xích.

"À thì..."

"Hai bạn đang nói chuyện riêng ở hàng cuối, hết tiết đến chỗ tôi ghi tên lại." Quý Nhược Thừa lạnh lùng ngắt lời cậu ta, ánh mắt nghiêm khắc, cậu ta sợ hãi co rúm lại trên mặt bàn.

Đại học T có quy định, nếu bị ghi tên vi phạm nội quy 3 lần sẽ mất quyền dự thi cuối kỳ, trực tiếp xin thi lại.

Nhưng Quý Nhược Thừa chưa bao giờ là một giáo viên nghiêm khắc, luôn khoan dung với học sinh, sao hôm nay lại có vẻ như bị chạm vào vảy ngược?

Mọi người không ngừng quay đầu xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến giáo sư Quý tức giận.

"Mấy em đang hóng chuyện cũng muốn bị ghi tên phải không?" Quý Nhược Thừa bình tĩnh hỏi.

Lớp học đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí có một số người đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh dậy, không dám vi phạm nữa.

Quý Nhược Thừa dừng một chút, lại bắt đầu giảng dạy.

Khương Dao chớp mắt bất an, lấy ngón tay nhéo thịt trên cánh tay.

Quý Nhược Thừa trách cô làm mất trật tự trong lớp sao?

Cô đến mà không báo trước, bây giờ lại là nguồn gốc mất trật tư, trong lòng Quý Nhược Thừa đang nghĩ gì vậy?

Đúng là một tai nạn bất ngờ, vốn dĩ cô đâu có muốn nói đâu.

Nghĩ xong, Khương Dao trừng mắt hung dữ nhìn chàng trai bên cạnh, dời chỗ ngồi sang bên phải, cách xa cậu ta hoàn toàn.

Sau đó, mười phút còn lại, vẻ mặt Quý Nhược Thừa ôn hòa hơn, cảm xúc cũng bình tĩnh lại, thậm chí cuối cùng còn nói đùa với học sinh một chút.

Mọi người đều cười vui vẻ rồi xách túi của mình chạy nhanh sang lớp tiếp theo.

Trong lớp chỉ còn lại mấy người, tính cả Khương Dao tổng cộng có năm nữ sinh, còn có một nam sinh bị Quý Nhược Thừa giữ lại.

Mấy nữ sinh tụ tập cầm sách vây quanh bục giảng.

"Giáo sư Quý, em học ngành Hàng không vũ trụ, muốn đăng ký làm nghiên cứu sinh của thầy."

"Em cũng vậy, muốn hỏi thầy cần phải chuẩn bị những gì vậy ạ."

"Giáo sư, em học ngành Vật lý công nghiệp, có thể được trường tuyển thẳng học lên cao, có thể thêm Wechat để thảo luận với thầy không ạ?"

...

Khương Dao ngồi trên bàn, đung đưa chân, cắn môi dưới, ghen tị phát điên.

Trước kia khi còn học trung học, cô quá hung hăng, không ai dám nói nói cười cười với Quý Nhược Thừa trước mặt cô.

Nhưng hiện tại... Cô không còn ngây thơ như vậy nữa, cô phải tự tiêu hóa bình giấm này.

Quý Nhược Thừa chống tay trên bục, do dự hồi lâu, chậm rãi nói: "Tôi không rõ lắm về kỳ thi tuyển sau đại học, cuối cùng thì phải xem kết quả, nếu được tuyển thẳng..."

Anh im lặng hồi lâu, sau đó bắt gặp ánh mắt khao khát của nữ sinh, bình tĩnh nói: "Gửi email là được rồi, tôi không dùng Wechat nhiều."

Khương Dao bỗng nhiên cảm thấy bình đẳng hơn một chút.

Cô thậm chí còn không có tài khoản Wechat của Quý Nhược Thừa, một sinh viên đến dự thính thôi mà cũng muốn lấy được?

Một số nữ sinh không có gì để hỏi, sau khi bày tỏ niềm yêu thích điên cuồng với tiết của Quý Nhược Thừa, họ có chút miễn cưỡng rời khỏi phòng học.

Nam sinh đứng bên cạnh xấu hổ đi đến.

"Thầy ơi em không cố ý."

Quý Nhược Thừa lạnh đạm nói: "Đang trong tiết mà em nói gì vậy?"

Cậu ta chỉ vào Khương Dao: "Cậu ấy cũng muốn thi nghiên cứu sinh của thầy nhưng không mang theo sách, em chỉ giúp đỡ thôi, giới thiệu ngắn gọn về chuyên ngành, giọng hơi lớn một chút."

Quý Nhược Thừa nhìn theo ngón tay cậu ta liếc nhìn Khương Dao.

Khương Dao bĩu môi vô tội.

"Lần này bỏ qua, lần sau nhớ chú ý." Anh thật sự không muốn trừng phạt ai, huống hồ đều là nghiên cứu sinh, không phải con nít, bọn họ đều có lòng tự trọng.

Cậu ta chắp hai tay lại: "Cảm ơn, cảm ơn thầy."

Quý Nhược Thừa gật đầu: "Mau đến nghe tiết khác đi."

Cậu ta lén nhìn Khương Dao, sau đó nhanh chóng xách túi chạy đi.

Khương Dao vẫn ngồi trên bàn lắc chân, mặc quần short ngắn, áo rộng thùng thình, nhìn như không mặc gì bên dưới.

Thật đúng là...

Nhất thời, Quý Nhược Thừa không biết nên dùng tính từ gì để diễn tả.

Hai tay anh chống trên bục giảng, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt dò hỏi, lông mày hơi nhíu lại, chờ Khương Dao lên tiếng.

Khương Dao nuốt nước miếng.

Cổ áo của Quý Nhược Thừa vẫn còn mở, khi anh nghiêng người về phía trước, từ góc độ này, thậm chí có thể nhìn thấy một phần ngực của anh.

"Thầy, em cũng nói chuyện trong tiết, em tên là Khương Dao."

Khương Dao ngước đôi mắt hoa đào lên, ngón tay chạm lên môi hơi ái muội.

Tác giả có lời muốn nói:

#Trong não Khương Dao toàn là gì vậy#

#Kỷ lão sư không hiểu sao tức giận#