Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 4: Ta biết ngươi là sứ giả rồi nhé!



Người đeo mặt nạ lập tức đi tới, quất roi tiên ngập tràn linh lực vào tay Phù Uyên.

Trùng sinh chưa đầy được một tuần, đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp Phù Uyên bị người khác đánh bằng roi tiên. Linh hồn Phù Uyên vốn đã mẫn cảm với đau đớn, hơn nữa thân thể con trẻ thật sự không chịu được đau, trong chốc lát y tưởng chừng như bản thân sắp ngất đi đến nơi. Cơn đau truyền từ bàn tay truyền ra khắp cơ thể, suýt nữa đã khiến y thét lên một tiếng.

Ma tộc đeo mặt nạ kia lại quất tới một roi. Phù Uyên nhận thức được nguy hiểm lại tới thì theo bản năng gập khuỷu tay chắn trước mặt. Cùng lúc y cảm giác được một luồng sức mạnh kì dị chạy trong thân thể, ma tộc đang vung roi cũng bị hất tung ra!

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chốc lát, mấy đứa trẻ thì khỏi nói, ngay cả cầm sư và ma tộc đều bị chuyện vừa rồi dọa cho ngu người.

Chuyện gì thế này? Không lẽ bản năng vốn có của tộc sứ giả quyết định ở linh hồn chứ không phải thân thể sao? - Ý nghĩ này vừa lóe lên, Phù Uyên đã không khống chế được sự kích động trong lòng.

Mấy vạn năm trước, Cửu Quy vốn là đất của nhân tộc, nhưng về sau lại có rất nhiều chủng tộc sinh sống, trong đó có cả ma tộc bản tính hung ác, yêu tộc bản tính gian dối. Chính vì vậy mà đã xảy ra rất nhiều tranh chấp xung đột giữa ba tộc, gây ra chiến tranh liên miên trên lục địa. Sau cùng, thần giới liền đưa đến một vài thần tộc để trị an, gọi là sứ giả tộc. Hễ cứ chuyện liên quan đến trật tự Cửu Quy thì sứ giả tộc đều có khả năng mượn sức mạnh của thiên địa để trấn áp. Đặc biệt sức mạnh của họ áp chế được ma tộc và yêu tộc. Có sứ giả tộc xuất hiện, trật tự lục địa liền thay đổi từ chiến loạn liên miên thành chung sống hòa bình giữa các tộc yêu - nhân - ma.

Mà Phù Uyên, lại là sứ giả tộc hiếm hoi trên lục địa...

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu y, rằng ma tộc và nhân tộc câu kết tạo dựng ổ buôn người, vậy chẳng phải liên quan đến trật tự Cửu Quy rồi sao? Y có thể mượn được sức mạnh trấn áp, nhân tiện thoát khỏi lồng giam này!

Đời trước Phù Uyên hiếm khi có chuyện cần mượn sức mạnh thiên địa nên không quen hành sự lắm, chỉ đơn giản nghĩ ra cách dùng tinh thần lực khống chế tinh thần của ma tộc cùng cầm sư. Xong xuôi, y chạy ra khỏi tiểu viện, dùng sức mạnh thiên địa cùng tinh thần lực tung một mạng lưới khống chế tinh thần lên những kẻ trông chừng biệt phủ mà y có thể cảm nhận được. Tức thì trên dưới biệt phủ đều rối loạn như điên.

Cái gì cũng có giá của nó, mượn sức mạnh thiên địa hao tổn rất nhiều linh lực của chính sứ giả. Phù Uyên lại chẳng có tu vi, trong chốc lát y liền không đứng vững nổi. Mấy đứa trẻ cùng sống trong một tiểu viện với Phù Uyên chạy ra theo y, la lớn: "Tiểu Ngũ! Ngươi đang làm gì vậy?"

Phù Uyên rất ghét cái số thứ tự "Tiểu Ngũ" trong lồng giam này, nhăn mày một chút rồi mới trả lời: "Kết giới sắp mở ra! Đây là cơ hội duy nhất của các ngươi... Có chạy hay không?"

Ba đứa trẻ nọ lưỡng lự một lúc rồi gật đầu.

"Kêu những người khác nữa..."

Phù Uyên nói rồi mượn thêm sức mạnh đánh về phía kết giới ngay phía cổng phụ của biệt phủ. Mấy đứa trẻ há hốc mồm nhìn y, còn đám trông coi bị khống chế bằng tinh thần lực thì vừa tức vừa sợ đến muốn hộc máu... Lật bài trong tay một đứa trẻ, bọn họ có chết cũng không ngờ tới.

Một khi sứ giả đã ra tay thì kinh động rất lớn, trong chốc lát linh khí một vùng đều dồn hết về nơi này, mạnh mẽ xao động. Kết giới vừa bị phá, Phù Uyên liền mất hết sức lực mà khụy xuống đất, được Tiểu Tứ nghiến răng nghiến lợi đỡ chạy ra ngoài. Gần phân nửa những người trong biệt phủ đều bỏ chạy, chỉ chừa lại một phần cam chịu vì lo sợ chạy được rồi vẫn bị bắt lại như thường...

Bên ngoài biệt phủ là một con sông ngăn trở với một thành trì đông đúc

Tiểu Tứ ném Phù Uyên lại bên bờ sông rồi chạy qua cầu sang thành bên kia.

Ở khoảng cách hiện tại, Phù Uyên không thể dùng tinh thần khống chế người trông coi nữa, mệt mỏi thử đứng lên đi lên cầu bằng bước chân cực kì nặng nề. Nếu y không đi nhanh, rất có thể người ta sẽ đuổi kịp rồi giết luôn y. Đằng nào thì y cũng chẳng còn sức chống trả....

Y nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, dường như có ai đó đang đi về phía y.

Trong làn sương thấm nhòa đôi mắt, Phù Uyên thấy một vạt y phục trắng tinh trước mặt, sững sờ ngừng bước chân lại. Y ngẩng đầu, thấy một thiếu niên đang chắp tay sau lưng mà nở nụ cười xán lạn nhìn mình.

Thiếu niên nọ khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, bạch y như tuyết, tóc dài buộc cao để lộ gương mặt thanh tú có phần ngây thơ đáng yêu. Hắn vừa cười vừa nói với Phù Uyên:

"Ta biết ngươi là sứ giả rồi nhé!"