[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 74: Kuroko mất tích



"Tetsukun...không thấy Tetsukun..."

"Sao? Momoicchi vừa nói gì cơ?" Kise lập tức căng thẳng, bước nhanh đến trước mặt Momoi.

Những người khác cũng ngừng việc đang làm, nhìn về phía Momoi.

"Satsuki, chẳng phải cậu luôn dính chặt Tetsu à?" Aomine nhăn mày, nóng nảy trách cứ cô nàng.

"Tớ... tớ.." Momoi nghẹn ngào, khóe mắt chảy ra vài giọt nước, cô dùng tay bưng kín mặt, tránh cho mình òa lên ngay tại chỗ.

"Satsuki, đã xảy ra chuyện gì?" Akashi vẫn luôn là người bình tĩnh nhất, giọng nói không có gì lạ, nhưng trong đôi mắt không giấu được sự khẩn trương.

"Tớ và Tetsukun đang trên đường đi về thì đụng phải một thằng bé, đèn lồng của nó bị gió thổi bay, Tetsukun đi tìm giúp thằng bé ấy... Tớ đợi rất lâu nhưng không thấy cậu ấy quay lại." Dù đang hoảng loạn nhưng Momoi vẫn cố gắng kể rõ mọi chuyện, trên mặt tràn đầy nước mắt.

"Ahhhh, Akashichi xem đi, đã bảo để tớ đi cùng rồi mà..." Kise ngửa mặt lên trời thét lớn, nếu có hắn ở đó, hắn tuyệt đối sẽ không để Kuroko rời khỏi tầm mắt mình một giây nào.

"Là tôi đi mới đúng." Aomine phản bác, bực bội gãi tóc.

Midorima và Murasakibara đều im lặng, Midorima là bởi vì đang tự hỏi và phân tích trong đầu, còn Murasakibara thì bị lời nói lúc trước của mình vả mặt nên không nói nên lời.

"Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, Daiki, Ryota." Akashi nghiêm túc, "Tất cả mọi người cùng nhau ra ngoài tìm, phân công hành động. Satsuki, cậu đi cùng tôi, nhất định phải đem Tetsuya về."

Vừa nghe dứt câu, ai cũng vội vàng chạy ra cửa, mỗi người một ngả đi tìm, sắc mặt họ tái mét, rất lo lắng. Thế hệ kỳ tích vừa có được bóng ma thứ sáu của mình, không thể lại để mất Kuroko Tetsuya chỉ thuộc về bọn họ được.

Thiếu đi cái bóng, ánh sáng có lóe mắt thế nào cũng không còn ý nghĩa nữa.

"Satsuki, Tetsuya biến mất ở chỗ này sao?"

Đứng trước rừng cây, Akashi quét mắt quan sát, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, nhưng chính hắn cũng chẳng phát hiện ra chút thay đổi của bản thân.

Tại sao lại cảm thấy hồi hộp? Tại sao lại cảm thấy bất an? Tại sao... lại khó chịu như vậy? Akashi đặt tay lên ngực mình, hắn chưa bao giờ có những cảm xúc mạnh mẽ này, thế nhưng hắn lại từng cảm nhận được ở trên người Kuroko. Rõ ràng đối với Akashi, Kuroko cũng chỉ là một con cờ, có thể lợi dụng được.

Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện rời xa kiểm soát của Akashi, hắn thưởng thức năng lực của Kuroko Tetsuya, bắt đầu thừa nhận người này. Lúc thấy Kise thân mật với Kuroko, cảm xúc của Akashi bị ảnh hưởng, rất không vui. Có lẽ hắn đã đem Kuroko trở thành sự tồn tại đặc biệt, vượt qua ràm cản bảo vệ của bậc đế vương.

...

A a a, Kurokocchi, huhu, Kise mù quáng chạy lung tung, một lòng nghĩ đến thiếu niên tóc lam. Hắn dù gì cũng là hot boy vườn trường, là người mẫu nổi tiếng giới trẻ khiến nhiều thiếu nữ mê đắm, chưa từng biết cảm giác "mất đi" ra sao. Vậy mà lại thua người tên Kurokocchi rất nhiều lần. Thật mất mặt! Hình ảnh Kurokocchi in đậm trong tâm trí hắn, dáng vẻ cậu khóc khi nói sự thật tàn nhẫn ra cho bọn hắn nghe, dáng vẻ ngây thơ vô (số) tội trêu chọc hắn, cho dù cậu có thế nào hắn vẫn không trốn thoát. Kurokocchi rất quan trọng với hắn.

