Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Chương 9: Tôi muốn nói với em một câu xin lỗi



Edit: jen🎀

Thấy động tác của Khương Dao, Quý Nhược Thừa hơi mất tự nhiên rời mắt đi, vành tai hơi nóng lên.

Anh nhanh chóng đứng thẳng dậy, ngón tay dính bụi trên bàn.

"Em đến đây để làm gì?"

Quý Nhược Thừa rút khăn giấy ra lau ngón tay, có lẽ là do tay anh đổ mồ hôi, ma sát khiến đầu ngón tay nóng lên.

Khương Dao từ trên bàn bò xuống, quần áo xõa xuống canh, canh gầy gần bằng cánh tay của Quý Nhược Thừa.

"Tới trả lại quần áo."

Cô nói một cách chính trực, giơ chiếc túi trong suốt trên tay lên.

Thật ra Quý Nhược Thừa cũng biết cô tới đây là vì cái gì, anh chỉ là không biết làm sao hoàn thành nhiệm vụ Phùng Liên giao, nên lúc này nhìn thấy Khương Dao, anh hơi đau đầu.

"Ừ, cảm ơn."

Anh đi từ trên bục xuống, đến trước mặt Khương Dao, đưa tay nhận lấy chiếc áo sơ mi trắng.

Không lấy được.

Quý Nhược Thừa dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn Khương Dao.

Khương Dao đón nhận ánh mắt của anh, vẻ mặt trở nên hơi nghiêm túc: "Thầy Quý, lát nữa thầy có bận gì không?"

Quý Nhược Thừa rụt tay về, hơi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Bình thường không có tiết thì đều ở phòng thí nghiệm."

"Vậy nghĩa là không bận gì." Khương Dao chậm rãi nhét chiếc túi trong suốt vào trong tay Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa chớp chớp mắt.

Được được, em nói không có thì là không.

"Em mời thầy đi ăn một bữa." Đôi mắt hoa đào của Khương Dao cong lên, tròng mắt đen láy phản chiếu hình ảnh Quý Nhược Thừa.

Vẻ mặt ngượng ngùng của thầy Quý đúng là quá đáng yêu.

Bây giờ giữa bọn họ đã không còn quan hệ thầy trò nữa, Quý Nhược Thừa không còn có thể lộ ra vẻ mặt nghiêm túc không thể báng bổ trước mặt cô được nữa.

Thần tiên rơi xuống thế gian, không thể thích ứng với quy tắc sinh tồn, cũng không tìm được đường về.

"Đương nhiên phải để tôi mời em." Quý Nhược Thừa cầm chặt túi trong tay, thoáng ngửi thấy mùi thơm của bột giặt bên trong.

Nói xong anh quay người muốn rời đi.

Khương Dao đột nhiên bắt lấy cổ tay anh.

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào mạch máu ấm áp, cả người Quý Nhược Thừa cứng đờ.

Khương Dao cũng nao nao, âm thầm than thở: "Em còn tưởng thầy sẽ giãy ra."

Cô cũng chỉ là xúc động đưa tay ra, không suy xét kĩ càng, sau khi làm xong còn có chút hối hận.

Bởi vì lúc tốt nghiệp trung học, cô bày tỏ tình cảm với anh, cũng nhất thời kích động túm lấy cánh tay Quý Nhược Thừa, lại bị anh vô tình rụt lại, cái cảm giác đột ngột lạnh lẽo này vẫn luôn khiến lòng Khương Dao sợ hãi.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Dù ngoài mặt cô ra vẻ bản thân mặt dày mày dạn nhưng vẫn luôn biết rõ, trong mối quan hệ giữa cô và Quý Nhược Thừa, mọi thứ đều xuất phát từ phía cô.

Bàn tay của Quý Nhược Thừa buông thõng tay, để Khương Dao cầm lấy.

Anh vẫn đang suy nghĩ tại sao tay Khương Dao luôn lạnh như vậy, khiến người ta muốn dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho cô.

"Chúng ta... Chúng ta đi thôi."

