Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 26: Lo lắng cho sư tôn



Ban đầu Phù Uyên cứ nghĩ người kia là Sở Tranh, nhưng sau đó lại nhận ra không phải. Chỉ nhìn khí chất thôi đã khác biệt một trời một vực, người nọ tuyệt đối không phải là sư tôn của y, mà là một người có ngoại hình và giọng nói giống hệt như vậy.

Người kia ngây ngẩn nhìn Phù Uyên một lúc, mới kích động ra dấu cho Phù Uyên, nói: "Mỹ nhân... Qua đây rót rượu cho ta."

Ánh mắt gã ta càng lúc càng đáng khinh, nhìn chằm chằm Phù Uyên đi tới rồi rót cho gã một ly từ bình rượu đặt trên bàn.

"Chậc... Bổn thiếu gia lớn từng này rồi mà vẫn còn chưa gặp ai đẹp như ngươi đâu! Không ngờ Sở Tranh lại nuôi một mỹ nhân như thế, thật là mở rộng tầm mắt mà..."

Gã ta nói xong liền vươn tay ra định chạm vào mặt Phù Uyên.

Bất chợt có bóng người lướt đến nhanh như cơn gió chặn trước mặt Phù Uyên, rồi bắt lấy cánh tay đang có ý đồ chạm vào y một cách lanh lẹ.

Răng rắc... - Tiếp theo là tiếng xương cốt vỡ vụn. Hắn hoàn toàn không dùng linh lực, nhưng vẫn dư sức bóp nát xương cốt đối phương.

Phù Uyên kinh ngạc nhìn bóng người chắn trước mặt mình, thật đúng là sư tôn của y.

Người có diện mạo giống Sở Tranh ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên nhăn mặt kêu la. "Á á á!!! Đau quá!"

Sở Tranh không hề để tâm đến gã ta, quay ra nắm bả vai Phù Uyên. Vẻ mặt hắn đầy lo lắng hỏi: "Tiểu tổ tông ngươi không sao chứ? Hắn có làm gì ngươi không?"

Phù Uyên lắc đầu, đáp: "Sư tôn đừng lo lắng. Ta không sao."

Sở Tranh nhìn thêm một lúc nữa mới yên tâm buông Phù Uyên ra, quay lại nhìn người có dung mạo y hệt mình. Hắn đang định lên tiếng thì đối phương đã hùng hổ cướp lời.

"Sở Tranh! Sao ngươi dám ra tay với ta?"

Sở Tranh nghe vậy liền khinh thường đáp: "Ta thích thế đấy.".

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Đối phương tức đến muốn hộc máu, đứng lên. Gã dùng bàn tay trái chưa bị thương của mình chỉ vào mặt Sở Tranh, nói: "Ta thấy ngươi làm chân nhân Vô Cực tiên tông lâu rồi nên đã quên mất mình là ai..."

"À." Sở Tranh cười đầy châm chọc. Vẻ mặt hắn vô cùng thiếu đòn, còn kéo dài giọng: "Ta nhớ mà, ta là ca ca ngươi đấy thôi."

Phù Uyên sửng sốt, không phải vì hai người kia là huynh đệ mà vì thái độ thiếu đánh của Sở Tranh. Y chưa từng thấy Sở Tranh có thái độ như vậy với ai cả. Nhưng điều này không khiến Phù Uyên ghét, ngược lại còn cảm thấy... hơi đáng yêu.

"Sở Tranh! Ngươi... Ngươi đúng là không biết điều! Phụ thân mẫu thân đều tới thành Bắc Minh rồi, ta xem ngươi đắc ý được bao lâu!" Người đệ đệ của Sở Tranh tức tối rời khỏi khoảng sân, còn không quên nói vọng lại: "Chờ đi, cái tòa linh sơn này sẽ là của Sở Chiêu ta, bao gồm cả tiểu mỹ nhân ngươi che chở nữa!"

Sở Chiêu đi rồi, hai người Phù Uyên và Sở Tranh vẫn còn trầm mặc đứng trong sân. Sở Tranh lên tiếng trước: "Tổ tông đừng để ý, tên đệ đệ song sinh với ta này bị bệnh ảo tưởng rất nặng."

Phù Uyên khẽ cười không nói gì, xoay người định vào phòng.

