Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 20



Không biết qua bao lâu, thân ảnh ta lạc lõng giữa con phố rộng lớn, trên người vẫn còn khoác áo khoác của Trịnh Phi, nhiều lần nghĩ muốn trả cho hắn, lại không có biện pháp. Cứ ấp ủ trong người, ngay cả mùi hương của hắn, cơ hồ đều bao phủ cả thân thể ta, nam tính, dịu dàng, giống như buổi đêm ngày đó, bàn tay hắn vuốt ve mái tóc ta, ôm lấy ta, một đời của ta, đó là lần đầu tiên.

Con đường dài phía trước, trong vô thức bước đi, nhận ra trước mắt là công viên trung tâm thành phố, nghĩ một lúc, vẫn là len lỏi bước vào. Ở hàng ghế quen thuộc ngồi xuống, bờ mông lạnh ê buốt, mà ngày đó, căn bản đối ta thực tình ấm áp.

Bàn tay xoa lấy bụng, nghĩ xem, hài tử của ta sau khi sinh ra sẽ như thế nào, người ta thường nói, đứa bé luôn mang theo một nửa gen tựa như phụ thân và mẫu thân của nó. Nói hài tử trưởng thành sẽ anh tuấn như Chính Kỳ, nhưng lại nhu nhược yếu đuối như ta, căn bản sẽ không phải chịu nhiều khốn khổ như ta đi? Bất quá, nếu như hài tử mạnh mẽ cường tráng như hắn, chỉ e rằng đứa bé giống như ta, không xinh đẹp, không ưa nhìn, như vậy không phải càng bất đồng hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, hài tử thế nào nguyên lai tất thảy đều do ta, Chính Kỳ nói không sai, ta chỉ là người mẹ tồi tệ vô dụng, cái gì cũng không biết, cũng không suy nghĩ.

Nhưng là, ánh mắt của hắn, lời nói của hắn, đối ta có bao nhiêu là chán ghét, ta đã chủ quan, cho rằng chỉ cần mang hài tử của hắn, một chút cũng được, hắn có thể đem ta vào trong lòng. Đều chính ta hoang tưởng, đánh giá quá cao bản thân, xem nhẹ hắn.

Chất lỏng đọng trên mu bàn tay, lại khóc? Cái gì cũng khóc? Nhu nhược như vậy sao, Thụy Đường?

Giữa công viên rộng lớn, một thân ta cô độc cùng tủi thân, ở một chỗ khóc nức, hoàn toàn không có để ý, từ xa một ánh mắt đang dõi theo ta. Sống lưng không hiểu sao lạnh lẽo, sợ hãi, căn phòng màu tối, dạ dày đau thắt, tất thảy đều dội ngược vào tâm trí ta.

Vội vã ngẩng đầu, tìm kiếm ánh mắt của người nọ, vì cái gì lại khẩn trương như vậy, ngón tay run rẩy, lại phát hiện từ lúc nào lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh. Toan tính đứng dậy, ở phía sau có bàn tay chụp lấy, liều mạng giãy dụa, người nọ một bên hung hăng kéo, nơi ta đang ngồi quả nhiên ít người qua lại, cứ như vậy bị đẩy vào cốp xe tải.

"Thả ta ra, ngươi muốn làm cái gì?" Hoảng sợ thối lui vào trong, ngay cả thanh âm cũng lớn mật run rẩy.

"Mẹ kiếp! Ngươi như thế nào mạng sống dai dẳng như vậy? Lần này thiếu gia sẽ điên tiết lên mất." Chỉ nghe hắn than vãn mấy câu, cũng không có trả lời ta, liền đóng cốp xe, cảm nhận bánh xe đang chạy đi.

Bên trong một mảnh tối đen, ẩm ướt cùng lạnh lẽo, ta cuộn người vào một góc, mắt nhắm nghiền, ký ức lại hiện về. Vương Dương bóp quai hàm ta, hung hăng siết, ánh mắt của hắn, giống như một rắn độc, chất lỏng đổ vào miệng, không có tư vị, nhưng đau đến tâm tê phế liệt.

Lại ôm lấy bụng mình, hài tử của ta, ta phải bảo vệ con, tuyệt không để con xảy ra chuyện gì.

