Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 39: Ta đâu còn là A Uyên của ngươi?



Sáng hôm sau, Phù Uyên tỉnh lại với hai mắt thâm quầng.

Không cần soi gương, y cũng biết trên cổ và ngực mình toàn những vết đỏ hồng chói mắt. Tốc độ chữa lành thân thể của y rất chậm, thế nên nếu như y muốn ra ngoài gặp người nhất định phải dùng thuật pháp che giấu dấu hôn...

Y không khỏi cả giận, sư tôn thật sự quá ngang ngược!

Kì thực, sư tôn cũng không ép Phù Uyên làm chuyện thân mật, nhưng đối phương để lại rất nhiều dấu hôn, còn rót vào tai y biết bao nhiêu lời tâm tình ngọt ngào. Y không bao giờ nghĩ đến vị sư tôn có gương mặt trông như thiếu niên mới lớn luôn nói nói cười cười tựa như hài tử của mình lại có một mặt "điên cuồng" đến vậy, thậm chí hắn còn nói muốn nhốt y lại.

Rốt cuộc là sư tôn thích mình ở chỗ nào? - Phù Uyên nghĩ mãi cũng không ra vấn đề này, thế nên cả đêm qua y mất ngủ. Hiện tại chỉ nghĩ đến hắn thôi là đầu y lại ong lên, ngồi ngơ ngẩn thế nào mà tới tận buổi trưa y mới rời giường được.

Đổi một bộ bạch y, Phù Uyên xuống núi.

Có điều, y không biết chân trước vừa đi khỏi địa giới núi Minh Ưu, chân sau Lạc Hàn đã đi tìm Sở Tranh "bẩm báo" tin tức!

...

Phù Uyên đi tới đi lui trong Vô Cực tiên tông.

Sau khi không gặp ai quen biết, lại chẳng nghe được tin tức gì mới lạ ngoài vụ yêu ma xâm lấn, y lại cắn răng đi tìm Cố Trường An.

Có điều, Phù Uyên và Cố Trường An và đã là mối quan hệ bên nhau rồi, chỉ thiếu điều công khai rộng rãi mà thôi, nhưng sao y vẫn cảm thấy chột dạ với sư tôn? Y không khỏi cảm thấy mình đã chiều theo sư tôn quá nhiều rồi, ngay cả việc đi tìm "người yêu" cũng lo trước lo sau.

Không được, y phải kiên quyết vạch rõ giới hạn mới được!

Vừa đi vừa suy nghĩ, Phù Uyên phát hiện mình đã không cẩn thận đi lạc rồi! Lối đi An Nhiên cư đoạn rừng trúc có chia hai ngã rẽ, hôm nay y không để ý đi lộn đường... tới lúc nhận ra thì đã ở một nơi xa lạ.

Ngày trời âm u, gió lớn thổi từng đợt trên đầu, khiến những cây trúc* cao vời vợi lay động không ngừng. Thi thoảng có lá trúc xanh rơi xuống, lặng lẽ đáp lên mái tóc đen mềm mại buông sau lưng Phù Uyên.

(*trúc nhà mình thì nó thấp bé mềm dẻo, trúc trong truyện là mình gọi thế thôi, chứ cao vời vợi thì mình cũng không biết có phải trúc không?)

Phù Uyên có chút bất an, thầm nghĩ: "Đây... không phải là khu vực rừng trúc phía sau An Nhiên cư sao? Sao mình lại lạc qua được?"

Phía sau An Nhiên cư có một ngọn núi không cao lắm, Phù Uyên đúng là đang ở khá gần chân núi.

Vụt!

Một mũi tên lao tới, xẹt qua bên vai Phù Uyên, cắm lên chính giữa thân cây trúc ngay phía sau y. Phù Uyên lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, ánh lanh lẹ bắt được một bóng dáng hắc y mờ ảo lao vút đi trên những ngọn cây.

Phù Uyên không đuổi theo người nọ mà quay lại rút mũi tên ra. Ngoại trừ mũi tên nhìn chẳng có gì đặc biệt, đối phương còn cố ý để lại một mảnh giấy gập đôi. Mở ra, trên giấy viết đúng sáu chữ "Đằng trước có một cái động."

