Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 5: Ta đang nhận đệ tử này! Tiểu Uyên có muốn ứng tuyển không?



Phù Uyên không nói gì, đi vòng qua thiếu niên nọ.

"Này, ngươi tính đi đâu đấy?" Thiếu niên vội đi theo sau Phù Uyên. "Với tình trạng này ngươi không thể đi xa được đâu."

Phù Uyên nghe vậy càng ráng sức đi xa hơn. Y không thể tin tưởng người khác, những lúc nguy nan y chỉ có thể tin tưởng chính mình mà thôi.

"Ai da, ngươi đi nhanh thế làm gì, trông ta giống người xấu lắm sao? Hay là sợ kẻ xấu đuổi kịp ngươi? Không sao, có ta ở đây, ngươi chỉ cần nói một câu là ta sẽ giúp ngươi đuổi bọn chúng đi. Ta nói thật đấy!"

Đối phương cứ lải nhải không ngớt đi theo sau nhưng Phù Uyên cũng không để ý. Nói một mình nãy giờ nhưng người này cũng không thấy có gì không ổn, gặng hỏi tiếp:

"Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là mới sáu, bảy tuổi thôi nhỉ?"

"Ừ."

"Ngươi chịu nói chuyện rồi kìa!!! Ta tên Sở Tranh, năm nay mười lăm tuổi. Ngươi tên gì thế?"

"Phù Uyên."

"A! Tiểu Uyên, ngươi nói tên cho ta biết tức là ngươi chịu để ý ta rồi đúng không?"

"..."

"Chao ôi, lần đầu tiên ta gặp đứa trẻ ít nói như ngươi đấy! Y hệt sư tôn ta, tiếc chữ như vàng!"

"..."

"Ngươi biết không, ban nãy ngươi đã hút hết linh khí thuần tịnh của ngọn núi ta đang đi qua... Chậc chậc, dù cho có là sứ giả thật đi nữa thì ngươi cũng nhỏ tuổi như thế, lại còn không có tu vi... mà đã tung ra được đại chiêu như vậy, ta phục ngươi luôn đấy!"

Sở Tranh lải nhải không ngừng, thế nhưng hắn vừa nói lại vừa âm thầm dùng thuật che mắt, vừa che đi hơi thở vừa che đi hình dạng vốn có của cả hai người, biến cả hai thành bộ dạng hành khất...

Phù Uyên: "... Ca ca làm cái gì thế?"

Y thầm nghĩ, tu tiên giả biến vậy cũng biến được sao?

Thấy Phù Uyên chủ động hỏi như vậy, Sở Tranh cười như được mùa, đáp: "Tu tiên giả đủ sức ảnh hưởng có thể tạo ra tất cả những gì ngươi có thể nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy, thậm chí là chạm được một cách chân thật nhất. Cho nên sau này nếu lỡ sa chân vào ảo cảnh... ngươi không được phép tin tưởng bất cứ thứ gì xuất hiện trong đó đâu nhé?"

Phù Uyên gật đầu, lòng phòng bị đã giảm bớt, nhưng vẫn không muốn nói nhiều với Sở Tranh. Thành trì bên sông còn chưa tới, hai chân y đã mỏi nhừ cả ra, ráng mãi cũng không nên. Sở Tranh rất tinh tường nhìn ra, thở dài nói với y:

"Chân ngắn thì cố làm gì chứ? Gặp được người tốt như ta thì phải tranh thủ nhờ vả đi thôi!"

Phù Uyên: "..."

Thấy Phù Uyên không để ý lời nói của mình, Sở Tranh càng hăng hái lên tiếng: "Ta nói thật đó. Ở Vô Cực tiên tông, mọi người đều nói ta là người tốt."

Người tốt ư? - Phù Uyên nhớ đến đời trước sống ẩn dật ở thôn núi tách biệt kia, đã từng âm thầm vì chúng sinh làm rất nhiều chuyện, nói là cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia nhờ có y tọa trấn mới phát triển được cũng không ngoa. Người ta cũng bảo y là người tốt đó... Nhưng lúc hoạn nạn họ lại mụ mị đầu óc quay lưng mắng y phú quý một mình đấy thôi?

"Lời nói bên ngoài cùng ý nghĩ trong lòng đôi khi trái ngược nhau." - Y nói.

Sở Tranh há hốc một lúc mới nhào lên ngắm nghía quan sát Phù Uyên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi mới sáu tuổi thật à?"

"Câu kia là một vị ca ca nói cho ta." - Phù Uyên bình tĩnh đáp. Đúng hơn câu kia là Cố Trường An nói.

Nghe y nói vậy, Sở Tranh cũng thầm nhủ mình nghĩ nhiều quá rồi, Tiểu Uyên đến cùng cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi thôi, làm sao có thể nghĩ ra mấy câu trải đời thế chứ. "À, ra là vậy, Tiểu Uyên hiểu chuyện ghê!"

Phù Uyên cân nhắc rất nhanh, rằng đằng nào với cái tình trạng bây giờ của mình cũng không lăn lộn qua ngày nổi, thôi thì nhờ vả "người tốt" một chút vậy. Y không muốn thế, nhưng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp hay hơn, vả lại nãy giờ nếu không có đối phương che chở thì có lẽ y đã lành ít dữ nhiều. Y hơi ngập ngừng hỏi Sở Tranh: "Tông môn của ca ca có nhận đệ tử không?"

