Ai Không Yêu Người Đó Là Chó

Chương 7



7.

Con chó này còn vong ân bội nghĩa, ngày thứ 3 vết thương trên eo khỏi rồi, đến bóng dáng anh ta tôi cũng không tìm thấy.

Coi chỗ tôi là nhà nghỉ sao?

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

Còn không bằng cầm thú!

Nỗi hận tôi dành cho Cố Thanh Minh, lại thêm một tầng.

Thế là tôi bắt đầu mời bạn bè đi dạo trung tâm thương mại mua quần áo mua túi xách, toàn là hàng hiệu, tiêu tiền không hề chùn tay.

Dù gì cũng đâu phải tiền của tôi, tôi phải tiêu sạch tiền của Cố Thanh Minh.

Nhưng tiền của Cố Thanh Minh nhiều quá, cứ như này điên cuồng tiêu nửa tháng, Cố Thanh Minh cũng chẳng cảm thấy tiếc mà gọi điện dừng tôi lại.

Chẳng vui gì cả.

Hôm ấy tôi vừa chia tay đám bạn, nhìn trong tay túi lớn túi nhỏ, vừa nãy trong tiệm còn thấy chúng rất đẹp, bây giờ lại thấy giống như một đống rác.

Đang lúc tôi thấy đống rác này càng ngày càng chướng mắt, một chiếc xe 16 chỗ dừng ngay trước mặt tôi.

Sau đó, cửa xe mở ta, một người đàn ông rất nhanh lấy một miếng vải trắng bịt chặt mũi và miệng tôi lại.

"Ưm a ưm"

Tôi mơ hồ, túi xách trong tay rơi xuống đát, tôi ra sức vùng vẫy. Nhưng chưa qua vài giây, mắt tôi đã không mở nổi nữa.

……

Lúc tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của tôi là rất đau. Đầu đau, tay và vai cũng đau. Tay tôi bị cột ở một cái trụ.

Cảm giác thứ hai, là sợ hãi.

Sự sợ hãi khó nói, bởi vì tôi nhìn thấy Hạ Ngôn.

Nhìn xung quanh là một công xưởng bỏ hoang tối mù, cho là tôi có ngu đi nữa cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

“Hạ Ngôn! Anh điên rồi! Anh muốn làm gì?”

Tôi nỗ lực hết sức vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, cảm giác đau truyền lên từ tay càng mãnh liệt hơn.

“Đừng sợ, tiểu Hề. Anh sẽ không làm hại em đâu”. Hạ Ngôn đi đến trước mặt tôi, liếm môi “Nhưng mà chồng em hại anh mất đi tất cả, em phải giúp anh nhé, được không?”

Lúc này đây, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của anh ta, tôi mới hiểu thì ra bao năm nay, tôi chưa từng hiểu được Hạ Ngôn.

Anh ta không những là đồ cặn bã, còn là một con cầm thú phát rồ!

“Anh muốn làm gì? Chuyện của hai người các anh, sao lại lôi tôi vào?”

Hai người đều không yêu tôi, tại sao cuối cùng người bị tổn thương lại là tôi?

Lúc này, tim tôi tràn đầy sự tuyệt vọng.

“Bởi vì bọn anh đều yêu em, tiểu Hề.” - Hạ Ngôn nói, đột nhiên giơ tay ra sờ lên mặt tôi một cách nhẹ nhàng.

Tôi nghiêng đầu né tránh, tim nhói lên.

“Anh muốn lấy tôi ra uy hiếp Cố Thanh Minh? Không có tác dụng đâu, Cố Thanh Minh sẽ chẳng đến cứu tôi, Cố Thanh Minh căn bản không hề yêu tôi!”

Tôi vừa dứt lời, một tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía trước.

“Trong mắt cô, tôi khó chịu đến vậy sao?”

Trong bóng tối, Cố Thanh Minh như toả ra ánh sáng, chói mắt nhưng rất sáng, đi về hướng tôi.

“Hạ Ngôn, thả cô ấy ra, những thứ mà cậu cần tôi đưa đến rồi.”

Cố Thanh Minh nói, vứt một chiếc vali da màu đen trước mặt Hạ Ngôn.

Nhưng, Hạ Ngôn không đi nhặt chiếc vali đó.

Thấy Cố Thanh Minh đi qua đây, con dao trên tay Hạ Ngôn lập tức dí sát vào cổ tôi.

Tên điên này, vừa nãy còn nói sẽ không làm hại tôi!

Đàn ông đều là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo không được ch.ết yên thân.

“Cố Thanh Minh, quả nhiên anh đến rồi”.

Nói xong, anh ta liếc nhìn chiếc vali, cười lạnh một tiếng.

“Cố Thanh Minh, đừng nói anh tưởng tôi chỉ vì mấy thứ này đấy nhé? Tôi chỉ muốn hỏi anh trước mặt Lâm Hề, 4 năm trước anh hại chết anh trai anh, hại Hứa Du Vi khuyết mất một chân, cảm giác đó sướng không?”

Những lời này của Hạ Ngôn rơi vào tai tôi, giống như một ngòi thuốc nổ.

Là có ý gì?

Chân của Hứa Du Vi là do Cố Thanh Minh hại?

Anh ta còn hại chết anh trai mình?

Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ?

Lúc này, tôi như bị sét đánh!

Mà Cố Thanh Minh lúc nãy ánh mắt còn rất điềm tĩnh đột nhiên trào lên một lớp sương.

Hiển nhiên, anh ta không hề nghĩ rằng Hạ Ngôn biết những điều này.

Hạ Ngôn thấy lời của mình đã đả kích đến nỗi đau của Cố Thanh Minh, càng thêm đắc ý.

“Lâm Hề, em vẫn chưa biết đúng không? Người em gả cho, là một tên tội phạm g.iết người. Anh ta tự tay hại chết anh trai của mình, em nói xem có đáng sợ không? Cùng với loại người như thế chung chăn chung gối, em thật sự không sợ sao?”

Lời của Hạ Ngôn khiến Cố Thanh Minh càng cau mày, ánh mắt của anh ta càng ngày càng tối tăm.

Tôi không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

“Haha, Cố Thanh Minh, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! Muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm! Anh tưởng chỉ dựa vào thủ đoạn của anh lấp đi những tin tức này thì sẽ chẳng ai biết nữa sao?"

“Thế nào, trước mặt vợ mình lộ ra bộ mặt thật của bản thân, khó chịu lắm ha?”

“Anh hủy hoại tôi, tôi cũng phải hủy hoại anh đến cùng! Hahaha!"

Điên rồi, Hạ Ngôn thật sự điên rồi!

“Cố Thanh Minh, bốn năm trước anh không cứu được anh trai mình và Hứa Du Vi, anh nói xem bây giờ, nếu mà anh không cứu được vợ mình, anh còn có mặt mũi mà sống trên đời này không?”

Tôi vẫn chưa nghe hiểu lời của Hạ Ngôn, chỉ cảm thấy trên cổ đột nhiên lạnh. Con dao của Hạ Ngôn hình như đang dùng lực hơn.

Lúc này, tôi ngớ người, não bộ hoàn toàn mất đi ý thức.

Tôi sắp phải ch.ết rồi sao?

Sau đó, mắt tôi dần dần khép lại.

Trước lúc tôi hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ nghe thấy hai tiếng

Một cái là “Không động đậy, chúng tôi là cảnh sát!”

Một cái là tiếng Cố Thanh Minh ôm tôi nói bên tai:

“Tiểu Hề, đừng sợ, có anh ở đây. Chúng ta về nhà.”