Xe dừng, ánh sáng chói qua mắt, có người xốc ta lên, vừa kịp mở mắt, cơ thể bị hung hăng ném xuống đất, đau đớn mà lạnh lẽo.

"Thiếu gia, hắn ta quả nhiên còn sống?"

Mở mắt, một đôi giày da đi tới, đầu gối người nọ quỳ xuống, bàn tay mềm mại siết cằm ta.

"Thụy Đường.... ngươi! Ngươi như thế nào còn sống? Không phải ta đã cho ngươi uống thuốc độc sao?" Thanh âm của Vương Dương phẫn nộ, còn có kinh ngạc.

Ta có chết cũng không nghĩ đến, Vương Dương như vậy cố ý sát hại ta?

"Dương... ca, vì cái gì...?" Sớm biết hắn ngàn lần chán ghét ta, căm hận ta, lại còn bày ra bộ dạng yếu đuối trước mặt hắn, quả nhiên ngu ngốc vẫn là ngu ngốc.

"Khốn nạn!"

Chát.

Một bạt tai giáng xuống, ta liều mạng ho khan, miệng phun ra huyết. Còn chưa kịp thở, bàn tay của hắn siết chặt cổ ta, dưỡng khí không có, ta bất lực ở một chỗ trợn hai mắt.

"Ngươi tiện nhân! Vì cái gì không chết! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!"

Tim rỉ ra máu, lệ trào ra, ta khóc nức.

"Buông tha ta... buông tha ta."

Lực đạo càng mạnh, hai chân liều mạng giãy dụa, ngón tay cào lấy bàn tay hắn. Không muốn... ta không muốn chết.

"Buông tha ngươi? Ngươi xứng đáng sao? Vì cái gì không rời xa Chính Kỳ!? Vì cái gì?"

Trên mặt có chất lỏng nóng ấm rơi xuống. Vương Dương.... hắn đang khóc.

Hô hấp thực khó khăn, lồng ngực tựa như bị đè nén, mềm nhũn nằm ở một chỗ, đôi mắt bi thương nhìn hắn.

"Cầu ngươi.... ta... ta còn đứa nhỏ... ta đang mang thai."

Chợt nhìn thấy hắn trợn lớn mắt, tay nới lỏng, như vậy mà buông ta ra, liền suy yếu ho khan.

"Khụ... khụ."

"Ngươi vừa nói cái gì?" Thanh âm của hắn đầy kinh ngạc.

Ta chỉ có thể thống khổ lắc đầu.

"Ta hỏi ngươi vừa nói cái gì!?" Liền túm lấy cổ áo ta, hung hăng quát.

Ta hoảng sợ khóc trứ, cái gì cũng nói không được.

"Ngươi... mang thai? Là con của ai!? Có phải của Chính Kỳ hay không?" Hắn lay vai ta, trên mặt đều là ướt đẫm nước mắt.

"Thực... thực xin lỗi." Đối với hắn ta chỉ có thể trả lời như vậy, ta đau khổ, hắn cũng đau khổ, chúng ta không ai hơn kém ai.

Vương Dương vẻ mặt thất thần, buông ta, tay ôm lấy đầu, run rẩy khóc thất thanh.

"Không đúng... kia là không đúng sự thật, ta... ta rõ ràng chỉ cho ngươi uống thuốc mang thai cùng độc dược, vì cái gì ngươi có thể mang thai. Không thể nào! Không thể nào!"

Ta hoang mang, chưa lần nào nhìn hắn tuyệt vọng như vậy, bờ vai gầy run rẩy, thu mình ở một chỗ. Khung cảnh ấy, chẳng khác ta là bao nhiêu, ta như nhìn thấy chính mình, không hiểu sao lại rơi lệ.

"Ngươi! Tất cả là do ngươi! Cút khuất mắt ta! Mau cút!" Vương Dương đứng dậy, hung hăng đẩy ta, ánh mắt bi thương đột ngột hóa thành mãnh thú, ta không cách nào lên tiếng, liền hoảng sợ liều mạng bỏ chạy.

Trước mắt đụng phải bờ ngực rộng lớn, ngẩng đầu, Trịnh Phi một bên kinh ngạc nhìn ta.

"Thụy Đường?"

