Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 40: Cạn duyên, hết nợ



"..Ta chẳng còn gì nữa, sống kiếp này chỉ là tạm được ngày nào hay ngày nấy, có người cũng chẳng để ta được yên." Phù Uyên khẽ cụp mắt xuống, giọng lạc hẳn đi vì đau khổ:"Ta thật tâm hỏi ngươi câu này, khi ấy ngươi có thật lòng với ta không? Nếu như... Nếu như chuyện năm đó là hiểu lầm, thì có lẽ ta... và ngươi, vẫn còn có thể vãn hồi."

"Không phải! Ngươi không phải là A Uyên!!!"

Cố Trường An bỗng dưng gào to rồi quỳ sụp xuống đất. Giây phút nhìn vào đôi mắt đã đỏ đậm tơ máu của hắn ta, trái tim tựa như đã hóa tro tàn của y bỗng hẫng đi mấy nhịp, rõ là đau đến không thiết sống.

Ai nói cho y biết, tại sao Cố Trường An còn giống như đau hơn cả y?

Băng sương giá buốt, ngoại trừ một thi thể vô tri lạnh lẽo thì chỉ còn hai người chết lặng hai nơi, ai cũng không thể nói được điều gì.

Phù Uyên cứ đứng mãi như vậy cho tới khi chợt nhận ra bản thân mình muốn làm gì.

Hoa hướng dương đầy sức sống ngày đó tàn rồi, Phù Uyên năm đó cũng chết rồi.

"KHÔNG!!!"

Những đốm sáng tựa như dải ngân hà chợt xuất hiện, Phù Uyên đã hủy thi rồi, nhanh đến nỗi chính y cũng thấy hoảng. Cố Trường An ngơ ngác nhìn theo, cuối cùng cười không thành tiếng rồi bất tỉnh vì quá kích động.

Sắc mặt Phù Uyên trắng bệch, y lại gần Cố Trường An. Trên tay bỗng dưng hóa một con dao bằng băng, Phù Uyên lạnh nhạt quỳ một gối, nắm chặt mũi dao lạnh lẽo ấy đâm vào lồng ngực người hôn mê trên mặt băng lạnh lẽo.

"Hết nợ nhé."

...----------------...

"Sư tôn."

Nghe thấy âm thanh trầm thấp nặng nề vang lên sau lưng, Tư Vu lặng lẽ bỏ cuốn sách chi chít chữ cổ trên tay xuống khiến cho ánh nến bên cạnh có chút lung lay.

Y vẫn luôn như vậy, trong phòng chỉ thắp một ngọn nến, lúc nào cũng đắm chìm vào bóng tối.

"Chậc, là Phù Uyên?" - Tư Vu hờ hững quay lại nhìn Cố Trường An tay ôm vết thương đứng sau mình. Chân mày y chỉ khẽ nhăn lại, nhưng lại khiến cho đối phương lạnh sống lưng.

Cố Trường An cười nhạt, gương mặt trắng bệch mang một biểu cảm châm chọc: "Phù Uyên là gì chứ, lần tới ta sẽ cho tên này không có đường về."

"Hahahaha..." - Tư Vu bỗng dưng cười ngặt nghẽo: "Cố Trường An, ngươi nói thật không? Đó là Phù Uyên, là Phù Uyên ngươi chưa bao giờ quên được, tâm tâm niệm niệm trong lòng đến mức sa đọa tâm ma kia đấy."

"Nực cười!" - Cố Trường An quát: "A Uyên chết rồi! Phù Uyên không phải là A Uyên!!!"

"Ngươi nghĩ ta ngu thật sao?" Tư Vu khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười lạnh lùng. "Ta còn biết về Phù Uyên nhiều hơn ngươi tưởng nữa kìa. Ví dụ như..."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa."

"Ví dụ như... tiểu đồ đệ của ta có tâm tư chiếm hữu y. Chậc... quả nhiên là mỹ nhân thì nam nhân nào cũng không qua ải, các ngươi cũng chỉ vì sắc mà đến thôi."

"Tư Vu!"

"Ngươi nếu muốn có đường lui thì tốt nhất đừng can dự vào chuyện của ta. Bằng không... ngươi cũng sẽ có kết cục giống như những kẻ dám chống lại ta! Cút!"

Chữ "cút" Tư Vu nói rất dứt khoát và lạnh lùng, cũng chẳng đợi Cố Trường An phản ứng kịp thì đã bị đuổi khỏi phòng.

