Ai Không Yêu Người Đó Là Chó

Chương 5



5.

Cố Thanh Minh biến mất cả một tuần.

Tôi đem tất cả bát đũa, sofa mà Cố Thanh Minh từng dùng đi vứt hết, mắt không thấy tim không phiền!

Người ta chỉ là vì lợi ích thương mại của bản thân mà xử lý Hạ Ngôn, tôi ở đây tự mình đa tình gì chứ. Trong tim tôi tự dưng lại có chút ấm ức.

Vậy nên lại qua ba ngày sau khi Cố Thanh Minh trở về, tôi lần đầu tiên chặn anh ta ở ngoài cửa.

“Cố Thanh Minh, chúng ta ly hôn đi. Anh tha cho tôi đi, dù gì thì anh cũng không yêu gì tôi.”

Cố Thanh Minh ràng không ngờ tôi khiến anh ta trở tay không kịpkịp, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng.

“Tôi yêu cô hay không cũng đừng quên, cô là Cố phu nhân”- Anh ta uy hiếp tôi.

“Cố Thanh Minh, anh đâu yêu tôi, cần gì phải cưới tôi. Anh đi mà cưới Hứa Du Vi ấy!”- nói xong, tôi liếm môi ý đùa cợt nhìn anh ta: “Ồ, tôi quên mất, người ta căn bản không yêu anh!”

Cố Thanh Minh giống như không nghe thấy tôi cố ý kích động anh ta, giọng nói vẫn lạnh nhạt.

“Muốn ly hôn? Được, tôi giúp bố cô trả 1 tỷ, cô trả cho tôi, tôi lập tức thả cô đi.”

Mấy lời của Cố Thanh Minh khiến tôi ch.ết lặng.

Tôi không có tiền trả anh ta, anh ta sẽ giày vò tôi như vậy cả đời, c.ầm thú!

Buổi tối anh ta càng cầm thú hơn, khi tôi đang tắm trực tiếp xông vào ôm tôi lên giường.

HaHa, lại ở chỗ Hứa Du Vi chịu đau khổ rồi đúng không?

Nhìn Cố Thanh Minh ôm chặt tôi trong lòng, tôi cắn vào bắp tay của anh ta,cắn đến khi chảy máu mới buông ra.

“Cô tuổi chó à?”- Cố Thanh Minh cau mày.

“Tôi mà tuổi chó, cũng đỡ hơn số người á, là thiểm cẩu!”

Cố Thanh Minh càng dùng sức hơn.

…….

Không thể thoát khỏi móng vuốt của Cố Thanh Minh, tôi rất khổ não.

Hôm nay tôi đang ngồi uống rượu ở bar, nghĩ cách làm sao để giày vò Cố Thanh Minh, một dáng người cao to che phủ trên đầu tôi, tôi chưa kịp phản ứng, Hạ Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tiểu Hề, duyên phận của chúng ta vẫn chưa dứt, ở đây mà vẫn gặp được em”.

Tôi lập tức đứng dậy đi xa khỏi anh ta, sau đó nhìn quanh bốn phía, xem xem có ai đang giơ điện thoại hoặc máy ảnh gì nhắm vào tôi không.

Lại muốn lập mưu tôi?

Hạ Ngôn sau khi hiểu tôi đang nhìn gì, cười nhẹ.

“Ở trong mắt em, anh bỉ ổi đến vậy sao?”

“Không, ở trong tim tôi, anh còn bỉ ổi hơn!”- Tôi tức giận trả lời.

“Anh thừa nhận lần trước anh đã lợi dụng em, rốt cuộc anh đã xem thường Cố Thanh Minh. Anh xin lỗi.”

Nghe nói địa vị của Hạ Ngôn ở công ty đang rất có nguy cơ, anh ta ở công ty còn có một đối thủ tranh chức tổng tài vốn đã được định.

Hiện tại anh ta chắc đang rất bất ổn.

Vậy nên đây là đang nhận lỗi với tôi?

“Anh không có ý gì khác, cùng nhau uống một ly, được không?” Giọng điệu Hạ Ngôn càng thêm ấm áp.

“Được”.

Nói xong, tôi đem ly rượu trong tay tạt thẳng lên mặt Hạ Ngôn.

“Cái này tính là tôi mời anh”.

Tạt xong, tôi cực kì sung sướng, đầu không ngoảnh lại mà rời khỏi quán bar.

Tôi sẽ mãi không quên, ba năm trước, Hạ Ngôn mặc kệ lời cầu xin của tôi mà tuyệt tình bước lên máy bay, tôi đã ở trong quán ba này đau lòng uống đến say mèm.

Hôm đó không nhớ là tôi đã uống mấy ly rượu, giống như tôi không nhớ bản thân đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt vậy.

Tôi chỉ nhớ rằng khi nôn xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên có ba người đàn ông kéo vào trong góc. Nụ cười của chúng rất hèn hạ, động chân động tay với tôi….

Ngày hôm đó, là ác mộng trong cuộc đời tôi.

Mà tất cả chuyện này, đều là bởi người đàn ông trước mắt này đây.