Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 25: Sư bá, xin buông ta ra!



"Phù sư huynh, Phù sư huynh... Ngươi phải cứu ta... Ngươi nể tình xưa, giúp ta nói một câu với sư tổ đi! Hu hu, xin ngươi... Cứu với."

Tô Diên khóc lóc thảm thiết, nhất nhất bám dính khiến Phù Uyên nhăn mặt lại, lui mạnh về phía sau khiến Tô Diên ngã ngồi xuống đất. Y vốn không phải người dễ mềm lòng, dù cho kẻ này có khóc lóc thảm thiết thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng.

"Tránh ra!" Phù Uyên nói.

Tô Diên bám víu không tha, nhào lên túm lấy cánh tay Phù Uyên, ra sức gào to: "Ngươi phải giúp ta! Ngươi không thể không giúp ta!!!"

Phù Uyên tức quá hóa cười, lạnh lùng hỏi: "Ngươi ra ngoài túm bừa một người kêu cứu, thì người đó buộc phải cứu ngươi sao?"

Y vận linh lực, hất văng Tô Diên ra.

Mấy đệ tử ở gần võ đài duỗi dài cổ ra hóng hớt. Có người muốn lại gần giúp Phù Uyên đuổi người nhưng lại thấy vẻ mặt Phù Uyên rất đáng sợ, họ liền thôi. Ai mà chẳng biết Phù sư huynh là đệ tử của vị chân nhân trẻ nhất Vô Cực tiên tông, nhưng hiếm người thấy được Phù Uyên trông ra sao, chẳng ngờ Phù Uyên lại là một mỹ nam khí chất lạnh như băng, khác hẳn với sư tôn dáng vẻ thanh tú tươi sáng của y.

Không chỉ chú ý tới Phù Uyên, nhiều đệ tử còn bất mãn nhìn Tô Diên, không ít người còn nhỏ giọng mắng gã là đồ điên. Mấy hôm nay ai mà chẳng biết vị đệ tử thân truyền tên Tô Diên của Lục tông chủ bị thương rất nặng. Gã mất đi tiên duyên, phế thành phàm nhân, sống không bằng chết! Nghe thì có vẻ đáng thương đấy nhưng cái người tên Tô Diên này cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì, gã là người thích cậy mạnh hiếp yếu, nhiều đệ tử trong tông đều ghét cay ghét đắng gã. Hơn nữa ai cũng biết trước khi được Lục Khởi Phong nhận làm đồ đệ, Tô Diên chỉ là một đạo đồng ở Minh Ưu Trúc cung, lại còn có quan hệ mờ ám với Lục Khởi Phong. Trong mắt các đệ tử, Lục Khởi Phong là một nhân vật lớn. Tô Diên bị hại thảm như vậy, tất nhiên là Lục Khởi Phong sẽ ra mặt đòi công đạo cho đệ tử. Chỉ là người khiến cho Tô Diên thành phế nhân lại là một nhân vật lớn... không những khiến Lục Khởi Phong không đòi được công đạo mà còn bị hất xuống đài, mất đi vị trí tông chủ.

Nhân vật lớn nọ chính là vị sư tổ lập môn trăm năm không thấy mặt của Vô Cực tiên tông: Vô Khuyết tiên tôn!

Mà Tô Diên là vì tự ý lẻn vào Tĩnh Giang cung của Vô Khuyết tiên tôn - một trong ba cấm địa của Vô Cực tiên tông, nên mới rơi vào tình cảnh thê thảm hiện thời.

Mọi người đều cảm thấy Tô Diên chọc phải sư tổ mà vẫn chưa chết đã là may lắm rồi, vậy mà bây giờ gã ta còn không biết xấu hổ đi ăn vạ Phù sư huynh - người vốn chẳng liên quan gì đến chuyện của gã cả.

"Phù Uyên! Tất cả là tại ngươi, tại ngươi! Nếu không phải do ta thấy ngươi... thấy ngươi..." Gã thất thần trong chốc lát, như đang nhớ về điều gì kinh khủng lắm, sau đó đột nhiên gào lên: "TA LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI!"

Tô Diên đứng lên lao về phía Phù Uyên. Tốc độ của gã nhanh tới nỗi những người khác đều không kịp phản ứng, ngay cả Phù Uyên cũng thế.

"PHÙ UYÊN, TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC CHẾT TỬ TẾ!"

Phù Uyên thấy rõ vẻ mặt của Tô Diên khi gã lao tới. Không phải là phẫn hận, mà là... tuyệt vọng. Tuyệt vọng cùng cực.