Đôi môi Phù Uyên mím chặt lại, thế nhưng hai mắt y lại lóe lên ánh sáng hoan hỉ. Nét chữ này quá quen thuộc... y không thể nào nhận lầm được!

Người nọ... còn sống sao? - Nghĩ vậy, Phù Uyên lại nhìn quanh, nhưng người ban nãy thật sự đã biến mất rồi.

Phù Uyên cất mảnh giấy và mũi tên vào nhẫn trữ vật, quyết định đi về phía trước xem thử. Không mất bao nhiêu thời gian, chân núi đã ở ngay trước mắt y. Cảm ứng với linh khí thiên địa của Phù Uyên rất mạnh, y lập tức phát hiện ra linh khí chung quanh đều đổ dồn vào ngọn núi.

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy giữa lưng chừng núi có một hang động rất khó phát hiện ra, vì cửa hang đã được dây leo xanh mướt bao phủ gần như toàn bộ.

Phù Uyên hít sâu một hơi, mượn sức linh khí bay thẳng lên mảnh đất chật hẹp trước cửa hang, sau đó cẩn thận vạch dây leo ra đi vào bên trong. Không giống với tưởng tượng của y, hác với bên ngoài phủ đầy cây cối rậm rạp, bên trong hang động vô cùng thoáng đãng, hơn nữa còn có ánh sáng rực rỡ của rêu tân tinh. Càng đi vào sâu càng lạnh.

Sau một hồi di chuyển, Phù Uyên dừng lại trước một cổng vòm cao ngất, kinh ngạc khi thấy bên trong là một màu trắng toát của băng tuyết.

Có cái gì đó thôi thúc Phù Uyên bước vào, thế rồi y bước vào trong thật.

Bên trong trống hoác, dường như là một thế giới khác hoàn toàn với đoạn hang bên ngoài, trên trần lẫn bốn phía chung quanh chỉ toàn băng, ngay cả mặt nền cũng là một hồ nước đóng băng mỏng. Cái lạnh đột ngột khiến người ta phải giật mình.

Giữa hồ nằm sừng sững một chiếc quan tài bằng băng. Chung quanh quan tài phủ một lớp sương mù lạnh lẽo. Cố Trường An đứng bên quan tài, rút kiếm chĩa về phía Phù Uyên đứng ở cửa động, lạnh lùng nói: "Ngươi dám qua đây, ta liền khiến ngươi không còn đường ra!"

Phù Uyên không bất ngờ cho lắm, bình tĩnh giả ngu: "Sư bá, A Uyên nhớ ngươi nên tới tìm. Sao sư bá lại phản ứng như vậy?"

Cố Trường An ngây ra một chốc, song rất nhanh hắn đã phản ứng được mà thu kiếm lại. Giọng hòa hoãn, hắn nói: "Xin lỗi, ta nhìn lầm. A Uyên, bên trong lạnh, ngươi cứ đứng đó, ta qua với ngươi ngay."

Phù Uyên không hề để ý đến đến Cố Trường An, rảo bước đi về phía trước.

Ngay khi y cách Cố Trường An còn mấy bước chân, thanh kiếm sắc bén của đối phương đã xé gió lao tới. Y đứng như trời trồng đối diện người kia, lạnh lùng nhìn mũi kiếm chỉ cách mi tâm mình đúng một đốt ngón tay, cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của đối phương.

Y phất tay, kèm theo đó là linh lực ào ào như vũ bão.

Ầm...

Cố Trường An bay vọt ra xa, đập vào, vách tường rồi rơi xuống nền băng lạnh lẽo. Thanh kiếm vừa lúc cũng lao sát tới cắm "phập" một cái ngay sát mang tai hắn khiến cho lớp băng mỏng tan nát, nước dưới hồ nổ tung thành một màn trắng xóa.

"Ồ, đây là ta sao?" Phù Uyên đã đứng bên mé quan tài tựa lúc nào, nhàn nhạt lên tiếng.

Cố Trường An nghe vậy lập tức cao giọng: "Câm miệng! Ngươi không xứng?"