Anh nghe thấy Khương Dao lẩm bẩm, lại không biết nên trả lời thế nào.

Quý Nhược Thừa bước hai bước, Khương Dao lập tức đi theo, nhưng vẫn không buông tay.

Tư thế này, không khác gì hai người đang nắm tay nhau.

Mí mắt Quý Nhược Thừa giật giật, ho nhẹ một tiếng: "Trong phòng học và hành lang đều có camera."

"Ồ." Khương Dao nhàn nhạt đáp lại.

Cô đột nhiên có ý xấu, muốn xem Quý Nhược Thừa sẽ xử lý thế nào.

Trên thực tế, động này đã vượt quá vùng an toàn của cô, mọi việc cô làm bây giờ đều là mạo hiểm, thậm chí còn có chút dũng khí khi cô ở trước mặt Quý Nhược Thừa.

Về phần là cái gì đã tiếp thêm dũng khí, sau này cô nghiêm túc suy xét lại, có thể là bởi vì dáng vẻ Quý Nhược Thừa nấu nước gừng đường đỏ cho cô, chủ động thử độ nóng giúp cô.

Quý Nhược Thừa càng mất tự nhiên, anh không khỏi nhớ lại lúc Khương Dao bị anh đẩy ra, sau đó tức đến mức thở hổn hển lao tới chặn miệng, trúc trắc hôn lên môi anh.

"Em làm vậy... không thích hợp." Quý Nhược Thừa rũ mắt, ánh mắt hướng đến cổ tay đang bị cô nắm, cả vành tai đỏ ửng.

Da anh vừa mỏng vừa trắng nên thật sự rất khó để che giấu cảm xúc này.

"Có gì không thích hợp?" Khương Dao chớp chớp mi, ánh chiều tà chiếu vào khóe mắt, mí mắt hơi chớp nhẹ.

"Tôi tới nhà vệ sinh rửa tay." Quý Nhược Thừa xòe tay còn lại ra cho Khương Dao xem bụi phấn còn chưa lau sạch.

Nhà vệ sinh nam, cô cũng đâu thể vào chung với anh.

"Được thôi."

Khương Dao nhướng mày, chậm rãi thả tay ra.

Quý Nhược Thừa thở phào nhẹ nhõm.

Anh thẳng lưng bước ra khỏi cửa thì nghe thấy Khương Dao nhỏ giọng nói từ phía sau: "Hy vọng lần sau thầy có thể tìm được lý do tốt hơn."

Gió luồn qua khe cửa kính phát ra mấy tiếng khe khẽ, viên phấn trên bục giảng lăn qua lăn lại, rơi xuống đất vỡ tan thành hai mảnh.

Quý Nhược Thừa cảm giác như có ai đấm vào ngực mình, cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Anh im lặng nắm chặt tay thành quyền, đi vào nhà vệ sinh.

Khương Dao đi đến ghế dựa, toàn thân như đột nhiên mất đi sức lực, trở nên mềm nhũn.

Cô nhìn xuống bàn tay mình, lòng bàn tay hơi khẩn trương, ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ là trả lại áo thôi, cô quá không có tiền đồ rồi.

*Quý dị ơi cái câu này nghe nó Trung Quốc quá, nhưng mà tui k biết sửa sao hết TvT

Điện thoại đột nhiên rung lên, giống như đồng hồ báo thức đã được lên lịch, kích thích khiến cô phấn chấn lần nữa.

Vừa cầm lên thì thấy Hà Đinh Ninh gửi cho cô một bức ảnh mờ mờ trên Wechat.

Bấm vào ảnh gốc, có thể thấy rõ mấy chữ to to——

Vượt qua thời không.

Hà Đinh Ninh thần thần bí bí nói: "Tớ tìm thấy cái này trong hộc bàn Liễu Ức Nhất, vai diễn này quả nhiên là của cậu ta."

Ồ.

Ký túc xá của người ta, kịch bản trong bàn học của người ta.

Thật lợi hại.

Biểu cảm của Khương Dao trở nên hơi lãnh đạm.

Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat, là ảnh Hà Đinh Ninh ngượng ngùng đáng yêu, trả lời cô ấy bằng một icon mặt cười không rõ nghĩa.

Lúc Quý Nhược Thừa quay lại, anh thấy Khương Dao đang cau mày, cả mặt bạnh ra, áp suất không khí xung quanh cực kỳ thấp.

Anh tưởng cô đang tức giận.

Cảm giác tội lỗi không có lý do chợt tràn đầy cả tim, dáng vẻ kiếm cớ của anh rõ ràng đến vậy sao?

"Muốn ăn gì?" Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian có hơi rối, đã quá giữa trưa, nhưng cũng chưa đến giờ ăn tối.

Anh tìm kiếm trong đầu vài quán ăn ngon.

"Ừm... Đồ ăn Nhật, chỗ thầy với Tư Trạm hay ăn." Khương Dao cất điện thoại, cầm túi xách đi đến chỗ Quý Nhược Thừa.

Mày Quý Nhược Thừa khẽ hạ xuống.

Tư Trạm và Khương Dao là bạn từ bé, bản thân anh lại thân với Tư Trạm, thường xuyên gặp nhau trong trường.

Rốt cuộc là điều gì khiến anh cảm thấy Tư Trạm sẽ không mật báo cho Khương Dao?

Ngoài Tư Trạm còn có Đồng Miểu, hai học sinh nổi bật trong lớp lúc đó đều có quan hệ gần gũi với Khương Dao.

Mấy đứa nhỏ này... Vì sao đều cho rằng anh và Khương Dao rất xứng đôi?

"Được, đi thôi."

Hai người đi thẳng đến quán đồ ăn Nhật, điện thoại di động của Khương Dao vẫn không có động tĩnh gì.

Hà Đinh Ninh có lẽ đã hiểu ý cô.

Cô không ghen tị với Liễu Ức Nhất vì bộ phim hay kia, cũng không muốn hợp với Hà Đinh Ninh cùng chung mối thù.

Trong quán đồ ăn Nhật, tiếng nước chảy đi kèm với âm nhạc du dương, bàn ghế gỗ tỏa ra mùi thơm nhẹ.

Chiếc bình trong suốt trên bàn được lấy ra, một đĩa tempura chiên được dọn ra.

Khương Dao có hơi đói bụng, không nhịn nữa, gắp một miếng chấm vào nước sốt, bắt đầu ăn hết.

Tempura giòn, màu vàng nhạt sáng, hương vị thật sự rất ngon.

"Có chuyện này tôi muốn nói với em." Quý Nhược Thừa đặt hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước.

Tiếng nhạc hơi lớn, anh lo Khương Dao nghe không rõ.

"Ồ." Khương Dao chớp mắt, miệng tiếp tục nhai một lát, vươn tay gắp một miếng nấm khác.

"Trước kia, tôi nói ngoại trừ gia thế, em không có điểm nào khiến người khác hâm mộ, tôi nói sai rồi."

Quý Nhược Thừa từ trước đến nay đều thành thật, cho nên lúc xin lỗi cũng nhìn vào mắt Khương Dao đầy tha thiết, chân thành.

Dưới ánh đèn màu cam nhạt, đôi mắt anh hơi tối, rất sâu, phản chiếu dáng vẻ kinh ngạc của Khương Dao.

Anh không bao giờ cảm thấy mất mặt khi thừa nhận lỗi lầm của mình hoặc là xin lỗi học trò.

Dù sao đi nữa, theo Phùng Liên, anh có ảnh hưởng rất lớn đến Khương Dao.

"Hồi trước tôi... Chỉ là rất tức giận vì điểm số của em. Thật ra tôi biết rõ em rất nỗ lực học hành, đáng lẽ không chỉ được nhiêu đó điểm. Sau này em cũng thi rất tốt, 640 điểm, cao hơn hầu hết bạn học trong lớp."

Quý Nhược Thừa kiên nhẫn giải thích, giọng điệu ôn hòa vững vàng, tựa như đang dặn dò.

