Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 18: Tiểu tổ tông



Mơ thấy mình trượt chân xuống vực sâu, Phù Uyên giật mình tỉnh lại. Y ngạc nhiên khi thấy mình đã quay về căn phòng quen thuộc.

Một đạo đồng bưng một cái khay đặt bát cháo còn bốc hơi nóng đi vào phòng, ngó thấy Phù Uyên đã tỉnh liền nói: "Sư huynh tỉnh rồi ạ? Đây là cháo Sở chân nhân tự mình nấu, có bỏ thêm dược liệu bổ máu, sư huynh mau ăn đi cho nóng."

"Để trên bàn đi." - Phù Uyên theo thói quen đáp.

"Vâng." Đạo đồng nọ không dông dài, đặt cái khay lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.

"Đợi đã!" - Phù Uyên gọi đối phương lại. "Cho ta hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"

"Sư huynh, hôm nay là ngày mười lăm." - Đạo đồng đáp.

Hôm đi tìm Sở Tranh là ngày mười bốn... Nói cách khác, Phù Uyên hôn mê chưa đến một ngày. Y thở phào nói với đạo đồng: "Cảm ơn. Ngươi có thể đi được rồi."

Có lẽ là vẫn bị ảnh hưởng sinh hoạt kiếp trước, Phù Uyên lại muốn ngủ thêm. Kết quả y vừa xoay người định nằm nghiêng thì vô tình đụng phải tay trái, đau điếng người.

"A!"

Phù Uyên tỉnh luôn. Y ngồi hẳn dậy, ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay trái của mình. Vết thương do đao cắt tối qua đã được băng lại gọn gàng. Một mùi thoang thoảng của thảo dược quẩn quanh, có lẽ là Sở Tranh đã bôi thuốc cho y. Chẳng biết là thân thể nhỏ tuổi mẫn cảm hay do vết thương nghiêm trọng, thế nhưng Phù Uyên thấy rất đau.

Cửa mở, Sở Tranh bước vào, nhìn thấy gương mặt nhăn nhó vì đau của Phù Uyên thì không khỏi thở dài.

"Biết đau rồi sao?" Hắn hỏi.

Phù Uyên xụ mặt không đáp, lăn vào một góc định ngủ tiếp. Nhưng Sở Tranh lại đi tới lôi y ra, nặn má bánh bao của y rồi nói tiếp: "Vết thương của ngươi rất đặc thù, linh khí hay linh dược gì đó đều không thể can thiệp nổi, chỉ có thể để nó tự lành thôi."

Phù Uyên trầm ngâm một chốc, rồi thành thực lên tiếng: "Thật ra thể chất... không, là linh hồn của ta đặc thù... Sẽ không bệnh tật nhưng nếu bị thương thì rất khó lành."

"Vậy thì sau này đừng để mình bị thương vì ta nữa, có được không" Sở Tranh nghiêm túc hỏi.

Phù Uyên lắc đầu.

Sở Tranh chẳng biết là ngọt hay đắng trong lòng. Hắn nở nụ cười chua xót, lầu bầu: "Thật sự... thật sự có người vì ta mà nguyện ý tổn thương."

"Sư tôn nói gì vậy? Ta không nghe rõ."

"Không có gì..."

"Chỉ là một vết cắt nho nhỏ thôi. Không nghiêm trọng quá đâu."

"Nhưng ngươi vẫn rất đau..." - Sở Tranh ỉu xìu nói.

Phù Uyên hừ một tiếng, nghiêm giọng hẳn lên: "Thay vì bàn chuyện vết thương nhỏ tí tẹo này... ta thấy sư tôn nên giải thích vì sao đêm đó ngươi lại một mình quay lại Huyền Vũ cung thì hơn."

"Ta..." Sở Tranh ấp úng, rồi lại nghĩ có gì đó sai sai... Phù Uyên sao lại tra hỏi thành thục thế?

"Người khác đều nói sư tôn ham chơi, bảo ta không cần tìm."

Sở Tranh đầu hàng đáp: "Ta... Ta chỉ là đánh rơi món đồ mà sư tôn ta tặng thôi, thế nên đêm đó mới quay lại gần Huyền Vũ cung tìm. Sau đó... sau đó ta thấy có tiếng kêu cứu... Ờm... lo chuyện bao đồng nên bị vây vào ảo cảnh."

"Ồ, ta còn tưởng sư tôn vô tình lắm, chiều hôm đó còn không cho ta lo chuyện bao đồng cơ mà."

"..." Sở Tranh im lặng mất một lúc, bắt đầu moi móc: "Thế vụ ngươi một mình đi tìm ta thì sao?"

Phù Uyên: "Đâu có? Vô Tình tiên quân dẫn ta đi mà? Chẳng lẽ sư tôn không gặp y?"

"Không gặp..." Sở Tranh nhíu mày lại "Chẳng lẽ y bỏ về giữa chừng? Không đúng, Dư ca đâu phải người như thế!!!"

Phù Uyên lo lắng nói: "Vậy chốc nữa chúng ta đi tìm y đi. Nếu lỡ y bị thương hoặc có chuyện thì ta chết mất."

Sở Tranh gật đầu. "Thôi không nói nữa, mau dậy ăn sáng cái đã. Nếu không ăn để gầy đi thì sư tôn không có má bánh bao để nhéo đâu."

"Không muốn ăn đâu." Phù Uyên cứng đầu nhắm nghiền mắt.