"Tiểu tổ tông!" - Sở Tranh gọi y lại. "Đừng lo lắng. Ngươi không cần phải đi chịu phạt nữa, sư tổ đã xem xét lại rồi."

Nghe vậy, Phù Uyên dừng bước chân. Y không quay đầu lại mà hỏi: "Nếu có lần sau, lần sau nữa, sư tôn vẫn sẽ thay ta đòi công đạo sao?"

Nói xong y cũng không đợi đối phương đáp lời đã đẩy cửa bước vào phòng rồi đóng lại.

...

Hôm sau, Phù Uyên một mình tới Vấn Tâm động.

Y đã hỏi thăm qua rồi, biết Vấn Tâm động thực chất là một động phủ nằm sâu trên sườn núi Hoàng Hạc - ngọn núi biệt lập phía nam Vô Cực tiên tông. Nơi đây là nơi không có linh khí, đất đai cũng khô cằn không có nổi một cọng cỏ mọc lên, trước sau vô cùng ngột ngạt.

Vấn Tâm động nghe thì giống như cái động phủ dùng để tu tâm dưỡng tính, nhưng thực chất lại là một nơi vào được chưa chắc đã ra được. Khi xưa Vô Cực tiên tông mới được thành lập, có vị tiên tôn đặt ra môn quy rất nghiêm ngặt đồng thời cũng đặt ra các hình phạt tương xứng như lôi trì, hàn băng, hỏa diễm... Sau đó ông ta phát hiện nếu thi hành hình phạt ở nơi có linh khí như Chấp pháp đường sẽ không đạt hiệu quả tối đa, hơn nữa các đệ tử có thể sẽ biết trước hình phạt, thế nên vị tiên tôn đó bèn di chuyển hết những thứ này tới Vấn Tâm động không có một tia linh khí. Thế nên những người bị phạt đều không biết bên trong có gì đang chờ đợi mình, linh khí lại vô hiệu, nhất định sẽ là một ác mộng.

Cái nơi quỷ dị như thế này kì thực đã bị bỏ quên hơn trăm năm, biến thành "cấm địa thứ tư" sau tam đại cấm địa là Tháp Hướng Nguyệt, Âm Tầng các và Tĩnh Giang cung của Tư Vu. Nếu không phải trọng tội, thì không thể nào bị đưa tới đây.

Tội của Sở Tranh mà là trọng tội sao?

Phù Uyên nhíu mày nhớ tới sáng nay có đạo đồng nói thấy người của Chấp pháp đường đến dẫn Sở Tranh đi, lòng như lửa đốt. Y cảm thấy Tư Vu rõ ràng là cố ý, thái độ của Tư Vu thật sự không hề có chút gì gọi là yêu thương một đồ đệ như Sở Tranh. Vậy tại sao Sở Tranh lại luôn kính ngưỡng thương yêu Tư Vu, hơn nữa còn nói sư tôn rất tốt với mình?

Cửa động khá lớn, chung quanh bò đầy dây leo khô khốc. Càng tới gần càng ngột ngạt khó chịu. Nhưng Phù Uyên lại nhận ra cũng không phải ở đây không có linh khí như lời người khác nói, thậm chí y còn cảm nhận được linh khí ở đây nồng đậm hơn bất cứ nơi nào khác.

Phù Uyên hấp thu linh khí vào trong cơ thể, cảm thấy đủ dùng mới đi vào trong động. Y không thể để cho Sở Tranh gặp chuyện, hơn nữa nguyên nhân đối phương phải tiến vào Vấn Tâm động có liên quan rất lớn tới y, là vì đi tìm y mới ra.

Tư Vu rõ ràng không nương tay, nếu như Sở Tranh cũng như những người khác vào được không ra được, thì Phù Uyên thật sự không biết phải đối mặt như thế nào nữa.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm, Tư Vu nhìn chằm chằm bóng lưng Phù Uyên đang tiến vào Vấn Tâm động qua một ly nước đã phù phép, khẽ cười thành tiếng.

"Không ngoài dự đoán, Phù Uyên ngươi quả nhiên tự đi vào chỗ chết! Để xem lần này ngươi còn thoát được hay không?" Sau đó y nghiêng đầu, thì thầm: "Vô Thần..."