Khương Dao cắn một miếng tempura thơm ngon, nhưng giờ phút này lại thấy nhạt như nước ốc, răng cô cử động máy móc, đáy mắt hiện lên một tầng hơi nước mỏng.

Ánh mắt Quý Nhược Thừa dừng ở cổ tay Khương Dao.

Kiểu dáng vòng tay đã rất cũ, giá cả cũng không phù hợp với nghề nghiệp của Khương Dao. Nhưng cô bảo quản rất tốt, những ngôi sao màu trắng bạc vẫn tỏa sáng rực rỡ, viên kim cương nhỏ khảm trong suốt như pha lê.

"Lúc hơn mười tuổi tôi đã bắt đầu học lớp thiếu niên, sau này xuất ngoại đi theo giáo sư Lữ Gia Ân làm nghiên cứu. Ngoại trừ thành tích của bản thân, tôi cũng được hưởng lợi từ vòng quan hệ của ba tôi trong ngành giáo dục. Không ai có thể tách bản thân ra khỏi gia đình, cũng không cần phải từ chối sự quan tâm từ gia đình."

Quý Nhược Thừa rất ít khi nói về trải nghiệm của mình với người khác. Trải nghiệm thực tế như thế nào, đường có khó đi hay không, cũng chỉ có anh biết rõ.

Khương Dao ngơ ngác nhìn Quý Nhược Thừa, giống như một đứa trẻ không biết gì về cuộc đời.

Cô vẫn luôn không dám vượt qua giới hạn, sợ làm Quý Nhược Thừa không vui, hiện tại Quý Nhược Thừa đã tự tay phá vỡ ranh giới đó, nói cho cô biết ngay từ đầu ranh giới vốn rất mơ hồ.

"Lòng tự trọng của em cao, lại quá để ý đến ý kiến của tôi, tôi không nên bỏ qua tình huống thực tế, vội vàng trách mắng em. Lúc đó cũng là lần đầu tôi làm thầy, rất nhiều thứ chưa thành thạo."

Quý Nhược Thừa hạ cái tôi xuống, đến độ ngang bằng với cô nữ sinh Khương Dao năm năm trước.

Anh đối mặt với Khương Dao, nghiêm túc phân tích bản thân, có những điều không nói thành lời, cũng không thể nói cho Khương Dao nghe.

Đối với Khương Dao, dường như anh không thể hoàn toàn làm theo lý trí. Từ khi biết Khương Dao có tâm tư với mình, anh khó tránh khỏi trở nên bốc đồng trước những việc liên quan đến cô.

Anh không dám chắc điều này nghĩa là gì, nhưng tóm lại so với những người khác, Khương Dao rất đặc biệt.

Khương Dao giống như đã biến thành một con búp bê sứ không có phản ứng, nhưng nước mắt lại đột nhiên từ mắt trái rơi xuống lã chã.

Quý Nhược Thừa nhíu nhíu mày.

Khương Dao rõ ràng là rất mạnh mẽ, nhưng trước mặt anh hình như Khương Dao lại phá lệ rất thích khóc.

Anh không muốn khiến Khương Dao khóc.

Ma xui quỷ khiến, anh vươn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Ướt đẫm nhưng lại khiến anh lạnh cả người.

Ánh mắt Khương Dao dõi theo ngón tay Quý Nhược Thừa. Cho đến khi làn da cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Quý Nhược Thừa, cô mới nhìn về phía Quý Nhược Thừa đầy kinh ngạc, mắt vẫn ngấn lệ.

"Tôi muốn nói với em một câu xin lỗi."

Quý Nhược Thừa rụt tay về, ngón tay cứng ngắc đan vào nhau.

Khương Dao trầm ngâm cả nửa ngày, nghẹn ngào nói: "Quý Nhược Thừa, em điền lệch đáp án."

Lời giải thích muộn năm năm, những lời mà lúc trước Quý Nhược Thừa không được nghe, những lời mà cô nuốt vào bụng.

Quý Nhược Thừa nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt ôn hòa, đáp lời cô: "Thầy biết rồi."