Cho nên Kise Ryota không cho phép Kuroko Tetsuya mất tích.

 
Aomine hung dữ đá mạnh cái vỏ lon nước ngọt vừa lăn tới chân mình. Bây giờ hắn đang rất bực bội, đáng lẽ người gần gũi với Tetsu nhất là hắn mới đúng. Vậy mà gần đây hắn phát hiện ra mình và cậu ấy có khoảng cách rất lớn.

Sự thật hắn chính là ánh sáng của Tetsu, cái bóng của hắn biến mất sao hắn không phát điên được cơ chứ. Aomine tính toán muốn tìm thời gian nói chuyện với Kuroko nhưng bởi vì không chỉ mình hắn mà còn mấy tên kia nên mãi vẫn chưa có cơ hội. Giờ lại thêm chuyện mất tích nữa, hừ hừ. Sắc mặt Aomine tối thui, ai đi ngang qua chắc cũng nghĩ hắn chuẩn bị đi đánh người.

Tetsu sẽ không sao, sau khi tìm được cậu, hắn sẽ nói với cậu, Aomine này mới là ánh sáng thích hợp nhất với Kuroko Tetsuya.

Aomine cắn răng, hắn cũng không hiểu nổi lý do gì mà mình cố chấp liều mạng tìm cái người có độ tồn tại cực thấp kia. Là vì lo lắng cho bạn? đồng đội? Hay vì...

....

Midorima ngây người đứng trước một cái cây, hắn nóng lòng muốn thấy Kuroko.

Hừ, cũng không phải cảm xúc kỳ lạ gì, chỉ là lòng tốt dành cho đồng đội xưa thôi. Midorima tự trấn an mình.

....

Người duy nhất chẳng suy nghĩ quá nhiều là Murasakibara, trong đầu hắn tự sắp xếp đơn giản: Không thấy Kurochin -> bản thân hắn không vui -> vậy thì phải nhanh tìm Kurochin về chơi cùng.

....

Trong lúc thế hệ kỳ tích lòng nóng như lửa đốt chạy đôn chạy đáo tìm kiếm Kuroko, đương sự ở bên này hồi tưởng lại khoảnh khắc biến mất.

"Ưm ưm ưm" Miệng bị bịt kín mít, Kuroko không thể nói ra tiếng, bị đối phương cưỡng bách kéo đi.

Đi tới bìa rừng, người kia buông tay ra, đặt trên vai Kuroko, không đợi cậu hoàn hồn đã cười lớn.

"Hahaha, doạ cậu rồi à, đã lâu không gặp, Kuroko"

Nghe giọng nói quen thuộc, Kuroko yên tâm thở phào, mặt không cảm xúc chào lại:

"Takao-kun, sao cậu lại ở đây?"

"Vừa bắt đầu kỳ nghỉ tớ đã đến đây thăm người thân đó" Takao cười hì hì.

"Hành động bắt cóc này của cậu làm tớ rất tức giận" Kuroko đáng yêu phồng má.

"Nguy hiểm hả?" Takao bình thản đáp, "Tớ cùng mấy đứa bạn chơi trò chơi, phải giả vờ làm tội phạm bắt cóc một người lạ trên đường, nếu họ sợ thì thắng, vừa vặn đụng phải cậu mà..."

"Takao-kun, cậu thắng rồi, tôi bị doạ sợ, tôi về được chưa?" Kuroko nhún vai, cậu còn phải quay lại chỗ Momoi đang chờ.

"Ấy ấy không được, Kuroko phải đi theo tớ. Có duyên mới gặp ở đây, phải ôn chuyện chứ." Takao nhất quyết không buông tay.

"Lần khác đi, Momoi còn đang chờ tôi, với lại nhóm người Akashi sẽ lo lắng." Kuroko kiên quyết từ chối. Nếu không báo trước mà đi thì rất bất lịch sự.

