Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 27: Tiến vào động phủ bí ẩn



Bên trong động Vấn Tâm trống không, cũng không tối như Phù Uyên tưởng mà ngược lại còn sáng như ban ngày, thấy rõ một vòm hang cao lớn mọc đầy rêu tân tinh. Phía cuối hang có một lối đi sâu xuống lòng núi, vọng lên một chuỗi tiếng kêu u u u.

Phù Uyên mở thần thức nhưng không tìm được sự hiện diện của bất kỳ ai, rồi lại đi vào lối đi dẫn xuống dưới lòng đất. Y thắp một ngọn đèn lồng. Ánh sáng màu vàng nhạt soi tỏ lối đi được thiết kế thành những bậc thang đồng đều xuống dưới. Các vách tường không có rêu tân tinh. Càng đi, bóng tối càng như muốn nuốt lấy thứ ánh sáng yếu ớt của đèn lồng vậy. Âm thanh u u u vẫn vọng từ dưới lên, như một bản nhạc chết chóc khiến cho Phù Uyên sởn hết cả gai ốc.

Lối đi không quá dài, trong chốc lát Phù Uyên đã thấy được một khoảng không mờ mờ trước mắt. Nhưng không tới gần nên y không thể nhìn rõ quang cảnh nơi ấy.

U... u... u... Âm thanh kì dị ngày càng rõ ràng, hơn nữa còn phát ra từ rất nhiều hướng.

Ngay khi Phù Uyên bước xuống bậc thang cuối cùng, quang cảnh chợt thay đổi.

Tuyết trắng che trời lấp đất, Trời lạnh căm căm. Phù Uyên đang mặc y phục mùa hè nên lập tức run rẩy. Y quay lại nhìn sau lưng, nào đâu còn có những bậc thang tối tăm nữa?

Nhưng Phù Uyên không có tâm trạng để ý cái lạnh, bởi vì cảnh tượng trước mắt đã khiến y chết trân như bị sét đánh: Một thiếu niên tóc bạc như ánh sao, khoác áo choàng lông trắng như tuyết, đang ghé đầu vào lan can tiểu lâu trong vườn hoa ngắm nhìn tuyết rơi.

"A Uyên, ta về rồi."

Một nam nhân vẻ mặt xán lạn đẩy cổng nhà đi vào sân, chạy vội đến bên cạnh thiếu niên rồi lấy ra một cái bọc giấy dầu nho nhỏ đưa cho đối phương.

"Bánh nướng ta mới mua ở trấn Tiên Du. Người ta xếp hàng nhiều lắm, nghe nói là rất ngon. "

Thiếu niên ợm ờ gật đầu, mở bọc bánh lấy ra một cái bánh nướng tròn tròn bằng nắm tay rồi bắt đầu ăn. Hai má thiếu niên phồng lên, đuôi mắt cong cong, ăn rất vui vẻ.

"Ngon không?" Nam nhân hỏi.

Thiếu niên gật đầu lia lịa, đáp: "Ngon lắm!"

Nam nhân dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên, thiếu niên ngước đầu nhìn nam nhân, cười ngọt ngào.

Phù Uyên mờ mịt không hiểu sao mình lại thấy đoạn kí ức này.

"Đây là ảo cảnh ư?" Y độc thoại.

Bất chợt, hai người trong ảo cảnh trước mắt Phù Uyên đột nhiên chảy huyết lệ. Máu đỏ chảy từ khóe mắt xuống mặt đất, nhiều đến nỗi phát ra âm thanh "tí tách tí tách".

Phù Uyên bừng tỉnh khỏi ảo cảnh, cả người nóng ran. Y thấy mình đang đứng trên một mỏm đá nhô cao giữa một hồ dung nham đỏ máu. Dưới hồ lúc nhúc những quái vật có da dẻ khô quắt, hình dạng tương tự con người, có đôi mắt lồi màu xanh thẫm.

Hai con quái vật gần Phù Uyên nhất đang cố leo lên trên mỏm đá. Từ hốc mắt chứa hai con mắt lồi như sắp rơi ra của chúng chảy ra hai hàng huyết lệ, nhìn mà rợn người. Phù Uyên phản ứng rất nhanh, y lập tức lấy ra hai tờ bùa chú phi tới hai con quái. Sau, đó là hai tiếng nổ trầm đục vang lên cùng lúc. Quái vật chết không kịp ngáp, thân thể vỡ nát rơi xuống dung nham tan biến.

Thấy đồng bọn chết, đám quái vật mắt xanh còn lại không những không sợ mà còn càng thêm kích động. Bọn chúng ào tới như thủy triều, muốn nuốt chửng lấy Phù Uyên.

"Chậc..."

Phù Uyên cười nhạo một tiếng, vung tay thi triển thêm một phù chú.Tức thì một làn sương trắng xuất hiện, nuốt chửng lấy hơn phân nửa số quái vật. Sương trắng như một con quái vật vô định hình khát máu, lan rộng đến đâu chúng sẽ ăn mòn những vật thể nằm trong phạm vi bao phủ đến đấy. Loại phù chú này Phù Uyên đã nghiên cứu suốt hơn một năm nên tồn đọng rất nhiều, may mà cuối cùng cũng có chỗ cho y dùng.

Đám quái vật bị Phù Uyên xử lý gọn gàng và nhanh chóng. Xong xuôi, Phù Uyên mới có thời gian nhìn kĩ chung quanh. Hồ dung nham đỏ rực, vách đá bao quanh mọc đầy rêu tân tinh. Không có một lỗ hổng nào ngoại trừ cái miệng tròn tròn phía trên. Y đang ở một nơi như cái giếng trời khổng lồ. Mà miệng giếng phía bên trên tối đen như mực, cũng chẳng biết trên đó có quang cảnh gì.

Bất chợt miệng giếng sáng mờ lên. Sau đó là một cái đầu bù xù cúi xuống nhìn Phù Uyên, hai mắt sáng quắc...

"Tiểu tổ tông? Sao ngươi lại đến đây hả!"

Phù Uyên sợ hết hồn, nhìn kĩ mới nhận ra người có đầu tóc rối bời đó là Sở Tranh. Y bèn lo lắng hỏi: "Sư tôn? Ngươi không sao chứ?"

Sở Tranh lắc đầu, đột nhiên nhảy xuống dưới.

Phù Uyên: "Đừng..."

Nhưng đã muộn, Sở Tranh nhảy xuống mất rồi. Hắn lảo đảo một chốc, rồi làm bộ không đứng không vững nhào vào lòng Phù Uyên.

Phù Uyên lo lắng đỡ Sở Tranh, hỏi: "Sư tôn không sao chứ?"

Sở Tranh vùi đầu vào lồng ngực Phù Uyên, tay ôm eo đối phương, đáp: "Không sao... Chỉ là hơi choáng váng thôi."

Trong lòng hắn lại nghĩ, "eo tổ tông thon quá đi mất, trên người còn thơm nữa!"

Phù Uyên còn không biết mình bị người ta ăn đậu hũ, y cụp mắt nhìn xuống cái đầu rối bù đang vùi vào lòng mình, nói: "Ai bảo sư tôn nhảy xuống? Cao như thế, không khéo sẽ gãy chân. Hơn nữa cả hai đều ở dưới này thì ai kéo ta lên?"