Ái Đồ Của Ta Tâm Thần Phân Liệt

Chương 5: Luân hồi vô tận



Trong bóng đêm, thân ảnh cao gầy mờ ảo được soi sáng bởi ánh trăng lập lòe yếu ớt. Phượng nhãn nhu hòa tựa thu thủy, song đồng tử xinh đẹp đến hút hồn, khiến cho người nhìn vào mê man như trúng thuốc.

Tư Không Ngạn nhìn chăm chú.

Cái dung nhan này y đã nhìn ngắm không dưới vạn lần. Vẫn là bộ dáng thanh lãnh xa cách như vậy, chẳng ai có đủ năng lực khiến cho hắn biến sắc dù chỉ một lần.

Không, có y, duy nhất y.

Nhưng thứ hắn biểu lộ ra cũng chỉ là căm hận, ghét bỏ. Tư Không Ngạn đã rất nhiều lần tự hỏi qua. Nếu Nguyên Thu cười sẽ như thế nào?

Y đã sống ở thế giới này, chết đi rồi lại trùng sinh, trùng lặp hàng ngàn lần. Y còn nhớ rõ lần đầu tiên bản thân trùng sinh đã vui sướng tới mức nào. Y nghĩ, khẳng định ông trời đây là thương hại y, cho y cơ hội làm lại một lần.

Nhưng kết quả thì sao? Y vẫn chết dưới lưỡi kiếm Táng Vân. Mà Táng Vân Kiếm lại là kiếm bản mạng của Lưu Thủy Chân Quân. Đương nhiên, là không phải Nguyên Thu giết y, vì y sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Chính là có một điểm rất kỳ quái, mỗi lần y giết chết Nguyên Thu có đào ba tấc đất trên trời dưới đất đều không thể tìm thấy Táng Vân Kiếm. Sau đó, nhân lúc y lơ là, chính người ở bên cạnh mà y tin tưởng nhất liền từ đâu rút ra Táng Vân Kiếm, một nhát, đâm thủng trái tim của y.

Vì sao lại như vậy?

Tư Không Ngạn không cách nào lý giải nổi. Lặp đi lặp lại vô số lần trùng sinh, vô số lần chết dưới tay người mình tin tưởng. Trái tim của Tư Không Ngạn dường như đã chẳng còn chút mong chờ nào đối với thế gian.

Thế nhưng, vào khoảng khắc y lại một lần nữa trùng sinh. Có một bóng đen xuất hiện, gieo vào lòng y mầm mống hi vọng.

Tư Không Ngạn luôn trùng sinh vào năm hắn 10 tuổi, chính là thời điểm y tới Dư Tiêu Phong bái sư học nghệ.

Tư Không Ngạn đối với mọi thứ bấy giờ đều thờ ơ, tương tự với bóng đen kỳ quái kia cũng vậy, y không sợ.

Bóng đen kia cất giọng khàn đặc hỏi y: "Ngươi có còn nhớ ngươi đã sống lại bao nhiêu lần không?"

Tư Không Ngạn có chút ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, suy nghĩ một chút liền vứt ra một con số.

"một ngàn năm trăm lần."

Bóng đen kia tựa như đang suy tư mà yên lặng, hắn lại nói: "Đủ rồi... Vậy ngươi có biết vì sao mỗi kiếp ngươi sống lại đều thực xui xẻo. Bị hành hạ, bị phản bội rất nhiều lần không?"

"Vì sao?"

"Vì ngươi thiếu xót thần hồn! Nói khác, thần hồn của ngươi đang bị khiết thiếu, không chọn vẹn."

Song đồng tử vốn là mờ nhạt thế nhưng hiện tại lại lóe lên vài tia tiêu cự, Tư Không Ngạn nhìn bóng đen trong đôi mắt có chút mong chờ.

"Như vậy... ta phải làm sao?"

"Đương Nhiên là tìm tới các mảnh thần hồn của ngươi, tụ họp lại, khi đến thời cơ nhất định, các ngươi liền dung hợp lại làm một. Khi ấy ngươi đã có nửa phần khả năng cải thiên nghịch mệnh!"

