Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 5: Ái Nhĩ chết rồi!



(5)

"Nếu anh ta đã mềm lòng không giết Ái Nhĩ, vậy đoạn đường xuống địa ngục của cô ta, đành phải nhờ anh giúp tôi rồi!"

"Không thành vấn đề."

"Tiền hai ngày nữa sẽ được chuyển vào tài khoản, đến lúc đó nhớ là làm cho sạch sẽ đấy!"

Thẩm Dạ tắt máy, môi nở nụ cười lạnh lẽo, ngón tay gầy yếu niết lấy điện thoại trở nên đỏ ửng, cô ta cất điện thoại xuống gối, trở mình nằm lại giường, sung sướng thốt lên.

"Ái Nhĩ, tạm biệt cô nhé, tụy của cô, tôi nhất định sẽ sử dụng nó thật tốt!"

Qua vài ngày nữa thôi, Thẩm Dạ cô sẽ không còn đeo mang bệnh tật trên người nữa, chỉ cần thêm một chút thôi, cơ thể yếu ớt này của cô sẽ được hồi sinh.

Thẩm Dạ nghĩ đến đây liền nâng khóe môi, mi mắt khép lại, an tĩnh nghỉ ngơi.

[......]

Ba ngày sau...

Tiểu Tuân cất điện thoại vào túi, thở hắt ra một hơi, từ từ tiến vào phòng bệnh của Ái Nhĩ.

"Bác sĩ Triệu."

Tiểu Tuân gật đầu với vị hộ lý kế bên, tầm mắt thoáng lướt qua Ái Nhĩ đang nằm trên giường.

Cơ thể của Ái Nhĩ ốm yếu, khóe môi trắng bệch không còn chút sức sống, đến cả đôi mắt hoạt bát ngày nào cũng đang khép chặt lại, có thể sẽ ở trong tình trạng này suốt đời.

Người đã bị chết não, trừ phi có kì tích xảy ra, nếu không bằng cách duy trì mạng sống kiểu này, thực chất là một phương thức giày vò cơ thể tàn nhẫn nhất.

Tiểu Tuân siết chặt nắm tay, nhớ đến số tiền vừa được chuyển vào tài khoản của mình, không khỏi thở dài.

Dù gì anh ta cũng giúp cô ra đi thanh thản, coi như là vì tiền thì, anh cũng muốn tốt cho Ái Nhĩ thôi.

Thà cứ như vậy mà chết đi, còn hơn cầm cự sống dở chết dở như thế này.

Tiểu Tuân đi đến giường bệnh của Ái Nhĩ, dùng ống nghe kiểm tra một lượt, quay sang nói với vị hộ lý.

"Thuốc hết rồi, cô đi đổi đi, cô ấy ở đây giao cho tôi."

Vị hộ lý nghe thế liền gật đầu, tay cầm khay thuốc rời đi. Tiểu Tuân nhìn cửa phòng bệch đóng chặt, thận trọng ngồi xuống cạnh Ái Nhĩ, cúi thấp đầu tạ tội.

"Ái Nhĩ, là tôi nợ cô, xin cô... hãy hiểu cho tôi."

Nếu anh ta không giết cô, nợ của hắn sẽ không cách nào trả hết, anh ta hết đường lui thật rồi, không thể không làm theo lời đề nghị của Thẩm Dạ.

Tay Tiểu Tuân hướng về phía ống truyền trên mu bàn tay của Ái Nhĩ, vừa muốn vươn tay rút đi, đồng tử trong mắt Tiểu Tuân chợt co lại.

Ngón tay Ái Nhĩ đang khẽ nhúc nhích!

Tiểu Tuân trợn to mắt, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào bàn tay của Ái Nhĩ, bả vai run run.

Ái Nhĩ cử động được, ý chí sống của Ái Nhĩ vô cùng mạnh mẽ, nếu cứ tiếp tục thế này, Ái Nhĩ rất có khả năng sẽ tỉnh lại.

Ái Nhĩ có cơ hội tỉnh lại, Ái Nhĩ sẽ không chết!

Tiểu Tuân giật bắn mình, nhìn về phía ngón tay bị bàn tay của Ái Nhĩ quấn lấy, quát lên.

"Ái Nhĩ, cô không thể sống, không được phép sống..."

Tròng mắt Tiểu Tuân giãy giụa kịch liệt, tay hắn run lên bần bật, ngón tay Ái Nhĩ cũng không vì thế mà buông ra.

Tiểu Tuân nhìn ra được, Ái Nhĩ đang cật lực muốn sống sót, giống như một loài cỏ mọc hoang trên sườn dốc, càng phá bỏ lại càng vươn lên, lần mọc sau so với lần mọc trước càng thêm tươi tốt.

Ái Nhĩ chính là ngọn cỏ có sức sống bền bỉ kia, cho dù đã được xác định rằng không thể cứu chữa được, ái Nhĩ vẫn mạnh mẽ chiến đấu với số mệnh, sau đó là chiến thắng chúng.

Tiểu Tuân nheo mắt nhìn Ái Nhĩ, con ngươi âm trầm lộ ra tia thương cảm, anh ta thoáng buông tay, lý trí liền đưa về lại thực tại, Tiểu Tuân cúi thấp đầu, một chân gần như khụy xuống đất, lẩm bẩm.

"Ái nhĩ, tôi xin lỗi."

Kim truyền dứt khoát được rút ra, người trên giường run rẩy mi mắt, bàn tay vừa duỗi ra liền co quắp lại, ngón tay giật giật liên hồi, cuối cùng liền buông thõng xuống.

Biểu đồ nhịp tim vừa chuyển động liên tục, đến cuối cùng chỉ còn sót lại là một đường thẳng kéo dài đến vô tận, hô hấp của người trên giường cũng vì thế mà ngừng trệ vĩnh viễn.

Ái Nhĩ chết rồi, tim trong lòng ngực không còn đập, sự sống mỏng manh mà cô vừa mới giành giật từ tay tử thần cũng vội bị kẻ khác tước đi một cách tàn nhẫn nhất.

Ái Nhĩ cô chết rồi, chết thật rồi!

còn