Ta thối lui một bước, quên cả việc muốn gặp hắn, cứ như thế giữa thành phố rộng lớn chạy đi. Phía sau có người kéo tay ta, ấm áp khiến ta thu phục tinh thần, cơ thể run rẩy, gương mặt trắng bệch.

"Ngươi vừa gặp Vương Dương?"

Ta đè nén cơn đau từ dạ dày truyền đến, lớn mật đẩy hắn, ôm lấy gốc cây không ngừng nôn khan. Trịnh Phi giơ tay ra hiệu tài xế lui ra, lặng lẽ đứng phía sau ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ôn nhu nói.

"Không sao chứ?"

Lúc tâm tình ổn định trở lại cũng đã là 15 phút sau, trên hàng ghế ở công viên, Trịnh Phi đưa ta một chai nước, trầm mặc ngồi bên cạnh ta.

"Cảm ơn ngươi." Không có ý định uống, cứ như vậy thuận theo hắn im lặng một hồi.

"Vương Dương... hắn như vậy cũng ít nhiều sốc lắm." Lúc này mới lên tiếng, Trịnh Phi thở dài nói.

"Hắn.... ghét ta đến vậy sao?" Cầm chặt chai nước trong tay, kìm xuống bi thương trong lòng.

"Ta nghĩ... Chính Kỳ có cái gì lại khiến nhiều người mê muội như vậy?" Trịnh Phi cười nhạt nói, hoàn toàn không có để ý ta đang lo lắng.

"Ha ha. Ta lại ngu ngốc, đương nhiên hắn tài giỏi, ngoại hình không thua kém người mẫu, như vậy sao có thể không ai nhòm ngó đến hắn." Nụ cười của hắn, trào phúng mà thừa nhận.

"Còn ngươi?" Lại đột nhiên quay sang nhìn ta.

"Ngươi yêu hắn đến mức nào?"

Bị câu hỏi của hắn khiến tâm ta hỗn loạn, ta thế nào, yêu hắn đến mức si tình, còn nói là một dạng ngu ngốc khác.

"Ta..."

"Ngươi đang mang thai của hắn." Ánh mắt Trịnh Phi ảm đạm.

"Ngươi... ngươi như thế nào biết được?"

"Chính Kỳ nói cho ta biết. Yên tâm, ngoài ta ra không một ai biết chuyện này."

Trịnh Phi nhìn ta vẫn bày ra bộ dạng phát ngốc, nhẹ nhàng cười một tiếng, ôn nhu xoa lấy đầu ta. Mà ta, chính xác bị nụ cười của hắn làm cho phát ngốc lần hai.

"Lần đó.... thực xin lỗi ngươi."

"Vì chuyện gì?

" Đã bỏ mặc ngươi ở quán cà phê một mình."

Thoáng chốc, trái tim ta như đập mạnh từng nhịp, hắn... hắn là xin lỗi ta.

"Không có gì. Ngươi thích Vương Dương, những loại chuyện này không nên mới đúng, cứ làm đúng theo trái tim mình." Xua tay cự tuyệt hắn, trong vô thức đối hắn mỉm cười.

Trịnh Phi lắc đầu trào thua nhìn ta. Lại nhớ đến mục đích gặp hắn, liền vội vàng cởi áo khoác trên người, đưa cho hắn.

"Lần trước cảm ơn ngươi, hiện tại... ta trả lại cho ngươi."

"Giữ lấy mà mặc, ta cũng không cần đến." Trịnh Phi như vậy mà không hề trách cứ ta, tuyệt nhất đây không phải là nằm mơ đi.

"Ngươi còn phát ngốc cái gì? Khoác vào đi, bên ngoài trời lạnh lắm." Lại đối ta nở nụ cười.

"Ân, thực sự cảm tạ ngươi. Vẫn là ngoài Vương Dương trước đó ra, ngươi là người thứ hai đối tốt với ta."

"Ngươi đừng khách sáo. Hiện tại có đói không, muốn ăn gì không?" Đột nhiên cầm lấy cổ tay ta, kéo ta đứng dậy.

Ta ngoài ý muốn gật nhẹ đầu, bị Trịnh Phi lôi đến xe hơi của hắn, ngồi ở hàng ghế sau, giúp ta cài dây an toàn, đóng cửa lại, bánh xe chậm rãi chạy đi.

Hoàn chương 20