"Không đúng, là nghịch thiên cải mệnh!"

Tư Không Ngạn nhướng mày. Vì sao lại chỉ có nửa phần? Vậy nửa phần còn lại kia đâu?

Vấn đề này ngay lập tức được bóng đen kỳ quái giải đáp. Ngoài ba mảnh thần hồn y cần tìm, thứ chốt yếu bắt buộc để y thoát khỏi sự luân hồi vô tận này chính là một người mang trong mình thần lực có thể tạo ra một thế giới khác!

Bóng đen kỳ quái nói, nếu kiếp này y không thể dung hợp thần hồn và thoát khỏi sự luân hồi vô hạn, vậy thì sẽ không còn cơ hội thứ hai. Sau đó liền bày ra cách giúp y nhận biết người nọ cùng ba mảnh thần hồn liền biến mất tăm.

Nguyên Thu cùng Tư Không Ngạn đứng nhìn nhau cả nửa ngày. Thấy đứa nhỏ đột nhiên thất thần, hắn không tự nhủ hơi nhướng mày.

Tư Không Ngạn hồi thần, phát hiện ra Nguyên Thu trên mặt có chút thay đổi. Y liền biết mình thất thố rồi, ngay lập tức liền trở lại dáng vẻ dịu ngoan ngây thơ hành lễ với hắn.

Nguyên Thu khoát tay ý bảo không cần đa lễ, không nhanh không chậm mở miệng nói, giọng nói của hắn cũng mang theo sương hàn, lạnh lẽo.

"Muộn như vậy, chưa ngủ?"

Ngoài mặt lạnh tanh là thế nhưng ai sẽ ngờ được Nguyên Thu ở trong lòng đang giãy thành một đoàn.

A~ Ngạn Nhi của ta quả nhiên rất đẹp, manh muốn chết! Không hổ là con trai ta~.

Tư Không Ngạn cúi thấp đầu, dư quang nhìn xuống ống tay áo, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên qua lớp vải.

"Ta... Ta có chút nóng, muốn ra ngoài đi dạo một lát mới ngủ."

Nguyên Thu gật đầu, sau đó quay người muốn về lại Họa Xuân Cư, sau đó nhớ ra chút gì đó liền khựng lại. Đổi hướng đi đến trước mặt Tư Không Ngạn.

Từng ngón tay thon dài trắng tựa bạch ngọc xòe ra trước mặt Tư Không Ngạn, trong lòng bản tay là vài viên kẹo đường. Qua ánh trăng ảm đạm liền thấy được màu vàng xin đẹp của nó.

Tư Không Ngạn tròn mắt nhìn hắn, ngạc nhiên viết đầy trên mặt. Sau đó liền luống cuống nhanh chóng đưa tay nhận lấy vài viên kẹo kia. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm bóng lưng nọ đến khi thân ảnh khuất đi.

Mặc cho cổ tay nóng rát đến cơ hồ muốn bỏng, sự chú ý của y hiện tại chỉ có người nọ cùng vài viên kẹo đường.

Có ai đã từng cho y kẹo chưa?

Nguyên Thu sau khi thực hiện được ý đồ liền tiêu sái bước về Họa Xuân Cư, trong lòng vui vẻ không ngớt. Hài tử a, quả nhiên là rất thích những thứ đồ ngọt.

Hắn nào có mấy viên kẹo đó đâu, nhưng nghĩ tới Tư Không Ngạn vẫn còn là hài tử, mà hài tử rất thích ăn kẹo ngọt. Nguyên Thu liền ngấm ngầm dùng linh lực ngưng tụ thành vài viên kẹo tặng cho y.

Coi như chút quà nhỏ gặp mặt đi! Baba hiện tại không có gì cho con, chỉ có thể dùng tạm mấy viên kẹo nhỏ. Sau này liền sẽ hảo hảo bù đắp!