Bóng người vừa mất, Tư Vu như một kẻ điên xoay người lại gạt phăng tất thảy những thứ đồ đạc trên bàn. Ấy thế mà ngọn nến leo lắt trên giá cạnh bàn bị gió tạt qua chẳng hề vụt tắt, lay động một hồi vẫn cháy tựa như muốn soi tỏ kẻ điên trước mắt nó.

Mà kẻ điên này, đúng thật là một mỹ nhân ba vạn năm khó kiếm.

Hai viền mắt Tư Vu đỏ au, chẳng biết y nghĩ gì mà đôi tay ôm đầu rồi khụy gối xuống đất, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ ý nghĩa.

"Chết tiệt! Lại nữa!"

Y bực bội quát lên, ôm đầu càng chặt hơn, gương mặt mỹ lệ từ giận dữ chuyển qua yếu ớt trắng bệch. Có thứ gì đó như thể đang kiểm soát y, khiến cho y lặng người đi thật lâu, cho tới khi cánh cửa phòng bật mở, một nam nhân người mang ánh sáng nhàn nhạt tựa như hào quang mặt trăng hớt hải chạy vào xốc lấy Tư Vu từ dưới đất lên rồi ôm lấy y vào lòng.

Tư Vu: "Cút!"

"Đã không tỉnh táo rồi vẫn còn mắng người." Bách Lí Vãn Giang thở dài.

Tư Vu còn muốn nổi giận nữa nhưng vì tình trạng bản thân không cho phép nên chỉ đành mặc cho Bách Lí Vãn Giang sắp đặt. Nam nhân đặt tay trái lên trán y, thì thầm đôi ba câu, ấy thế mà chỉ trong phút chốc đã thấy y tỉnh táo lại, đẩy mạnh Bách Lí Vãn Giang ra, lui về sau tận mấy bước.

Bách Lí Vãn Giang thở phào nhẹ nhõm, xong vẫn nhăn mặt nói với Tư Vu: "Nếu không có ta can thiệp, đám âm hồn đó cướp lấy quyền kiểm soát tâm trí ngươi thì phải làm sao?"

Tư Vu cười lạnh lùng đáp: "Là ngươi lo chuyện bao đồng, lũ ô hợp ấy sao có thể phản phệ ta? Có điều, chúng dường như đang thôi thúc ta phải hành động rồi."

"Ngươi không thể dừng tay sao?" - Bách Lí Vãn Giang đau lòng nhìn mỹ nhân.

"Có thể." Tư Vu cười nhạo nói. "Ngươi giết tên súc sinh đó trước đã."

Chân mày Bách Lí Vãn Giang nhăn lại: "Ngươi... Có thể lựa chọn con đường khác mà, tại sao... phải giết hết sứ giả tộc phàm giới?"

"Ta có thể chọn giết ngươi. Ngươi hoặc Phù Uyên, một trong hai nhất định phải chết!"

"Nhưng ngươi không muốn ta chết?" Bách Lí Vãn Giang có chút đắc ý tiến lên vài bước. "Nói thật đi, ngươi động lòng với ta rồi?"

Tư Vu nghe vậy thì cụp mắt xuống, hai bả vai run run. Y đang cười. Và rồi, y nói với Bách Lí Vãn Giang: "Ta ghê tởm đồng tính luyến các ngươi."

Sắc mặt Bách Lí Vãn Giang trắng bệch trong chốc lát, và rồi như nghĩ về một chuyện gì đó trong quá khứ, hắn lặng đi hồi lâu.

Bách Lí Vãn Giang: "Nếu như... Ta gặp ngươi sớm hơn..."

"Chẳng có gì thay đổi được cả." - Tư Vu ngắt lời đối phương: "Ta vẫn không thích nam nhân."

Bách Lí Vãn Giang sửng sốt đôi chút, rồi khẽ cười như tự giễu. Hắn chợt hiểu ra, có những việc dù cho có cố gắng đến mấy cũng không thể nào làm được. Hắn hụt hẫng bước ra khỏi phòng, lúc bần thần còn nghe loáng thoáng tiếng của Tư Vu nhưng chẳng rõ đầu đuôi: "Vậy... Tiểu Nguyệt Tử sẽ đánh các ngươi..."