Cố Trường An nói xong thì vực dậy lao về phía Phù Uyên. Nhưng trước mắt hắn bỗng như có tấm chắn vô hình, khiến hắn không thể bước về phía trước dù chỉ một bước mà chỉ có thể giận dữ nhìn sang.

Phù Uyên không để ý đến Cố Trường An, chỉ thản nhiên đánh giá người nằm bên trong quan tài.

Trong quan tài băng lượn lờ sương khói nhưng vẫn thấy rõ một nam tử vận hỉ phục màu đỏ tươi đang "say ngủ" bên trong. Dáng vẻ của y rất đẹp, da trắng môi đỏ, tóc dài màu bạch kim tựa như ánh sao, đặc biệt nơi giữa hai chân mày còn tồn tại một ấn kí dài mảnh hình trăng khuyết màu bạc.

Nơi vốn là trái tim nay đặt một đóa hoa Hướng Dương vàng rực rỡ, còn lại thì trống hoác.

Đó chính là Phù Uyên, hay đúng hơn là di thể Phù Uyên kiếp trước.

Phù Uyên không khỏi nhoẻn cười tự giễu. Người nọ còn lưu luyến, nên mới giữ lại thi thể sao? Hay chỉ là chút nương tình nho nhỏ, thấy y đáng thương?

"Sư bá, sư bá nói xem người này có phải ta hay không?" - Phù Uyên quay sang hỏi Cố Trường An, nghe giọng y thật trào phúng.

"Ngươi tâm cơ xảo hoạt, hắn đơn thuần thiện lương, làm sao có thể là một người được?"

"Thôi." Phù Uyên chẳng buồn chấp hắn nữa. "Vốn dĩ ta tưởng ngươi đã nhận ra ta từ lâu rồi. Nhưng ta cũng chẳng cần ngươi nhận ra làm gì cả, chỉ cần một số tin tức từ ngươi mà thôi."

Nói đoạn Phù Uyên nâng tay chỉ về phía Cố Trường An. Lập tức có một luồng sức mạnh thoát ra từ tay y, lao tới bủa vây đối phương, kéo theo người này bay tới bên gần y. Y lập tức túm lấy cổ Cố Trường An nhấc lên, tuy không dùng sức bóp nghẹt nhưng vẫn khiến hắn ta treo lơ lửng.

Y nói: "Cố Trường An. Người đã chết không thể sống lại, trái tim mất đi không thể quay trở về... Sau khi moi tim, ngươi giữ thi thể này ở lại còn có nghĩa gì nữa đây?"

Sắc mặt Cố Trường An vặn vẹo, song hắn không thể đáp lại Phù Uyên.

Phù Uyên lại nói tiếp: "Trò chơi này cũng nên đến hồi kết rồi... Sư bá, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tường tận sự việc năm đó, ta sẽ xem xét nương tay với ngươi."

Y nói xong liền thả Cố Trường An ra, lui lại một bước, lạnh lùng nhìn đối phương lảo đảo không vững.

"Ha ha ha! Ngươi... Ngươi không phải A Uyên... Ngươi đừng mơ tưởng biết được điều gì!" - Cố Trường An bỗng dưng cười như điên dại, hai mắt hắn đỏ lên, tựa như có thể bạo phát bất cứ lúc nào.

"Phải rồi." Phù Uyên nở nụ cười chua xót. "Ta đâu còn là A Uyên của ngươi? Ngươi cũng chẳng còn là Trường An ta từng toàn tâm toàn ý yêu thương..."

Cố Trường An sửng sốt: "Ngươi..."

"Ta không biết tại sao ngươi lại cố chấp không thừa nhận ta. Nhưng..."

"..." Cố Trường An im lặng không đáp.

"...Ta chẳng còn gì nữa, sống kiếp này chỉ là tạm được ngày nào hay ngày nấy, có người cũng chẳng để ta được yên." Phù Uyên khẽ cụp mắt xuống, giọng lạc hẳn đi vì đau khổ:"Ta thật tâm hỏi ngươi câu này, khi ấy ngươi có thật lòng với ta không? Nếu như... Nếu như chuyện năm đó là hiểu lầm, thì có lẽ ta... và ngươi, vẫn còn có thể vãn hồi."