Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 4: Xuống tay



(4)

"Ái Nhĩ, nếu có kiếp sau, người tôi chọn nhất định sẽ là cô!"

Còn kiếp này, tôi chọn Thẩm Dạ!

Thuần Khanh nắm lấy ống thở của Ái Nhĩ, hai mắt hắn nhắm chặt lại, hắn cố nhấc tay, đem ống thở rời khỏi mũi của Ái Nhĩ, Lập tức hô hấp của người trên giường trở nên hỗn loạn, máy đo nhịp tim cắm vào người cô phát ra âm thanh tít tít, biểu đồ nhịp tim nhảy loạn lên. Thuần Khanh có cảm giác tay chân mình ngay lúc này hoàn toàn vô lực, vừa muốn triệt để chặn đường sống của cô, nhưng rốt cuộc cũng không nỡ làm đến cùng.

Ống thở lần nữa được áp vào mặt Ái Nhĩ, Thuần Khanh buông tay, lùi dần chân về phía tường, lưng run rẩy từng trận một.

Không làm được, hắn không thể ra tay được!

Thuần Khanh khụy người xuống sàn, tay chân co rút ôm lấy nhau, nỉ non gọi tên Ái Nhĩ.

"Ái Nhĩ, tôi không muốn cô chết..."

Lại càng không muốn Thẩm Dạ phải chết, nhưng hắn...không thể tàn nhẫn xuống tay, cho dù Thuần Khanh có căm ghét Ái Nhĩ đến mức nào, hắn cũng không thể dễ dàng đoạt đi sinh mạng của cô.

Đó là sự sống của Ái Nhĩ, không ai có quyền tước đoạt đi, kể cả Thẩm Dạ hay kể cả hắn cũng như vậy.

"Ái Nhĩ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Môi Thuần Khanh run run, lắp bắp hối lỗi với Ái Nhĩ, hắn muốn biện giải thật nhiều, thế mà đến cuối chỉ có thể nấc từng tiếng gọi tên cô.

Hắn biết hối hận, hắn biết sai, hắn cũng đã biết khóc, chỉ tiếc những thứ này đã quá đỗi muộn màng.

Điện thoại trong túi sáng lên, Thuần Khanh xoa đi đôi mắt cay cay, nhận máy.

"Alo."

"Alo, Thuần Khanh, bệnh tình của Thẩm dạ bắt đầu chuyển biến xấu rồi, sáng hôm nay cô ấy còn có dấu hiệu sốc thuốc."

Thuần Khanh bám vào tay vịn, lập tức rời khỏi phòng bệnh của Ái Nhĩ, lo lắng đáp lời.

"Tôi sẽ qua đó ngay."

[........]

Lúc Thuần Khanh chạy đến phòng bệnh của Thẩm Dạ, cô cũng vừa được tiêm thuốc xong, Thuần Khanh nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch của cô, đáy lòng lại chùn xuống.

"Không sao, em vẫn ổn mà."

Thẩm Dạ bắt lấy tay Thuần Khanh, hai bờ môi không chút huyết sắc khẽ cong lên. Một Thẩm Dạ ôn nhu như thế này, lại phải chịu đựng bệnh tật dằn vặt, khổ sở với chứng bệnh này suốt mấy năm trời.

Thẩm Dạ tốt như vậy, không thể nào phải chịu đựng việc cơ thể đang chết dần chết mòn theo từng ngày.

"Thẩm Dạ, anh xin lỗi."

Thuần Khanh ôm lấy Thẩm Dạ vào lòng, chậm rãi vuốt ve sóng lưng thanh mảnh của cô, tim trong lòng ngực như bị bóp nghẹt.

Hắn nhất định phải cứu lấy Thẩm Dạ, cho dù phải tìm kiếm lâu thêm nữa, hắn cũng phải tìm được tụy thích hợp cho Thẩm Dạ.

Đáy mắt Thẩm Dạ hơi lóe lên, cô thu lại nụ cười, khẽ ngẩng mặt lên, hôn vào môi Thuần Khanh, trấn an hắn.

"Đừng xin lỗi, em tin anh sẽ có cách cứu em mà, đúng không?"

Thuần Khanh tránh né ánh mắt chờ mong của Thẩm Dạ, gật đầu.

"Phải."

Hàng mi Thẩm Dạ hơi rũ xuống, cô xoay người nằm lại trên giường, bám lấy tay Thuần Khanh làm nũng.

"Anh, em đói bụng rồi, anh mua cơm cho em ăn nhé!"

"Được, em nằm xuống nghỉ ngơi một lát, anh đi rồi sẽ về ngay."

Thuần Khanh mỉm cười, nhìn Thẩm Dạ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, liền xoay lưng rời đi. Đến khi bóng dáng Thuần Khanh vừa khuất, Thẩm Dạ liền hừ nhẹ một tiếng, đáy mắt trong veo lúc nãy liền bị bao phủ bởi một tầng âm u, cô ta lấy điện thoại dưới gối ra, nhấn một dãy số gọi đi, chờ bên kia vang lên âm thanh quen thuộc, Thẩm Dạ hơi nâng môi cười, ngũ quan vặn vẹo như ác quỷ, cả âm thanh thốt ra cũng tàn nhẫn đến rét lạnh.

"Nếu anh ta đã mềm lòng không giết Ái Nhĩ, vậy đoạn đường xuống địa ngục của nó, đành phải nhờ anh giúp tôi rồi!"

#còn