Ra tới hành lang mà Bách Lí Vãn Giang cứ cảm thấy cái tên Tiểu Nguyệt Tử sao mà quen quá, nhưng hắn nghĩ mãi không ra người nọ là ai. Thế nhưng một bóng dáng hồng y nhỏ nhắn rảo bước về hướng ngược lại đã khiến hắn ngỡ ngàng và cắt đứt mọi suy nghĩ vừa rồi.

"Nàng ta không sợ chết hay sao mà chạy vào thư phòng Tư Vu?"

Hắn sợ Tư Vu động tay giết hại cô nương nhà lành, thế là không đi nữa mà kiếm cái nóc nhà nằm tạm để chờ thời cơ "anh hùng cứu mỹ nhân". Ai dè hắn nằm đó rồi ngủ quên mất...

...----------------...

Thường thì cứ chiều muộn là người ta rời tàng thư các hết, thế nên giờ chỉ còn lác đác vài đạo đồng đi qua đi lại những giá sách cao ngút để kiểm tra và sắp xếp lại. Thi thoảng có đạo đồng lại lén nhìn bóng dáng hắc y ngồi bàn cạnh cửa sổ tàng thư các, hai mắt sáng lấp lánh.

Nam tử dáng dấp đĩnh đạc tựa thân trúc, tóc đen búi hờ bằng châm ngọc khiến những lọn tóc mai rơi xuống che đi một phần dung nhan có chút lạnh lùng và thờ ơ đang cầm chiếc bút lông, tay vẽ vẽ đủ thứ lên giấy. Y chính là Phù Uyên.

Đạo đồng nọ nhìn lén xong liền quay lại nói nhỏ với đạo hữu bên cạnh: "Ngươi thấy vị sư huynh kia đẹp không?"

Người kia trả lời: "Nam nhân có gì mà đẹp?"

Đạo đồng bĩu môi, đáp lại: "Đừng tưởng ta không biết, ngươi nhìn thấy dung mạo sư tổ một lần liền mang bệnh tương tư trong người."

Đối phương nghe vậy thì hoảng hốt che miệng đạo hữu, thấp giọng quát: "Lời này sao ngươi có thể tùy tiện nói như vậy? Lỡ như..."

"Lỡ như bị ta nghe thấy thì sao?" - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lạnh buốt thứ ba bỗng dưng xen vào: "Đúng không?"

Hai đạo đồng sợ hãi quay người lại, vừa lúc thấy được nét mặt không cảm xúc của sư tổ kinh diễm tuyệt thế trong truyền thuyết, sau đó... Làm gì có sau đó nữa!

Bên kia Phù Uyên trơ mắt nhìn Tư Vu hủy thi diệt tích hai thiếu niên mới đó còn sống sờ sờ, lặng lẽ thu lại cuộn giấy vẽ dở trên bàn, đứng dậy tính đi khỏi tàng thư các. Không ngờ Tư Vu thoáng cái đã như bóng ma lướt tới bên cạnh Phù Uyên, nói với y: "Sao vậy? Thấy sư tổ không có lễ ư?"

"Đều suýt chết trong tay đối phương rồi còn gì?" - Phù Uyên mỉm cười đáp. "Không cần giả tạo."

Tư Vu nghe vậy thì cười đến run cả hai bên vai, thản nhiên đáp lại: "Đánh tiếp không?"

"Không." Phù Uyên nhàn nhạt đáp: "Ta phải về ăn cơm với sư tôn rồi."

Thấy Phù Uyên dứt lời thì định đi thật, Tư Vu vội giơ một tay chặn ngang y lại: "Không phải vội."

Không để Phù Uyên kịp phản ứng, Tư Vu lại nói tiếp: "Ngươi thực sự thích tiểu đồ đệ của ta?"

"Từ bao giờ mà ngươi lại nhiều chuyện như vậy?" Phù Uyên khó hiểu đáp lại: "Thế không phải ngươi cũng gian díu mập mờ với Cố đại đồ đệ của ngươi ư?"

Tư Vu lại cười, đáp: "Là hắn bám riết ta."

"Ồ."

"Có vẻ như ngươi không hứng thú về hắn cho lắm?"

"Ừ."

"Ngươi thật thú vị." Tư Vu nói rồi bỗng dưng ghé sát bên tai Phù Uyên, thì thầm: "Thân sinh phụ mẫu ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn gặp họ thì ngày trăng tròn tháng sau một mình tới tháp Hướng Nguyệt "

...****************...

Tác giả có lời muốn nói: A aa mình trở lại rồi liệu có bị quên lãng không ta?