Ai Đã Động Tới Cây Xương Rồng Của Tôi

Chương 7



6.

Sáng hôm sau, Yến Tử An đã đợi ở lối vào tòa nhà từ rất sớm.

Tôi cẩn thận gói cây xương rồng và sen đá sắp chết cho vào túi, đang định đi thì trời bất ngờ đổ mưa, những hạt mưa to như hạt đậu nhanh chóng nối liền một mảng. Tôi không mang dù, đang định dầm mưa chạy về ký túc xá thì liếc thấy Yến Tử An chống nạng cau mày nhìn màn mưa.

Bạn bè bên cạnh hoặc dầm mưa chạy hoặc đi chung dù với bạn, vẻ ‘người sống chớ gần’ của Yến Tử An lúc này có cảm giác hơi cô đơn. Tôi không hiểu sao mình có thể đồng cảm với cái tên trùm trường tính tình cáu kỉnh, động tí đánh nhau này.

Đầu óc vừa nghĩ thì đã đi đến siêu thị bên cạnh, mượn chiếc dù lớn vô địch khiêng đến trước mặt Yến Tử An: “Đi, đưa anh về ký túc xá.”

Khoảnh khắc đó, tôi thành tâm điểm của cả trường.

Ánh mắt Yến Tử An phức tạp nhìn tôi vài giây, không nói gì mà chui vào dù, cùng tôi đi ra ngoài.

Mưa ngày càng nặng hạt, Yến Tử An khập khiễng hình như nói gì đó mà tôi nghe không rõ. Vì thế hỏi: “Anh mới nói gì?”

Yến Tử An: “Tôi nói cô thật đặc biệt.”

Lời này nghe…

Uầy, có gì đó không ổn.

Tôi hắng giọng, cách Yến Tử An xa chút, cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng: “Khụ, tôi nói trước, anh đừng có suy nghĩ khác với tôi, tôi không thích kiểu như anh.”

Yến Tử An im lặng. Một lúc sau Yến Tử An nghiến răng nghiến lợi bất lực: “Cứ nhất định phải nói là cô kỳ quái thì mới hiểu hả?”

Tôi nhìn Yến Tử An vì tránh xa tôi mà bị ướt nửa người, tâm trạng phức tạp.

Về đến ký túc xá, tôi kiểm tra tình trạng hai cái cây thì đúng thật rễ của cây xương rồng đã bị hư thối. Để hiểu rõ hơn, tôi không còn cách nào khác đành thông qua wechat hỏi Yến Tử An: “Anh thật sự có chăm sóc Diệu Diệu tốt à?”

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Cô nghi ngờ ai đó?”

Anh tự tin vậy không nên chăm ra thành như vầy chứ.

Yến Tử An lại nhắn: “Một ngày tôi tưới tám lần!”



Tôi: “Tôi thấy anh rất tự hào, nhưng mà trước hết anh đừng tự hào.” Một ngày tưới tám lần, nước tưới chắc chắn là nước trong đầu anh.

Không dễ chăm, nhưng không phải là không thể.

Tôi cắt bỏ phần rễ thối, ghép lại, bây giờ chỉ còn phó mặc số trời