"Khi nào đạt đến cảnh giới tích cốc hãy nói câu đó với ta." Sở Tranh lại nhéo má bánh bao của Phù Uyên một cái. "Ngoan, dậy ăn đi. Cháo này là sư tôn nấu, mùi vị rất được đó!"

Phù Uyên lầu bầu đáp: "Chính vì là sư tôn nấu nên mới..."

Sở Tranh phản bác: "Đâu nào? Chắc chắn đã chín cả rồi, ăn vào chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết."

"Ta..."

"Không cho biện minh! Ăn cũng lười, còn khó chiều hơn cả tổ tông nữa."

Phù Uyên không còn đường phản bác nên đành phải nghe lời dậy ăn cháo. Điều mà y không ngờ tới là Sở Tranh điều chỉnh gia vị và dược liệu rất cẩn thận, nấu lại kĩ nên mùi vị rất ngon.

So với lần đầu nấu cơm, rõ ràng Sở Tranh đã hết sức cố gắng. Điều đó khiến cho Phù Uyên dẫu không phải chưa được người khác chăm sóc bao giờ nhưng vẫn cảm động muốn rớt nước mắt.

Hóa ra có sư tôn là Sở Tranh lại tốt như vậy...

Và rồi, qua hôm nay Phù Uyên có thêm một biệt danh: Tiểu tổ tông.

Đến chiều, Phù Uyên được Sở Tranh dẫn đi tìm Giang Tư Dư.

Giang Tư Dư nói không biết.

Phù Uyên và Sở Tranh đều ngây ra, hỏi lại lần nữa.

Giang Tư Dư vẫn nói không biết.

Tại sao lại không biết? Vì Giang Tư Dư nói là hôm đó y không có đi tìm Sở Tranh!!!

Phù Uyên rất tự tin mình không nhầm người, và kể cả hôm đó người đi cùng Phù Uyên không phải là Giang Tư Dư mà là kẻ giả mạo thì có thể là ai được đây? Đã vậy lại còn có một người che ô bí ẩn cũng không rõ là ai nữa... Hàng giả số lượng nhiều khiến cho Phù Uyên không khỏi giật mình. Y thầm lo lắng mọi sự tình cờ, hay có kẻ nhằm vào một trong hai hoặc cả hai sư đồ??! Tình hình này khiến y nhớ đến một câu "địch trong tối, ta ngoài sáng".

Địch ở đâu thì Phù Uyên không biết, y chỉ biết là sau một thời gian, mình và sư tôn đã quên béng mất chuyện này và bắt đầu tháng ngày "ngày không thấy mặt trời", "đêm không thấy mặt trăng".

Phù Uyên theo đạo phù tu, ở lì một nơi ngày ngày vẽ vẽ viết viết. Sư tôn rất nghiêm khắc, nhéo mặt Phù Uyên xong liền đanh mặt chỉ bảo y. Y làm không tốt còn bị phạt, phạt cho y sợ luôn.

Phù chú yêu cầu rất nghiêm khắc về tính chú tâm một cách gần như tuyệt đối. Có lần, Phù Uyên không nhắm mắt nghỉ ngơi hai ngày liền chỉ để khắc ra một hình phù trên lá trúc, làm xong thì ngủ tận ba ngày liền mới tỉnh. Lúc đó Sở Tranh xót lắm, để Phù Uyên nghỉ ngơi hai tuần liền, Phù Uyên lại không chịu, lao đầu vào học tập.

Nhiều năm trôi qua như một giấc mộng đẹp, không hề có lấy một cơn ác mộng nào hết... Những ngày tháng ra sức chạy trên con đường khiến bản thân trở nên mạnh hơn ấy tưởng chừng vô cùng mệt mỏi nhưng Phù Uyên lại cảm thấy rất bình yên.

Song, y chủ động tìm về quá khứ.

Có một lần y hỏi sư tôn, rằng nếu mình lên được Trúc cơ thì sư tôn sẽ cho y quay về nhà chứ?

...

Tám năm sau, tại Vân Tranh các trấn Tiên Du - Tây cảnh.

"Ngươi nói gì cơ? Xưa nay chưa từng có bức tranh nào của Trầm Uyên sao???"

...

*Tác giả có lời muốn nói:

Tranh Tranh: Cuối cùng cũng nuôi đồ đệ lớn rồi... Bước tiếp theo là gì nhỉ?

Người qua đường: Thịt.

Tiểu Uyên: Tám năm rồi, báo thù thôi. (Trời lạnh rồi, cho tra nam phá sản thôi).

Tiểu Ngũ: Cái vụ "ngày không thấy mặt trời" mình viết cho Tiểu Uyên kia, là mình lôi cái điển tích xàm xí có thật của mình vào đấy. Từng có một thời gian mình đến Bắc Giang làm việc, mấy ngày đầu trời âm u, mình lại đi sớm về khuya nên mình cũng không biết mặt trời mọc chỗ nào, cứ tưởng hướng mình đi làm là hướng mặt trời mọc. Ai dè sau vài hôm mới biết hướng đó là hướng mặt trời lặn. Thế giới tự nhiên xoay 180° khiến mình lú luôn. Đến tận bây giờ mình vẫn còn nghi hoặc về phương hướng lúc đó cơ (๑•﹏•) (đừng ai nghi ngờ nhé, đi học mình giỏi nhất địa lí đó (. ❛ ᴗ ❛.)