Ai Không Yêu Người Đó Là Chó

Chương 6



6.

Tôi càng không ngờ tới, lúc đi ra từ quán bar, còn vô tình bị trẹo chân.

Hạ Ngôn đúng là khắc tinh của tôi.

Tôi vốn chẳng nghĩ nó nghiêm trọng, tưởng về nhà chườm đá một lúc là không sao, kết quả ngày thứ hai sưng đến nỗi không thể đi bệnh viện.

Mong chờ vào Cố Thanh Minh là không thể rồi, tôi tự mình gọi xe đến bệnh viện.

Vẫn may là chụp CT kiểm tra xong xác định chỉ là bị trẹo chân, không có gì đáng ngại. Tôi mới ở bệnh viện chườm thuốc băng bó đơn giản xong khập khiễng chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó tôi gặp Hứa Du Vi, ở hành lang bệnh viện, nhìn thấy cô ta đi vào phòng làm việc của một bác sĩ chuyên khoa.

Thật ra tôi không biết nhiều về Hứa Du Vi, chỉ biết trước kia cô ta từng làm người mẫu, nhưng 5 năm trước lúc đang nổi tiếng nhất, đột nhiên lựa chọn giải nghệ. Mấy năm nay hình như chuyển sang làm hậu trường, không ai biết vì sao.

Tôi cũng chẳng muốn nghe ngóng bất cứ thông tin gì của cô ta.

Người phụ nữ Cố Thanh Minh không cần, đi nghe ngóng tin tức của người phụ nữ mà Cố Thanh Minh muốn cũng không có được, sẽ khiến tôi cảm thấy mình thật buồn nôn.

Nhưng mà, cô ta tới đây làm gì?

Tôi chỉ đơn thuần là tò mò, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng làm việc của bác sĩ.

“Hứa tiểu thư, chiếc chân giả này là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của Mĩ, cũng là Cố tiên sinh đặc biệt tìm người ở Mĩ làm theo số đo của cô đó, so với cái trước cô dùng tốt hơn rất nhiều, cô đến thử xem”

“Thật ra chiếc bây giờ tôi đã quen rồi, căn bản là không cần đổi.”

“Đây là chi giả thông minh, có thể liên kết trực tiếp với thần kinh não bộ của cô, đến lúc đó sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Ghé sát cửa phòng làm việc, nghe xong cuộc nói chuyện, cả người tôi thậm chí quên luôn cả việc hô hấp.

Tôi lẳng lặng kéo chiếc rèm cửa, nhìn thấy nữ thần Hứa Du Vi cao 1m72, đang ngồi trên chiếc giường bệnh đặc biệt, bị bác sĩ tháo mất một chân.

Một cái chân giả.

……

Hôm đó, tôi quên luôn bản thân về nhà như thế nào, tôi sốc đến choáng ngợp

Hứa Du Vi làm sao lại là một người khuyết tật?

Cô ấy khuyết tật từ khi nào?

Chính bởi chân bị thương cô ấy mới rút lui khỏi ngành người mẫu sao?

Nhưng mà chuyện lớn như vậy, tại sao chưa từng có một tin đồn nào về nó?

Hàng loạt dấu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Hứa Du Vi, cô ấy đều mặc váy dài.

Trong tim tôi bắt đầu chế nhạo, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu tôi - nữ thần thì đã làm sao?

Nhưng, Cố Thanh Minh thà thích một người khuyết tật như cô ta cũng không thích tôi - người vợ danh chính ngôn thuận này, tôi lại có gì đáng để vui chứ?

Cố Thanh Minh vẫn luôn biết rằng cô ta là người khuyết tật, còn luôn thâm tình với cô ta, có lẽ, đây chính là tình yêu đích thực.

Lần đầu tiên tôi có cảm giác bất lực đến cùng cực.

Nên lúc Cố Thanh Minh quay về, tôi chẳng hề quan tâm đến anh ta.

C.út đi làm thiểm cẩu của Hứa Du Vi đi!

Lúc đó chân tôi đã khỏi rồi, còn cố ý đá chiếc giày mà anh ta đặt cạnh giày tôi, để giải quyết sự bất mãn trong lòng.

Nhưng tôi không muốn để ý Cố Thanh Minh, Cố Thanh Minh lại rất cần tôi.

Anh ta ngồi trên sofa, trán đổ mồ hôi lạnh.

Cố Thanh Minh đã bị thương ở eo từ lâu, mỗi lần lên cơn đau, đến người ý chí kiên cường như anh ta cũng không chịu nổi, hơn nữa ít cũng đau nguyên một ngày.

Trước kia hỏi anh ta sao lại bị thương, anh ta không nói. Tôi tưởng do anh ta ăn chơi nên liềnliền mắng.

“Đáng đời, sao không đau chết anh đi!”

Nhưng nhìn anh ta mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, vẫn là lấy thuốc đặc chế bôi lên eo cho anh ta.

Cố Thanh Minh cầm lấy tay tôi.

“Lâm Hề, cô nhẹ chút, muốn đau ch.ết tôi à?”

“Đúng, tôi muốn đau ch.ết anh đó.” - Tôi bôi càng mạnh hơn.

Nghe tiếng Cố Thanh Minh càu nhàu, tôi rất thỏa mãn.

Ngươi cũng có ngày rơi vào tay lão nương, hứ!

Sáng hôm sau, Cố Thanh Minh gọi tôi: “Lâm Hề, tôi muốn uống canh”.

Cố Thanh Minh rõ ràng là biết bảo mẫu hai ngày nay có chuyện không ở đây, chính là cố ý làm khó tôi. Tôi chỉ còn cách tự mình hầm canh nấu cơm cho anh ta.

Thật ra tôi không rành lắm, nhưng là do tên bệnh nhân Cố Thanh Minh cần tôi, tôi cũng không ngại để anh ta nếm thử nguyên liệu hắc ám của tôi.

Nhưng khiến tôi không ngờ là, Cố Thanh Minh lại nói là ngon.

“Ngon thật á?”- Tôi nhìn món canh vì thêm nhầm nước tương mà biến thành màu đen sì sì rồi hỏi Cố Thanh Minh.

“Ngon thật, không tin cô nếm thử xem.” Cố Thanh Minh uống rất hài lòng, dáng vẻ ăn sườn của anh ta càng nhìn càng giống một chú cún.

Tôi không tin, nếm thử một miếng, xém chút nôn ra.

Cái này khó uống quá!

Ngẩng đầu nhìn thấy Cố Thanh Minh cười, tôi mới biết mình bị anh ta gài rồi.

Tôi cầm gối ném qua anh ta.

“Cố Thanh Minh, anh đúng là đồ chó!”