Hai mắt Sở Tranh sáng lên, nhấc tay chỉ vào chính mình, đáp: "Ta đang nhận đệ tử này! Tiểu Uyên có muốn ứng tuyển không?"

Phù Uyên ngẩng đầu nhìn bộ dáng thiếu niên non nớt có phần đáng yêu của Sở Tranh, trong lòng cảm thấy đối phương thực sự không được uy tín cho lắm...

Thấy Phù Uyên ngập ngừng, Sở Tranh liền bĩu môi một cái, nói bằng giọng điệu kiêu ngạo: "Người đến xin bái ta làm sư tôn xếp một hàng dài từ chân đến đỉnh núi Minh Ưu, ta vẫn chưa ưng mắt ai đâu đó!"

"Ta..."

Càng nghĩ càng thấy hai người có duyên gặp mặt, Sở Tranh quyết định không phải Phù Uyên thì không nhận đồ đệ! Thấy thế nào Phù Uyên cũng hơn đám con cháu thế gia được chiều hư đến bái phỏng núi Minh Ưu kia...

Vậy nên hắn kiên nhẫn nói: "Từ từ suy nghĩ cũng được, còn nếu không thì ta dẫn ngươi về Vô Cực tiên tông rồi tính."

"Cảm ơn Sở ca ca..." Phù Uyên nghiêm túc nói.

Sở Tranh thở dài: "Ngươi là sứ giả, lại nhỏ tuổi, sẽ có nhiều thế lực nhắm đến ngươi hòng thao túng."

Một câu trúng luôn cả hai đích, hiện tại Sở Tranh cũng bị lôi kéo rất nhiều. Bởi thế hắn mới trốn đi du ngoạn một thời gian, không ngờ lại gặp được Phù Uyên ở vùng Đông Nam.

Phù Uyên hơi kinh ngạc nhìn Sở Tranh, gật đầu.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến cổng thành. Đây là thành của tu tiên giả, trên cổng đề biển Quy Nam thành. Kẻ đến người đi, ra ra vào vào, những người mang theo hàng hóa hay cống vật còn phải trình giấy thông hành.

Ngoài cổng hai có tu sĩ Luyện khí cấp tám trông coi, thấy hai người Phù Uyên thì nhanh chóng gọi lại.

"Đi làm gì?" Một trong số hai người gác cổng hỏi với giọng khó chịu.

Sở Tranh cười hì hì đáp: "Sắp cuối năm rồi nên ta dẫn muội muội đi mua vài thứ lặt vặt ấy mà."

"Không phải bé trai à?"

Người nọ nhíu mày, định lật mũ trùm đầu của Phù Uyên ra, lại bị Sở Tranh cản lại.

"Ấy tiên nhân, muội muội ta sợ người lạ, như thế này thì khó cho bọn ta quá."

Vừa nói hắn vừa lanh lẹ dúi cho người này một túi linh thạch.

"Ngươi lấy đâu nhiều linh thạch thế?" - Người canh cổng vừa nhanh nhẹn giấu đồ vừa hỏi nhỏ.

Sở Tranh nhanh nhẹn đáp: "À... tìm được vài ít, phàm nhân bọn ta không biết dùng nên đem tới thành tiên tiêu xài! Mà tiên nhân này, huynh muội nhà ta đã qua được chưa?"

"Đi đi."

Vì Phù Uyên đi rất chậm, hơn nữa đường xá lại đông, Sở Tranh sợ y bị lạc nên dắt tay y, nhân tiện truyền qua một chút chân khí. Phù Uyên chưa được đi ra ngoài bao giờ, nhưng cũng cố nén xúc động ngó nghiêng, chỉ trân trân nhìn cái tay đang dắt mình đi. Hai người một lớn một nhỏ đi thêm một đoạn đường, ghé vào một khách điếm trông có vẻ tạm ổn, thuê một phòng rồi lập tức đi lên. Phù Uyên vừa vào phòng đã chạy tới giường, mệt mỏi úp mặt xuống, ngủ thiếp đi

Sau khi đặt kết giới quanh phòng, Sở Tranh lập tức đi tới chỗ Phù Uyên nói: "Chúng ta ở một đêm, ngày mai lập tức lên đường. Thành chủ đang săn lùng ngươi."

Nhưng Phù Uyên đã ngủ mất rồi, Sở Tranh cũng chỉ đành bất đắc dĩ cởi y phục rồi đắp chăn cho y ngủ. Lại cạy miệng y, đút cho y một viên đan dược trị thương phù hợp với người không có tu vi, xong xuôi mới quay lại ngồi giữa phòng nhắm mắt nhập định.

Trời sáng rất nhanh, Phù Uyên vẫn còn chìm trong ác mộng... Khắp nơi đều là máu đỏ, còn có một Cố Trường An với một trái tim hãy còn đập thình thịch trên tay.

"Không!!! Hộc... Hộc... Hộc..."

Sở Tranh đang nhắm mắt dưỡng thần cũng bừng tỉnh chạy lại: "Sao vậy Tiểu Uyên? Ngươi mơ thấy ác mộng ư?"

Phù Uyên vừa mới tỉnh dậy, đầu óc mông lung theo thói quen. Y chẳng nghe rõ Sở Tranh nói gì, chỉ bần thần hồi lâu.

Trời sáng, hai người rời khỏi thành Quy Nam, Sở Tranh mua hẳn một tiên hạc đưa cả hai bay về phương Bắc, sau mấy ngày vừa đi vừa tránh khỏi đám người truy lùng thì họ rốt cuộc cũng đến được Vô Cực tiên tông.