Trong lúc nguy cấp, linh lực chờ sẵn bạo phát của Phù Uyên lại không được sử dụng, bởi vì có người đã nhanh hơn y một bước. Y không kịp thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, bản thân đã rơi vào một cái ôm vững chắc.

"A Uyên... Ngươi không sao chứ?"

Là Cố Trường An.

Phù Uyên giật mình muốn đẩy Cố Trường An ra, nhưng đối phương lại ôm rất chặt. Y đành nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư bá, xin buông ta ra!"

Cố Trường An dường như rất lưu luyến, nhưng hắn vẫn buông Phù Uyên ra. Chỉ chờ có thế, Phù Uyên liền quay phắt lại muốn chạy đi, nhưng lại bị cảnh tượng thảm khốc ngay trước mắt làm cho rét run.

Tô Diên đã chết, chết rất thê thảm.

Một đoạn đường lát đá sạch sẽ, nay đã biến thành nơi máu thịt lẫn lộn, tanh tưởi mùi máu. Các đệ tử gần đó thấy cảnh tượng này đều trợn mắt há miệng, sợ đến ngu người.

Cố Trường An bình tĩnh thi triển một thuật pháp, sau đó chỉ trong chốc lát những "máu thịt" trước mắt Phù Uyên đều bị một ngọn lửa thiêu sạch.

"Đừng nghĩ nhiều." Cố Trường An nói với Phù Uyên đang sững sờ, sau đó cầm tay y kéo đi về hướng An Nhiên cư của hắn. "Theo ta, để ta xem ngươi có bị thương ở đâu không."

Phù Uyên để mặc cho Cố Trường An kéo đi, song vẫn lạnh lùng nói: "Ta không sao. Không cần làm phiền sư bá như vậy đâu."

"A Uyên... Nghe lời!" Cố Trường An dịu giọng đáp. "Ban nãy kẻ kia dùng tà thuật bạo kích, không thể coi thường được."

Phù Uyên nghe thấy hai chữ "nghe lời" thì suýt nữa cười lạnh thành tiếng. Y nghĩ, "Cố Trường An, thật đúng là bội phục. Ngươi vừa giết người xong, mắt cũng chẳng chớp, thế mà vẫn trưng ra dáng vẻ dịu dàng cho được."

"A Uyên mới từ bên ngoài về, chắc hẳn có vài chuyện chưa được biết đúng không?" Cố Trường An đột nhiên hỏi. Sau đó y cũng không chờ Phù Uyên trả lời liền nói tiếp: "Sư tổ đã trở lại vị trí tông chủ rồi. Hiện tại y đang chuẩn bị thanh lọc lại Vô Cực tiên tông, hết thảy các đệ tử từ phụ thuộc đến thân truyền đều phải trải qua một cuộc khảo nghiệm. Nếu đệ tử nào không vượt qua được sẽ bị khai trừ ra khỏi tông môn."

Phù Uyên có chút kinh ngạc. Chẳng trách y cảm thấy bầu không khí trong tông bây giờ như đang lâm đại dịch, hóa ra là vì cuộc khảo nghiệm sắp tới của Tư Vu.

Cố Trường An nói tiếp: "Đừng lo, với năng lực của ngươi thì vượt qua khảo nghiệm không phải chuyện gì khó cả."

Phù Uyên không đáp mà chỉ gật đầu cho có lệ.

Mất khá nhiều thời gian để hai người đến An Nhiên cư của Cố Trường An. Bởi vì nơi này nằm ở vị trí biệt lập trong một rừng trúc nên rất yên tĩnh. Trong sân có một bộ bàn ghế gỗ, Cố Trường An để Phù Uyên ngồi lại đây rồi đi vào trong.

Phù Uyên quan sát An Nhiên cư một chút. Có sân, có vườn, có ao... thật sự là "An Nhiên".

Rất nhanh, Cố Trường An đã quay trở lại, trong tay hắn cầm theo một bình sứ nho nhỏ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Phù Uyên, nói: "A Uyên, đưa tay phải cho ta."

Phù Uyên do dự một chốc rồi đưa tay ra. Bấy giờ y mới phát hiện trên cổ tay phải của mình có một vết cào rất dài đang rơm rớm máu. Có lẽ là do hồi nãy bị Tô Diên cào phải.

Cố Trường An dùng thủy quyết rửa sạch vết thương cho Phù Uyên, sau đó mở bình thuốc vừa mang ra bôi vào vết thương cho y.

