Ai Đã Động Tới Cây Xương Rồng Của Tôi

Chương 6



5.

Vẫn phòng y tế trường quen thuộc.

Bác sĩ nhìn cái chân bị gãy của Yến Tử An, lại trầm ngâm: “Chân này của cậu ta cũng là trời sinh đã gãy?”

Tôi gật đầu nửa chừng thì nhìn thấy ánh mắt Yến Tử An, chột dạ lắc đầu: “Là em làm.”

Bác sĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới, trêu: “Chà, quyền cước võ nghệ của em rất giỏi ha.”

“Tại em đá anh ta rồi không đứng vững nên ngồi lên đùi anh ta…”

Bác sĩ: “…”

Cuối cùng vẻ mặt phức tạp vỗ vỗ vai Yến Tử An, xử lý chân cho anh xong, đưa cho anh một cây nạng.

Tôi tốt bụng hỏi: “Bác sĩ, chân này của anh ấy có gì cần phải chú ý không?”

Bác sĩ mặt chân thành nhìn tôi: “Chú ý em là được.”

Tôi: “…”

Chú có lịch sự không?

Đỡ Yến Tử An ra khỏi phòng y tế thì ký túc xá sắp đóng cửa, tôi nhìn chân anh, lương tâm không còn nhiều lắm quấy rối nên hỏi một câu: “Ờm… hay là anh đưa Diệu Diệu cho tôi đi, tôi xem có thể cứu được không.”

Yến Tử An giả vờ như không nghe thấy: “Cô nói gì?”

“Hay là anh đưa Diệu Diệu…”

“Tôi đưa Diệu Diệu cho ai?”

“Tôi…”

“Tôi đưa cái gì cho cô?” Yến Tử An huơ huơ chân bị thương.



Tôi im lặng: “Diệu Diệu với Hương Hương.”

“Được, hết giờ học sáng mai xuống cửa khu giảng đường tìm tôi.”

Nói xong, Yến Tử An lại rất đúng lý hợp tình tì cả nửa người lên người tôi, để tôi đưa anh về ký túc xá.

Cái tên này nếu nặng 70kg thì hết 69kg là lòng dạ xấu xa.