"Hả? Akashi? Có phải cái đám Thế hệ kỳ tích không? Kuroko thật lợi hại, vậy mà ở bên cạnh mấy tên đó." Takao kinh ngạc cảm thán, "vì thế tớ không thể cùng cậu chơi trò chơi à?"

"Tôi từ chối" Kuroko lắc đầu.

"Kuroko, cậu giúp tớ chút đi, theo tớ đến gặp mấy người bạn, để họ tin tớ thật sự thắng trò chơi, sau đó cậu về được không?" Takao nhượng bộ nói, "không xa đâu, cách đây 2 phút thôi, tớ trở về 1 mình nhất định sẽ bị phạt nặng lắm đó."

Kuroko mím môi suy nghĩ, lại nhìn vẻ đáng thương của Takao, cậu đành thoả hiệp.

"Vậy thì nhanh lên."

"Ya, Kuroko quả nhiên là anh e tốt nhất của tớ." Takao phấn khích khoác vai cậu.

Kuroko nhẩm tính thời gian, hẳn là có thể về kịp, mong rằng Momoi đừng lo lắng quá. Vừa nghĩ Kuroko vừa nện bước chân vội vàng.

Nhưng mà Kuroko ngốc nghếch không thể ngờ rằng bạn tốt của Takao quá mức nhiệt tình lôi kéo cậu ở lại.

....

"Akashi, xin lỗi, tớ không tìm thấy Kurokocchi."

Kise như người mất hồn trở về khách sạn. Akashi không nói gì, cả người tản ra khí đen. Rất nhanh sau đó những người khác cũng lần lượt về, ai cũng buồn bã, không có bất kỳ thu hoạch nào.

"Đều tại tớ không tốt..." Momoi nghẹn ngào, nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

"Có khi nào Kurokocchi bị bắt cóc rồi không?" Kise lại bắt đầu tưởng tượng đủ thứ viễn cảnh thảm thiết.

"Ai dám đụng vào 1 sợi lông của Tetsu, tôi sẽ không tha cho, đánh cho tên đó đến mức cha mẹ cũng không nhận ra." Aomine nghiến răng nói.

"Đứng ở đây cũng không giải quyết được gì, chúng ta đi về phòng, suy nghĩ hướng đi." Akashi bình tĩnh nói, đôi mắt sắc bén loé lên nguy hiểm, phương án cuối cùng hắn sẽ không tiếc xuất lực của gia tộc mình.

"Akashi thiếu gia và mọi người sao lại tụ tập hết ở đây?" Phu nhân Fujima đi tới, "à đúng rồi, Kuroko vừa mới tìm các cậu đó."

!!!!!!!!!

"Tetsuya, Tetsu, Kuroko, kurokocchi, Kurochin, Tetsu-kun tìm bọn cháu??"

Đám người nháo nhác chạy nhanh về phòng, tốc độ so với đi đầu thai còn nhanh hơn. Akashi nóng vội đẩy cửa ra, thiếu niên làm cho bọn họ điên cuồng cả buổi tối đang bình thản ngồi uống trà.

Nghe thấy tiếng động, Kuroko quay người lại, đôi mắt màu lam sáng lên, chạy tới.

"Các cậu...về rồi hả? Đã đi đâu thế?" Kuroko đột nhiên ôm lấy Akashi đứng trước mặt.

Akashi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại ôm chặt lấy thiếu niên.

Kuroko cọ cọ vào cổ Akashi, cười nói:

"Tớ mới pha trà, các cậu uống chứ?"

"Kurokocchi làm tớ sợ muốn chết." Kise đi lêm, hắn không thể hình dung tâm trạng hiện tại của mình.

"Kise-kun, sao trông cậu như muốn khóc thế?" Kuroko vươn tay chạm vào mặt Kise, an ủi miết 1 cái nhẹ.

"A!?" Được Kuroko chủ động, Kise ngây người.

Lúc này Akashi cũng nhận ra có chút không thích hợp, hắn cúi đầu, mặt Kuroko khá đỏ, hơi thở còn có...

"Tetsuya, cậu uống rượu?" Akashi nghiêm túc nhíu mày.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!