"Ta sắp đi chịu phạt, đến lúc đó sẽ có thêm rất nhiều vết thương... Sư bá không cần phải nhọc lòng vì vết thương nhỏ này đâu." Phù Uyên nói vậy nhưng vẫn để Cố Trường An bôi thuốc cho.

Cố Trường An đang cúi đầu chăm chú bôi thuốc cho Phù Uyên, nghe vậy thì ngừng tay lại, ngẩng đầu khẽ cười với Phù Uyên. Hắn nói: "Sao ngươi biết chịu phạt ở Vấn Tâm động sẽ bị nhiều vết thương?"

"Ồ..." Phù Uyên làm bộ kinh ngạc. "Ta đoán thôi, vậy là sẽ bị thương thật sao?"

Cố Trường An không đáp ngay mà chăm chú bôi thuốc cho Phù Uyên, xong xuôi mới ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Phù Uyên. Hắn nâng tay trái lên, thì thầm một câu, sau đó liền có một khối ngọc màu đen to chừng nắm tay hiện ra trong lòng bàn tay.

"A Uyên, ngươi mang theo thứ này trong người đi vào Vấn Tâm động thì sẽ không có thứ gì có thể tổn thương được ngươi."

Dứt lời, Cố Trường An liền đặt khối ngọc màu đen vào bàn tay vẫn còn đặt trên bàn của Phù Uyên.

Phù Uyên hơi nheo mắt lại, thu tay. Y mân mê khối ngọc màu đen trong lòng bàn tay rồi nói với Cố Trường An: "Sư bá nhọc lòng rồi."

Cố Trường An cười khẽ, sau đó đột nhiên đưa tay vén sợi tóc mai rơi bên mặt Phù Uyên ra sau tai. Phù Uyên không tránh né, bình tĩnh nhìn hành động mờ ám của Cố Trường An. Đối phương vờ như không thấy ánh mắt của y, trầm giọng nói: "A Uyên, ngươi biết không? Kể từ lần đầu gặp ngươi, ta đã cảm thấy chúng ta chính là nhất kiến như cố*."

(*Mới gặp mà thấy như bạn cũ)

Nhất kiến như cố gì chứ, không phải là vì ta vẫn giống kiếp trước như đúc hay sao? - Phù Uyên đáp lại hắn trong suy nghĩ.

Y cười ôn hòa đáp lại Cố Trường An: "Thật khéo, ta cũng cảm thấy như vậy từ lần đầu tiên gặp sư bá. Xem ra chúng ta rất có duyên rồi, sư bá nói xem có phải không?"

Nhưng không đợi Cố Trường An tiếp tục dông dài, Phù Uyên đã đứng lên, cất khối ngọc màu đen đối phương cho rồi bảo: "Hôm nay đa tạ sư bá quan tâm. Ta có chút chuyện, không làm phiền sư bá nữa."

"Được. Tạm biệt."

"Tạm biệt, sư bá."

...

Khi Phù Uyên về tới Minh Ưu Trúc cung đã là đầu giờ chiều. Mới vừa bước qua cánh cổng, Phù Uyên đã nghe thấy tiếng ồn ào đinh tai nhức óc. Tiếng đàn, tiếng hát, tiếng cười khanh khách liên tiếp vang lên, biến bầu không khí Minh Ưu Trúc cung vốn thanh tĩnh tươi mát thành dung tục tầm thường.

Phù Uyên nhíu mày, đi xuyên qua dãy hành lang. Sau đó y dừng lại trước khoảng sân chung vốn trồng đầy cây cối xanh mát giữa hai căn phòng đối diện nhau của sư đồ y và Sở Tranh.

Cây cối trong sân bị chặt đi hết khiến cái sân trở nên xấu xí lạ thường. Trong sân có hai vũ nữ đang nhảy múa, hai nhạc công đang chơi đàn tranh và sáo, hai ca kĩ đang cất tiếng ca. Bộ bàn ghế đá Sở Tranh đặt trong sân cũng biến đi đâu mất, thay vào đó là một cái ghế dựa chạm trổ khoa trương gai mắt.

Mà người ngồi trên ghế vắt chân thưởng nhạc lại còn liên tục cười khanh khách nãy giờ kia lại là... Sở Tranh. Hắn mặc một bộ y phục màu vàng chói mắt như nhà giàu mới nổi, đang há miệng trợn mắt với Phù Uyên.